Chương 528: Một đêm kích tình bốc cháy (8)
Editor: May
Tần Dĩ Nam đứng ở ven đường, vẫn luôn chờ đến khi thân ảnh Tống Thanh Xuân biến mất ở cửa lớn “Kim Bích Huy Hoàng”, mới xoay người, mở cửa lên xe.
Anh kéo dây an toàn cài lên, lại không khởi động xe, mà là nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía cửa “Kim Bích Huy Hoàng” đêm đã khuya nhưng người vào người ra vẫn như cũ.
Hiện tại Tống Tống hẳn là đã lấy thẻ phòng, vào phòng của Tô Chi Niệm rồi đi?
Tiếp theo, cô khẳng định sẽ rất dụng tâm chăm sóc Tô Chi Niệm say rượu?
Sau đó, ngày hôm sau Tô Chi Niệm tỉnh lại, sẽ cho rằng là cô ở trên đường nhặt được anh say rượu, dốc lòng chăm sóc?
Sau đó nữa, Tô Chi Niệm sẽ cảm tạ, sẽ cảm động đi? Như vậy Tô Chi Niệm và Tống Tống náo không vui vào ba tháng trước, liền sẽ hòa dịu đi rất nhiều đúng không?
Lại sau đó nữa, Tống Tống hẳn sẽ vui vẻ!
Thật ra ban đầu anh không muốn gọi Tống Thanh Xuân tới đây, là lúc anh hỏi Tô Chi Niệm ở đâu lần thứ hai, thấy anh ta lại không lên tiếng, anh quay đầu nhìn thoáng qua Kim Bích Huy Hoàng, sau đó liền bỗng nhiên nghĩ đến Tống Thanh Xuân.
Từ ba tháng trước, anh nhận được điện thoại của Tô Chi Niệm, sau khi tiếp nhận cô khóc thương tâm muốn chết, hình như cô và Tô Chi Niệm liền không lại tới lui.
Cô không nói với anh tại sao đêm đó cô lại khóc, anh cũng không hỏi, thoạt nhìn cô cũng như trước đây, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nhưng cùng nhau lớn lên với cô, anh quá quen thuộc cô, vẫn dễ dàng bắt giữ được sự khác thường của cô.
Lúc anh và cô ăn cơm, cô vốn cười, nhưng khi nhìn thấy Tô Chi Niệm trên ti vi, trong nháy mắt tươi cười trở nên hơi cứng đờ, vốn cô đang lải nhải không ngừng, lời nói bỗng chốc liền ít đi.
Cô gọi anh giúp cô chơi game, kết quả mở miệng lại là gọi “Tô Chi Niệm”, sau đó cô liền cắn môi cúi đầu.
Còn có một lần anh ấn tượng sâu sắc nhất, anh đi nhà họ Tống thay ba tặng lá trà cho Tống Mạnh Hoa, khi đó đúng lúc Tống Thanh Xuân đang nghỉ trưa, không đắp chăn, lúc anh giúp cô khoác tấm mền, nhìn thấy trong lỗ tai cô nhét một cái tai nghe, anh nhẹ chân nhẹ tay lấy xuống, cô nghe là một cái máy MP3, anh hiếu kỳ cô nghe bài gì, huống chi cô lại đang ngủ, anh chờ cũng nhàm chán, dứt khoát liền nhét tai nghe vào trong tai, anh nghe hơn nửa tiếng, bên trong lặp đi lặp lại chỉ có một ca khúc 《 chúng ta đều đã bị quên 》.
Anh biết bài hát này, cô từng nhắc qua với anh một lần, chỉ có một câu nói, nói bài hát này là bài Tô Chi Niệm thích.
Anh ngồi ở trên ghế sofa, nhìn cô ngủ say rất lâu rất lâu, sau đó không đợi cô tỉnh lại, liền đứng dậy rời đi.
Lúc đó anh mới hiểu, hóa ra mấy ngày qua, mỗi ngày lúc cô nhàn rỗi đều sẽ nhét tai nghe vào trong lỗ tai, thỏa nhìn giống như là đang nghe nhạc, trên thực tế là đang nhớ nhung một người.
Cho nên, khi đầu óc anh thoáng hiện qua những hình ảnh đó, anh liền quyết định, thuê cho Tô Chi Niệm một gian phòng, để cho Tống Thanh Xuân tới đây chăm sóc anh ta.
Không phải Tống Tống rất muốn tiếp cận Tô Chi Niệm, nhưng lại luôn không có cơ hội ư? Vậy anh liền cho cô cơ hội!
Anh từng đáp ứng với cô, nếu như yêu nhau, tay nắm tay đến già, nếu như vô duyên, bảo vệ em bình an.
Đã từng, anh đã từng đáp ứng cô rất nhiều chuyện, bởi vì Đường Noãn nên đều lỡ hẹn.
Chỉ riêng một chuyện này, anh sẽ tuyệt đối không lừa cô nữa.
Tần Dĩ Nam nghĩ tới đây, thu tầm mắt từ chỗ cửa sổ xe về, anh chậm rãi giẫm ga, khống chế tay lái, chậm rãi chạy đi.
Anh rõ ràng là đang hoàn thành hứa hẹn của anh với cô, anh phải nên cảm thấy vui mừng, nhưng tại sao lúc này đáy lòng anh lại phiếm đau?.
/1091
|