Tống Thanh Xuân nắm chặt khăn lau trong tay, hao phí sức lực thật lớn, mới miễn cưỡng tìm được giọng của mình: “Anh Tô, anh có chuyện gì sao?”
Tô Chi Niệm dừng giây lát, mới không nhanh không chậm rời mắt từ trên thảm yoga đến trên mặt cô: “Ly cà phê bọt.
”
Sau đó tầm mắt lại chăm chú nhìn lên thảm yoga, mới đóng cửa phòng tập, rời đi.
Tống Thanh Xuân thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa mới chuẩn bị đưa tay lên vỗ ngực, cửa phòng tập lại đột nhiên bị đẩy ra, cô sợ tới mức vừa mới buông lỏng cảm xúc, lại đột nhiên vội vàng ngừng thở.
“ Không thêm đường và sữa tinh.
” Tô Chi Niệm ném xong những lời này, cửa lại “ẦM” một tiếng.
Lần này cô nhìn chằm chằm cửa chừng 3 phút, xác định thật sự anh không đẩy cửa ra nữa, mới khoan khoái nằm lên thảm yoga, vừa vỗ ngực, vừa hít ngụm khí.
Cùng Tô biến thái ở cùng một chỗ, quả thực là quá khảo nghiệm tâm lý sức chịu đựng, nói không chừng ngày nào đó, cô sẽ bị anh lăn qua lăn lại đến mắc bệnh tâm thần mất!
Tống Thanh Xuân đợi cho tim mình đập vững vàng, lập tức chạy đến phòng bếp, lấy tốc độ nhanh nhất làm cho anh một ly cà phê không đường sữa, bưng lên thư phòng.
Cửa không khóa, dù anh bận nhưng vẫn ung dung ngồi trước bàn sách, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bên trong có một người đàn ông đang thao thao bất tuyệt nói Anh văn.
Tống Thanh Xuân đứng ở ngưỡng cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Tô Chi Niệm quay đầu, giơ tay lên, chỉ một vị trí khác bên cạnh máy tính, sau đó tiếp tục nhìn về phía màn hình.
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, lặng yên không tiếng động rời đi, lúc cô sắp bước ra cửa, âm thanh của anh truyền đến: “Đợi đã.
”
Tống Thanh Xuân cho rằng anh nói chuyện với người bên trong máy tính, đặc biệt hiểu chuyện giúp anh đóng cửa.
“Tống Thanh Xuân! ” Cửa vừa được kéo một nửa, cô nghe được tên mình, liền quay đầu, nghe thấy âm thanh của anh không nhanh không chậm truyền đến: “Mười hai giờ đúng tôi sẽ đi ngủ, hiện giờ là! ”
Tô Chi Niệm nghiêng đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: “10:10, cho cô tiếng rưỡi nữa, mười một giờ bốn mươi, tôi đi kiểm tra thành quả dọn dẹp của cô, nếu có một chút không sạch sẽ, đêm nay cô không cần ngủ đâu.
”
Không hteer nào, vẫn còn kiểm tra?
Cô vừa rồi đâu có dọn dẹp, tính toán qua loa cho xong, chẳng phải toàn bộ đều bị ngâm nước nóng rồi à?
Tống Thanh Xuân bình tĩnh nhìn Tô Chi Niệm, hoàn toàn há hốc mốc.
Tuy anh nhìn chăm chú màn hình máy tính, nghe đối phương nói chuyện, nhưng ánh sáng trong mắt vẫn luôn đặt trên người cô.
Anh tinh tường có thể thấy trên mặt cô tràn đầy kinh ngạc, sau đó giống như một cô vợ nhỏ tủi thân, vẻ mặt ai oán nhìn anh bĩu môi, sau đó liền không muốn tình nguyện bao nhiêu thì có bấy nhiêu tình nguyện: “A! ” một tiếng, vểnh môi, yên lặng đóng cửa, rời đi.
Cách sau đó năm phút đồng hồ, Tô Chi Niệm liền nghe thấy tiếng cô nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, liền tục không ngừng truyền đến từ dưới lầu: “Không có nhân tính, đại biến thái! Táng tận lương tâm! Mặt người dạ thú.
.
hỗn đản! ”
“Tô biến thái, Tô khiết nghiện, Tô im lặng, Tô máu lạnh! ”
Tô Chi Niệm nghe xong, chợt đột nhiên không nhịn được cười thành tiếng.
Lúc buổi sáng vẫn là Tô biến thái và Tô Khiết nghiện, hiện tại là thành Tô biến thái, Tô khiết nghiện, Tô im lặng, Tô máu lạnh!.
/1091
|