Cô nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, mắt nháy cũng không nháy ngồi cứng đờ.
Trong đầu cô rất loạn, hoàn toàn không thấy rõ suy nghĩ chân thật nhất của mình, cũng không biết chính mình nên làm lựa chọn như thế nào.
Đêm đen nhánh, ở trong tư thế ngồi giống như điêu khắc của cô, chậm rãi chảy xuôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ sát đất trong phòng làm việc bắt đầu sáng lên, trở nên sáng lên, cho đến cuối cùng, ánh mặt trời mọc lên từ phương đông, chiếu sáng rỡ cả nửa phòng làm việc, thế giới bên ngoài vốn an tĩnh, trở nên náo nhiệt lên, Đường Noãn mới nhẹ nhàng chớp chớp mí mắt, kéo lấy lại tinh thần.
Cô thở dài một hơi, lấy ví tiền, đứng dậy xuống lầu, đi tới ngân hàng bên cạnh trước, lấy một ít tiền mặt, sau đó đi quán cà phê dưới lầu công ty, mua hai cốc sữa tươi và hai cái sandwich, quay trở lại phòng làm việc lần nữa.
Đường Noãn trở lại trước bàn làm việc mình, để ví tiền xuống, lấy một phong bì ra từ trong ngăn kéo, lấy tiền mặt ra rồi bỏ vào đó, sau đó mở túi xách, lấy bình thuốc từ bên trong, lấy mấy viên thuốc, ném vào một trong hai cốc sữa tươi.
Đường Noãn chờ sau khi toàn bộ thuốc hòa tan xong, mới xách bữa sáng mình đã mua, đi tới phòng làm việc của Tống Thanh Xuân.
Cô thừa nhận, ngày đó Tống Thanh Xuân giúp đỡ, thật khiến cho cô rất cảm động, nhất là hành đồng cuối cùng của cô ta, nếu không phải cô ta cho tài xế xe taxi tiền, có lẽ con của cô đã không còn.
Nếu như có lựa chọn lần nữa, lúc trước cô nhất định sẽ không lên xe của người phụ nữ đó, nhưng mà, trước giờ cuộc đời đều không có cơ hội lựa chọn, rất nhiều khi, mũi tên nhọn rời dây cung, liền không còn cơ hội quay đầu nữa.
Cô là làm tin tức, cô biết dư luận đáng sợ, cô không có dũng khí đi gánh vác cục diện tất cả hành vi của mình bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Càng huống chi, cô có thai, cô không phải một người tốt, nhưng cô muốn làm một người mẹ tốt, bắt đầu từ giờ khắc cô biết mình mang thai, cô liền tràn ngập tình yêu với đứa bé trong bụng mình, vào ngày cô bị đánh đó, cô liều chết bảo vệ đứa con của cô, thậm chí cô vì con của cô ăn nói khép nép cầu cứu với Tống Thanh Xuân mà cô luôn muốn chèn ép kia, hiện tại, cô cũng vì con của cô, lựa chọn làm người xấu.
Trước khi Đường Noãn đứng yên tĩnh ở trước cửa phòng làm việc của Tống Thanh Xuân rất lâu, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Bên trong rất an tĩnh, không có bất kỳ tiếng vang nào truyền tới.
Đường Noãn lại gõ cửa lần nữa, nghe thấy bên trong có tiếng vang ghế dựa trượt, cô đợi vài phút, không đợi được tiếng của Tống Thanh Xuân, liền tự ý đẩy cửa ra, đi vào.
Tống Thanh Xuân vùi ỏ trên ghế làm việc, ngẩn ngơ nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, không biết nghĩ cái gì, sắc mặt cô thoạt nhìn rất kém, cô đối mặt với người ngoài tiến vào phòng làm việc, lại không có chút phản ứng.
Đường Noãn đứng ở cửa một lát, nhẹ nhàng đóng cửa, xách bữa sáng, đi về phía Tống Thanh Xuân.
Cô trước đặt cốc sữa tươi bỏ thuốc đó đến trước mặt Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân luôn bảo trì bất động, nhấc mí mắt lên, nhìn cô một cái, không lên tiếng, không biểu tình, liền quay đầu lại, nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Đường Noãn đặt một cái sandwich trong đó ở trước cốc sữa tươi, nhìn quanh phòng làm việc của Tống Thanh Xuân một vòng, kéo một cái ghế tới đây, ngồi xuống, sau đó cầm phong thư trong tay, đẩy về phía Tống Thanh Xuân: "Đây là tiền ngày đó cô cho tài xế xe taxi."
Tống Thanh Xuân liền giống như là pho tượng, đối mặt với lời nói của Đường Noãn, đôi mắt cũng không hề nhúc nhích chuyển động một chút.
Đường Noãn yên tĩnh trong chốc lát, mở cốc sữa tươi trong tay mình ra, uống một ngụm, mới lên tiếng: "Cám ơn cô.".
/1091
|