Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 230: Nếu Như Không Có Chấp Niệm Sao Có Thể Là Thanh Xuân 1
/1091
|
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, vừa ra vẻ rất phóng khoáng, rất khách khí lắc đầu với Tô Chi Niệm, nói: "Báo chiều chỉ có một đồng tiền, không cần!"
Tô Chi Niệm đâu muốn mua báo chiều, chỉ là nghe được cô ở trong phòng một mình nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu nói một lúc lâu, mới nghĩ một biện pháp cho cô tiền.
Ai biết, ý tốt của anh lại bị cô xuyên tạc, nói anh keo kiệt nhỏ mọn cũng thôi đi, còn nói anh sẽ thu tiền lẻ lại!
Sắc mặt Tô Chi Niệm lẳng lặng nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân rõ ràng rất muốn nhận tờ trăm đồng tiền, hết lần này tới lần khác lại muốn giả bộ hoàn toàn không muốn nhìn chút nào, sau đó chờ đến khi Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị lấy tiền, đầu ngón tay của anh đột nhiên gia tăng sức lực, giành trước rút tiền từ trong tay cô đi, sau đó nhét tiền về trong ví, tìm kiếm ở bên trong một lúc lâu, cuối cùng liền sờ sờ túi, tìm một đồng tiền xu, thả về trong lòng bàn tay của Tống Thanh Xuân, ngữ khí đặc biệt đạm nhạt nói một câu nói đặc biệt khách khí: "Cám ơn."
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm một đồng tiền trong lòng bàn tay của mình, mắt mở vừa tròn vừa lớn, vẻ mặt của cô biến đổi thành nhiều bộ dáng trong ba mươi giây ngắn ngủi, sau đó tốn sức lực thật lớn mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rực rỡ còn khó coi hơn cả khóc: "Tô tiên sinh, chỉ một đồng tiền, thật không cần..."
Tống Thanh Xuân nói xong liền muốn trả một đồng tiền lại cho Tô Chi Niệm.
Ai ngờ người đàn ông hoàn toàn không quá để ý cô, trực tiếp lạnh nhạt xoay người đi trở về trước sô pha, tư thế tao nhã ngồi xuống.
Tống Thanh Xuân đứng tại chỗ một lúc lâu, mới hoàn toàn hoàn hồn, nói một câu với Tô Chi Niệm "Vậy tôi đi đây", sau đó liền rầu rĩ không vui đi ra khỏi phòng.
Vào giây phút cửa đóng lại, Tô Chi Niệm rõ ràng nghe thấy tiếng nói của Tống Thanh Xuân giống như súng máy nhanh mồm nhanh miệng truyền tới từ trong hành lang.
"Ai có thể nói với tôi, đây là cái quỷ gì? Một đồng tiền? Tô biến thái là đang xua đuổi ăn mày sao?"
"Hóa ra anh không chỉ là nhỏ mọn! Keo kiệt! Mà là cực kỳ nhỏ mọn, cực kỳ keo kiệt!"
"Một đại tổng tài, lại có thể chỉ cho một đồng tiền? Anh ta lại không biết ngượng mà lấy ra được?"
"A a a a, bảo bảo rất không vui, vốn cho là còn có thể mua hộp Haagen-Dazs ăn chứ!"
"Bủn xỉn! Quá bủn xỉn! Một đồng tiền, một đồng tiền, Tô Chi Niệm, anh đó nha, trực tiếp đổi tên thành Tô Nhất Nguyên đi! Tô Nhất Nguyên! Tô Nhất Nguyên!"
Tô Chi Niệm một thân tao nhã ngồi ở trên ghế sofa, nghe tiếng nói phát điên của Tống Thanh Xuân, nghĩ tới lúc cô vừa mới nhận lấy một đồng tiền của mình, vẻ mặt từ rung động, đến kinh ngạc, rồi tới kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt muôn màu muôn vẻ, khóe môi lại lần nữa nhịn không được nâng lên, sau đó liền khẽ cười trầm thấp thành tiếng.
Lúc Tống Thanh Xuân ôm một bao đệm lót và một phần báo chiều trở lại gian phòng, Tô Chi Niệm vừa tắm rửa xong, trên người quấn một cái áo tắm, tóc nửa ướt ngồi ở trên ghế sofa, đang xem ti vi.
Đáy lòng ngột ngạt của Tống Thanh Xuân còn chưa tiêu tan, nhưng ngữ khí nói chuyện với Tô Chi Niệm lại cực kỳ biết điều: "Tô tiên sinh, báo chiều của anh."
"Ừ." Tầm mắt Tô Chi Niệm không rời khỏi ti vi, tay cầm điều khiển từ xa chỉ lên bàn trà, ra hiệu Tống Thanh Xuân đặt ở nơi đó.
Tống Thanh Xuân quy quy củ củ để báo chí xuống: "Vậy tôi đi tắm rửa ."
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, trong nháy mắt Tống Thanh Xuân xoay người đi, anh chợt đột nhiên gọi cô lại: "Chờ một chút."
Tống Thanh Xuân buồn bực quay đầu, sau đó liền thấy Tô Chi Niệm đưa cho mình một cái túi..
/1091
|