Edit: Team Vietwriter
Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên hai người nhanh chóng liếc nhau một cái.
Ngay sau đó liền nghe được tiếng nói của thủ vệ chạy qua người bọn họ, “nhanh nhanh nhanh, tiên sinh tới.”
Ở nơi này, có thể trực tiếp dùng hai chữ “Tiên sinh” để xưng hô, trừ Khảm Khang ra sẽ không có người thứ hai.
Biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương có điểm kỳ quái, sau đó cô quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Xuyên, rất là thâm trầm cảm khái một tiếng, “Quả nhiên là đối thủ nhiều năm, đã quá hiểu hắn như vậy.”
Mạc Đình Xuyên: “Tôi biết là cậu đang khen tôi, nhưng không biết vì cái gì, tôi cảm thấy ngữ khí này của cậu có điểm quái quái.”
Diệp Sơ Dương: “.......” Cô rõ ràng dùng ngữ khí bình thường mà.
Nhưng mà vì cái gì mà Mạc Đình Xuyên lại cảm thấy như vậy, chắc là bị ảnh hưởng bởi Lưu Thiết.
Diệp Sơ Dương tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
*
Vì Khảm Khang đã đến, nên Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên cùng đám người đi tiếp kiến vị lão đại này.
Hai người đứng sau cùng đám người có mặt ở đây, mắt thấy ba chiếc xe Jeep ngừng ở cửa.
Người bước xuống từ chiếc xe đầu tiên cũng là một tên đầu trọc, nhưng diện mạo so với Lưu Thiết, lại hung hãn hơn rất nhiều. Sau khi hắn bước từ trên xe xuống, nhanh chóng đi đến trước chiếc xe thứ hai.
Sau đó là động tác cung kính mở cửa xe.
Một người từ bên trong bước ra, thân mặc một áo choàng đen, dáng người nhìn qua trông có vẻ gầy yếu. Nhưng trên cái đầu bạc kia lại ngập tràn ánh mắt khôn khéo, làm cho người khác có thể dễ dàng cảm nhận được, người trước mắt này tuyệt đối không phải loại gì dễ dàng chọc vào.
Thực tế thì, vị này nhìn qua liền thấy được là người rất rất lợi hại, không sai, chính là Khảm Khang.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy Khảm Khang từ trên chiếc xe thứ hai bước xuống, trong lúc nhất thời thấy khó hiểu. Sao lại là chiếc xe thứ hai mà không phải là chiếc thứ ba?
Vậy người ngồi trong chiếc thứ ba là ai?
Chẳng lẽ lại là người của nước R?
Nhưng nếu là người của nước R, thì chắc chắn bọn họ cũng nhận được tin tức chứ.
Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn lại về hướng Mạc Đình Xuyên, lại thấy đối phương cũng đang khẽ nhíu mày, hiển nhiên là đang suy đoán và nghi hoặc người bên trong chiếc xe thứ ba rốt cuộc là ai.
Mà cũng đúng lúc này, cửa xe cũng bị mở ra.
Nhưng người từ bên trong bước ra, lại làm cho Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên không thể nào tưởng tượng nổi.
Người đàn ông này mặc nguyên một bộ đồ tây màu đen, hơi gầy nhưng dáng người cao lớn rắn chắc, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt phượng thâm trầm như bầu trời đem.
Người này, không phải là Diệp Tu Bạch thì còn là ai nữa?
Diệp Sơ Dương khi nhìn thấy người kia xuất hiện, cơ hồ theo bản năng nhếch nhẹ lông mày, tiện thể còn dùng sức dụi mắt, dường như muốn đi xác nhận người trước mắt này rốt cuộc cùng với người mà mình biết kia có phải cùng một người hay không.
Sau tất cả ---------
Diệp Tu Bạch xuất hiện ở chỗ này, là điều ai cũng không thể tưởng tượng được.
Một bên Mạc Đình Xuyên tuy rằng lúc nhìn thấy Diệp Tu Bạch xuất hiện cũng khiếp sợ, nhưng so với Diệp Sơ Dương, sự khiếp sợ của anh thật ra cũng không lâu.
Cùng là bạn bè lâu năm với Diệp Tu Bạch, mà theo lời của Diệp Sơ Dương mà nói, hai người đã là bạn bè lâu năm như vậy, nên lúc này Mạc Đình Xuyên đối với Diệp Tu Bạch rõ ràng càng hiểu đối phương.
Anh không biết Diệp Tu Bạch thông qua đường nào và thủ đoạn gì có thể xuất hiện ở nơi này, nhưng nếu anh ta đã xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên là bởi vì lo lắng cho Diệp Sơ Dương.
Xem ra, tên bạn tốt này thật sự đầu đã ngã quỵ trong vực sâu trên người Diệp Sơ Dương rồi.
Nghĩ đến đây, Mạc Đình Xuyên cảm thấy có chút buồn cười, ngay sau đó anh quay đầu nhìn về phía Diệp Sơ Dương còn đang dụi mắt, khóe miệng cười cười một chút, “Đừng nhìn nữa, đúng là người yêu của cậu đấy, không sai đâu.”
Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên hai người nhanh chóng liếc nhau một cái.
Ngay sau đó liền nghe được tiếng nói của thủ vệ chạy qua người bọn họ, “nhanh nhanh nhanh, tiên sinh tới.”
Ở nơi này, có thể trực tiếp dùng hai chữ “Tiên sinh” để xưng hô, trừ Khảm Khang ra sẽ không có người thứ hai.
Biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương có điểm kỳ quái, sau đó cô quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Xuyên, rất là thâm trầm cảm khái một tiếng, “Quả nhiên là đối thủ nhiều năm, đã quá hiểu hắn như vậy.”
Mạc Đình Xuyên: “Tôi biết là cậu đang khen tôi, nhưng không biết vì cái gì, tôi cảm thấy ngữ khí này của cậu có điểm quái quái.”
Diệp Sơ Dương: “.......” Cô rõ ràng dùng ngữ khí bình thường mà.
Nhưng mà vì cái gì mà Mạc Đình Xuyên lại cảm thấy như vậy, chắc là bị ảnh hưởng bởi Lưu Thiết.
Diệp Sơ Dương tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
*
Vì Khảm Khang đã đến, nên Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên cùng đám người đi tiếp kiến vị lão đại này.
Hai người đứng sau cùng đám người có mặt ở đây, mắt thấy ba chiếc xe Jeep ngừng ở cửa.
Người bước xuống từ chiếc xe đầu tiên cũng là một tên đầu trọc, nhưng diện mạo so với Lưu Thiết, lại hung hãn hơn rất nhiều. Sau khi hắn bước từ trên xe xuống, nhanh chóng đi đến trước chiếc xe thứ hai.
Sau đó là động tác cung kính mở cửa xe.
Một người từ bên trong bước ra, thân mặc một áo choàng đen, dáng người nhìn qua trông có vẻ gầy yếu. Nhưng trên cái đầu bạc kia lại ngập tràn ánh mắt khôn khéo, làm cho người khác có thể dễ dàng cảm nhận được, người trước mắt này tuyệt đối không phải loại gì dễ dàng chọc vào.
Thực tế thì, vị này nhìn qua liền thấy được là người rất rất lợi hại, không sai, chính là Khảm Khang.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy Khảm Khang từ trên chiếc xe thứ hai bước xuống, trong lúc nhất thời thấy khó hiểu. Sao lại là chiếc xe thứ hai mà không phải là chiếc thứ ba?
Vậy người ngồi trong chiếc thứ ba là ai?
Chẳng lẽ lại là người của nước R?
Nhưng nếu là người của nước R, thì chắc chắn bọn họ cũng nhận được tin tức chứ.
Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn lại về hướng Mạc Đình Xuyên, lại thấy đối phương cũng đang khẽ nhíu mày, hiển nhiên là đang suy đoán và nghi hoặc người bên trong chiếc xe thứ ba rốt cuộc là ai.
Mà cũng đúng lúc này, cửa xe cũng bị mở ra.
Nhưng người từ bên trong bước ra, lại làm cho Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên không thể nào tưởng tượng nổi.
Người đàn ông này mặc nguyên một bộ đồ tây màu đen, hơi gầy nhưng dáng người cao lớn rắn chắc, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt phượng thâm trầm như bầu trời đem.
Người này, không phải là Diệp Tu Bạch thì còn là ai nữa?
Diệp Sơ Dương khi nhìn thấy người kia xuất hiện, cơ hồ theo bản năng nhếch nhẹ lông mày, tiện thể còn dùng sức dụi mắt, dường như muốn đi xác nhận người trước mắt này rốt cuộc cùng với người mà mình biết kia có phải cùng một người hay không.
Sau tất cả ---------
Diệp Tu Bạch xuất hiện ở chỗ này, là điều ai cũng không thể tưởng tượng được.
Một bên Mạc Đình Xuyên tuy rằng lúc nhìn thấy Diệp Tu Bạch xuất hiện cũng khiếp sợ, nhưng so với Diệp Sơ Dương, sự khiếp sợ của anh thật ra cũng không lâu.
Cùng là bạn bè lâu năm với Diệp Tu Bạch, mà theo lời của Diệp Sơ Dương mà nói, hai người đã là bạn bè lâu năm như vậy, nên lúc này Mạc Đình Xuyên đối với Diệp Tu Bạch rõ ràng càng hiểu đối phương.
Anh không biết Diệp Tu Bạch thông qua đường nào và thủ đoạn gì có thể xuất hiện ở nơi này, nhưng nếu anh ta đã xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên là bởi vì lo lắng cho Diệp Sơ Dương.
Xem ra, tên bạn tốt này thật sự đầu đã ngã quỵ trong vực sâu trên người Diệp Sơ Dương rồi.
Nghĩ đến đây, Mạc Đình Xuyên cảm thấy có chút buồn cười, ngay sau đó anh quay đầu nhìn về phía Diệp Sơ Dương còn đang dụi mắt, khóe miệng cười cười một chút, “Đừng nhìn nữa, đúng là người yêu của cậu đấy, không sai đâu.”
/1240
|