Tống Thanh Xuân cắn cắn môi, đáy lòng thoáng hiện một ý nghĩ.
Cô có thể đợi khi người phục vụ tới lần nữa, giả vờ bộ dáng đúng lúc đi qua cửa phòng bao của bọn họ, sau đó xuyên qua cửa chưa đóng, nhìn xem tình huống bên trong...!
Tống Thanh Xuân đánh tốt bàn tính như ý, dứt khoát chờ ở trong phòng rửa tay, qua khoảng năm phút, Tống Thanh Xuân nhìn thấy đúng lúc có nam phục vụ bưng nhiều chai rượu tây đi qua trước phòng rửa tay
Cô hít sâu một hơi, đầu tiên soi gương trước mặt bày ra một vẻ mặt lạnh nhạt, sau đó mới kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Người phục vụ nghe được âm thanh, còn hơi chuyển đầu một chút, nhìn thấy cô, có lẽ là có ấn tượng, cười thân thiện với cô.
Cô khẽ gật đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm trước mặt, hết sức có kiểu cách giẫm giày cao gót, không nhanh không chậm bước đi.
Quả nhiên như cô phán đoán, người phục vụ ngừng lại ở cửa phòng bao của Tô Chi Niệm, vào lúc người phục vụ gõ cửa, thừa dịp anh ta không chú ý, cô tăng nhanh bước chân, sau đó lúc người phục vụ đẩy cửa vào, đúng lúc đứng ở cửa phòng bao của Tô Chi Niệm.
Cô thả chậm tốc độ bước chân đến không thể chậm hơn, nghiêng đầu, nhìn chăm chú thẳng tắp vào trong phòng bao của Tô Chi Niệm.
Đèn thủy tinh bên trong không bật, chỉ có ánh sáng đèn màu mờ tối.
Có hai cô gái giơ microphone, dáng người hết sức kiều mỵ ưỡn ẹo quyến rũ, các cô vừa hát, vừa cố gắg làm ra một ít động tác quyến rũ và dụ hoặc với người trước mặt.
A, thật là đồi phong bại tục!
Tống Thanh Xuân âm thầm trào phúng dưới đáy lòng một chút, liền dời tầm mắt từ trong phòng đi.
Nam phục vụ đang cúi người để rượu xuống, một cô gái quỳ trên mặt đất, đang rót rượu.
Một người đàn ông ngồi phía sau cô gái đó, bên cạnh ông ta vây quanh hai người phụ nữ, một người phụ nữ trong đó ngồi ở bên cạnh ông ta, giống như là đang đút ông ta ăn trái cây, một người khác cưỡi trên người ông ta, đúng lúc che khuất dung mạo ông ta lại, hai người giống như là đang hôn, trên thân người phụ nữ kia vốn mặc ít quần áo giờ lại càng ít hơn, đã cởi ra hơn phân nửa, lộ ra sau lưng hoàn toàn bóng lóng trơn nhẵn, mà tay người đàn ông kia đang dao động trên lưng cô ta.
Bởi vì ánh đèn quá mờ, Tống Thanh Xuân không thấy rõ trên người đàn ông kia xuyên quần áo màu gì, người đó lại bị che mặt, cho nên cô hoàn toàn không phân biệt ra đây rốt cuộc là Tô Chi Niệm hay là tổng giám đốc Lý.
Cô vừa mới chuẩn bị chuyển con ngươi, tiếp tục đi tìm một người đàn ông khác, nhưng lúc vừa nhìn đến đó, người phục vụ đã đặt rượu xong, đứng lên: "Hai vị tiên sinh, mời từ từ dùng."
Tống Thanh Xuân vội vàng thu tầm mắt trở về, cất bước chân nhanh chóng lướt qua trước cửa phòng bao của Tô Chi Niệm, sau đó thả chậm bước chân, tao nhã thong dong đi về phía trước.
Cô nghe thấy cửa phía sau bị đóng lại, tiếng bước chân người phục vụ càng lúc càng xa, thẳng đến khi thang máy truyền tới tiếng nhắc nhở, cô mới ngừng bước chân, sau đó thân thể vốn cực kỳ bình tĩnh đột nhiên liền tức run lên.
Cô không phải không biết, rất nhiều người có tiền vào lúc nói chuyện làm ăn, thích dùng phương thức đó trong trường hợp này.
Cô cũng không phải chưa từng gặp qua hình ảnh cô gái bồi rượu thân mật với kim chủ của mình.
Lúc cô ở dưới lầu, vẫn luôn rất hiếu kỳ rốt cuộc Tô Chi Niệm gọi mấy cô gái tới sẽ làm một vài chuyện gì, lúc đó tuy rằng tư tưởng cô không tập trung, nhưng đáy lòng lại vẫn cảm thấy, anh luôn giữ mình trong sạch, cự tuyệt phụ nữ bên ngoài ngàn dặm, hẳn là sẽ không dung tục giống như những đàn ông khác, nhiều nhất chính là nghe cô gái ca hát, để cho cô gái rót rượu....
/1091
|