Nam Thần Kiêu Ngạo

Chương 43

/50


Mẹ Chu Nịnh Nịnh là bậc thầy chơi đàn lâu năm, lúc cô còn nhỏ Mạc Tú Trân đã muốn cho cô đi học đàn piano, thuở ấy Chu Nịnh Nịnh thường xem mẹ chơi đàn, nhìn mười ngón tay múa trên những phím đàn đen trắng vô cùng ưu nhã, xinh đẹp.

​Từ khi cô còn rất rất nhỏ đã được bà bế trên đùi, cầm đôi tay nhỏ bé của cô gõ lên những phím đàn, phát ra từng khúc nhạc, cô bé thuở ấy có cảm giác thật kỳ diệu, vô cùng mới mẻ. Mỗi lần Mạc Tú Trân bế cô ngồi trước cây đàn, cô đều rất háo hức.

​Mục đích của Mạc Tú Trân vốn là tạo ra sự hứng thú với dương cầm cho cô, nhưng sau khi Chu Nịnh Nịnh đi học mẫu giáo lại bắt đầu thích bôi bôi vẽ vẽ, đến năm cuối tiểu học đã chuyển thành đam mê…

​Cuối cùng việc học vẽ và học đàn đi theo chiều hướng khác nhau, Chu Nịnh Nịnh muốn học vẽ tranh, Mạc Tú Trân lại muốn cô học đàn, người chưa bao giờ cãi lời ba mẹ như Chu Nịnh Nịnh lại làm loạn lên, nằng đặc đòi học vẽ.

​Đồng chí Chu đứng giữa cả hai có một sự khó khăn không hề nhẹ, không biết nên giúp con gái hay bà vợ mình… Sau này, Chu Dục Thân nói: “Mẹ nhường em ấy học vẽ đi, có thể học đàn ở mức độ ‘thích’.”

​Từ tiểu học lên trung học, Chu Nịnh Nịnh chăm chỉ gấp mấy lần bạn bè đồng trang lứa, vì cô vừa muốn học vẽ tranh, lại vừa muốn mẹ cô vui vẻ nên đã để tâm học đàn hơn, cô vẽ tranh rất đẹp, chơi piano cũng không tệ lắm, ít nhất đã vượt trên trình độ “thích”.

​Sau này việc học hành ở trường trung học bận rộn, lại chưa định hướng được vào trường đại học nào nên cô ngưng học đàn lại, thi thoảng rảnh rỗi mới chơi một lát, dù sao cô cũng đã học chừng ấy năm, không sợ ngượng tay.

​Vì hôm nay, Chu Nịnh Nịnh đã dành ra hai tuần lễ rảnh rỗi ngồi ở nhà luyện đàn, hy vọng… Anh sẽ thích.

​Chu Nịnh Nịnh ngồi trên cao, chỉ cần đưa mắt đã có thể thấy tất cả mọi người bên dưới, trong nhà ăn có rất nhiều người, trên mỗi bàn đều có một chiếc đèn thủy tinh, ánh sáng lan tỏa lãng mạn, ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt của Lục Cận Thâm, anh cũng đang nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ lịch sự, tao nhã dưới ánh đèn phảng phất nét dịu dàng, đáy mắt ánh lên tia vui vẻ… Mọi thứ khiến lòng bàn tay cô toát đầy mồ hôi, cô đang rất hồi hộp.

​Đây là lần đầu tiên cô chơi đàn trước mặt nhiều người lạ như vậy, có lẽ tài năng của cô còn có hạn so với nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp ban nãy, nhưng rồi cô nhất định sẽ tiến bộ hơn.

​Cô hít sâu một hơi, những ngón tay mảnh mai trắng nõn đặt nhẹ lên phím đàn, cô chợt ngẩng đầu, thấy anh đã đứng lên, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, cô khẽ cười với anh, rồi nhanh chóng cụp mắt, ngón tay gõ lên những phím đàn.

​Ding dong, ding dong ding dong ding dong ding dong…

​Ding dong, ding dong ding dong ding dong ding dong…

​Khúc nhạc dạo linh động, nhẹ nhàng, lại thong thả, như một cô gái nhỏ vén rèm lên, nhón chân lén chạy ra đóng chặt cửa, nhẹ nhàng đưa tay gõ, lại gõ, sau đó nhón chân nhẹ nhàng múa, bước chân ngày càng nhanh và nhẹ, như một tinh linh vui vẻ trong rừng sâu…

​Sau đó cửa mở ra, bỗng xuất hiện một bé trai, cô gái nhỏ múa vòng quanh bé trai, xoay vòng bên cạnh cậu, ánh mắt chăm chú…

​Bài hát này tên là “Vui vẻ gõ cửa” (1), là bài hát Chu Nịnh Nịnh thích nhất, rất nhẹ nhàng, linh động, mỗi lần nghe đều có cảm xúc không giống nhau, đôi khi cô còn có chút cảm động.

(1) Link bài hát:

/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status