Lợi ích con người đều tác động lẫn nha, Tống Thanh Xuân hiện giờ, không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng chẳng muốn lãng phí sức lực và tình người trên người cô.
Đây là thói thường của con người!
Tuy đạo lý này đã biết, nhưng trong thâm tâm cô vẫn không tránh được có chút thiếu sót.
Phải biết rằng những người cô vừa mới gọi điện thoại liên hệ đó, trước kia, đều là những bạn bè quan trọng bên cạnh cô!
Tống Thanh Xuân đặt điện thoại di động ở dưới gối, sau đó ôm chăn, cuộn người mình lại, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mãi, cô lại nghĩ đến chuyện anh mình tự sát, đáy mắt lại dâng lên một tầng hơi nước.
Nếu Tống Thừa còn sống, chắc chắn anh sẽ vừa mắng cô ngu dốt, vừa đi giải quyết vấn đề giúp cô rồi!
Tống Thanh Xuân giơ tay lên, xoa xoa nước mắt rơi xuống, sau đó lại nghe được tiếng “leng keng” của di động, cầm lên, nhìn thấy một dãy số quen thuộc.
Cô chỉ quen thuộc với những chữ số này, còn chủ nhân của có, là ai cô cũng không biết.
Lần đầu tiên số điện thoại này gửi tin nhắn đến, là vào lễ giáng sinh của bốn năm trước.
Ngày nào đó Tống Thừa đặc biệt bay từ nước ngoài về, Tần Dĩ Nam đồng ý cùng cô và Tống Thừa ra ngoài ăn Tết, kết quả Tần Dĩ Nam cũng giống như sinh nhật của cô hôm qua, bị Đường Noãn gọi đi, sau đó lỡ hẹn.
Ngay lúc đó, tâm tình của cô xuống rất thấp, trở về trong nhà, tắm rửa xong, liền nhận được tin nhắn của số điện thoại này, chỉ có năm chữ đơn giản: “Lễ giáng sinh vui vẻ.
”
Cô gửi lại một ký tự “?”, không có ai trả lời.
Lúc ấy cô đang học năm nhất, không thiếu nam sinh theo đuổi cô, cô tưởng rằng là một người ái mộ nào đó, nên không hề nghĩ nhiều.
Lần thứ hai cô nhận được tin nhắn của số điện thoại này, là vào đầu hè, sau đó một năm rưỡi.
Đó là lần thứ ba cô thi khảo sát Anh ngữ cấp bốn, trước khi vào phòng thi, cô nhận được một tin nhắn: “Cố lên.
”
Ngay lúc đó cô vẫn dùng chiếc điện thoại trước kia, bởi vì trong điện thoại còn đủ tin nhắn, cô cũng không xóa đi, cho nên cô liếc mắt một cái liền thấy lại số điện thoại đó, sau đó trong lòng càng trở nên nghi ngờ.
Ví như là có người theo đuổi cô, không nên cách một năm rưỡi mới gửi tin nhắn cho cô chứ?
Trước khi cô tắt máy tiến vào phòng thi, gửi lại một tin nhắn: “Xin hỏi, bạn là ai?’
Cô thi xong đi ra, mở máy đầu tiên, cũng không nhận được tin nhắn, nhưng cô lại nhớ kỹ 11 chữ số này.
Lần thứ ba là lúc cô học năm thứ tư, đi phỏng vấn đài truyền hình trung ương.
Cô cực kỳ khẩn trương, trước khi tiến vào trong công ty, cô hít sâu nhiều lần, sau đó vừa bước vào liền nhận được tin nhắn của dãy số này, vẫn là nội dung rất đơn giản: “Em có thế.
”
Ngày đó, cô phỏng vấn rất thành công, được đài truyền hình trung ương thu nhận, sau khi đi ra, cô gọi một cú điện thoại vào dãy số đó, là trạng thái tắt máy.
Sau khi cô bắt đầu cuộc đời phóng viên, trước sau luôn thu được nhiều tin nhắn từ dãy số này.
Nhắc tới cũng khéo, mỗi một lần tin nhắn gửi đến, nội dung của nó đều có thể giúp cô giải quyết vấn đề đang đối mặt.
Cô rất tò mò chủ nhân của số điện thoại này là ai, cố ý đi tra số điện thoại, nhưng không thể tra được.
Tống Thanh Xuân thu hồi suy nghĩ của mình, nhấn vào tin nhắn, nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ, nhưng bốn chữ ngắn gọn này, lại khiến ánh mắt của cô lóe lên ánh sáng.
Quả thực là rơm rạ cứu mạng của cô, thuốc hay đúng lúc!
Chỉ cần cô có tin nhắn này, thứ hai tuần sau, cô có thể dễ dàng đánh bại Đường Noãn.
.
/1091
|