Lúc bảy giờ đúng, Trình Xanh lại lần nữa mang văn kiện đến phòng anh, lúc cô đẩy cửa ra, người đàn ông vẫn đứng trước cửa sổ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm những nơi đã sáng đèn trong thành phố.
Tô Chi Niệm như vậy, cả người lại tỏa ra một loại cảm giác độc đáo khiến Trình Thanh đứng ở cửa, không nhịn được nhìn đến mất hồn.
Chưa bao giờ Tô Chi Niệm xoay người lại, lại biết phía sau có người, anh đợi tầm mười giây đồng hồ, không có nghe thấy âm thanh, ngữ điệu nhàn nhạt mở miệng: “Có việc gì?” Trình Thanh kinh ngạc run lên, biết rõ người đàn ông không nhìn mình, nhưng vẫn buông mí mắt xuống, cố gắng để giọng điệu của mình trở nên ổn định, nhẹ giọng nói: “Tô tổng, tám giờ anh có một bữa tiệc, xe đã chuẩn bị xong, nên đi rồi.” Tô Chi Niệm không nói chuyện, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc, vừa chuẩn bị xoay người, điện thoại ở trên bàn đột nhiên rung lên.
Trình Thanh vội lấy điện thoại di động, đưa đến trước mặt anh: “Tô tổng, điện thoại.” Tô Chi Niệm nhận lấy điện thoại, mặt không chút thay đổi nhìn màn hình, sau đó Trình Thanh có thể tinh tường nhìn thấy đầu ngón tay của anh hung hăng run rẩy trong nháy mắt.
Cô tốt nghiệp đại học xong liền nhận chức ở tập đoàn ST, làm thư ký của Tô Chi Niệm, vài năm nay, Tô Chi Niệm trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng từ trên người anh, cô chưa bao giờ thấy được bất kỳ cảm xúc nào, nhưng là một chiếc điện thoại, lại khiến anh có phản ứng lớn như thế...! Trình Thanh có chút tò mò nhìn chăm chú màn hình điện thoại của anh, nhìn thấy trên màn hình không hiện tên người gọi mà là mấy chữ: Người giấu ở trong hồi ức.
Người giấu ở trong hồi ức...!sáu chữ đẹp quá...!là người trong lòng của Tô tổng sao? Trình Thanh không nhịn được nâng mí mắt, liếc anh một cái, phát hiện anh chăm chú nhìn màn hình, ngơ ngẩn đến mất hồn.
Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ ngây người mà bỏ lỡ cú điện thoại này, người đàn ông đột nhiên vuốt màn hình, sau đó khoát tay với cô, ý bảo cô ra ngoài.
Trình Thanh cung kính cong người, xoay người rời đi.
Tô Chi Niệm đợi cho cửa văn phòng đóng lại, mới “Uhm” một tiếng.
Điện thoại yên lặng hồi lâu, mới truyền đến âm thành hàm hồ của Tống Thanh Xuân: “Tôi muốn xin phép!” Xin phép? Xin phép đón sinh nhật cùng Tần Dĩ Nam sao? Anh biết, cô gọi điện cho anh, hẳn là không phải chuyện gì khiến anh dễ chịu...! Đáy mắt anh hiện lên ý lạnh, nắm di động, không nghĩ ngợi đáp lại một câu: “Nằm mơ đi!” “Tô Chi Niệm, tôi muốn xin phép!” Tô Chi Niệm nghe được tiếng cô gọi thẳng tên mình, lông mày hơi nhíu lại, sau đó lại nghe đến giọng của cô liên tiếp nói lý do với anh: “Tôi muốn nghỉ bệnh! Tôi muốn nghỉ kết hôn! Tôi muốn nghỉ sinh!” Lông mày của anh nhăn lại chặt hơn: “Tống Thanh Xuân, cô phát thần kinh gì thế?” “Tô Chi Niệm...” Tống Thanh Xuân hoàn toàn không để ý đến anh, tiếp tục lấy cớ nói vào trong di động: “Tôi còn muốn dưỡng thai, tôi mặc kệ, tôi muốn dưỡng thai, anh phê chuẩn cho tôi...” Phê chuẩn em gái em! Trong lòng Tô Chi Niệm yên lặng mắng một câu, nghiến răng nghiến lợi nói vào điện thoại: “Đúng tám giờ, nếu tôi không thấy cô xuất hiện trong biệt thự, cô...” Tô Chi Niệm còn chưa nói xong, trong di động liền truyền đến tiếng của người phụ nữ xa lạ: “Xin chào, xin hỏi anh là bạn của cô gái này sao?”.
/1091
|