Edit: Tử Đằng
Ứng Soái: “........ Huấn luyện viên anh là nghiêm túc sao?”
“Không có việc gì tôi nói giỡn đồng chí làm gì?” Thường Tĩnh cười như không cười nhìn anh ta một cái, sau đó đạm thanh nói “Bằng không đợi lát nữa chúng ta hỏi cảm giác Diệp Sơ Dương một chút, xem có phải cũng gặp được thứ gì tốt không?”
Ứng Soái: “........”
Lúc này Diệp Sơ Dương.
Thiếu niên và những khác cũng giống nhau, nằm xuống một cái hố hoàn toàn không dám cử động, trên người cô mặc trang phục ngụy trang, bên người còn có một bụi cây cách đây không lâu đã được người khác ngắt xuống cắm trên mặt đất.
Trước mặt cô, là một con rắn đang lè cái lưỡi hồng hồng hướng về mặt cô.
Nội tâm Diệp Sơ Dương có thể nói là thập phần phức tạp.
Khoảng cách giữa cô và đại bộ đội không xa, vì vậy cuộc trò chuyện giữa Thường Tĩnh và đám người Ứng Soái, cô cũng có thể nghe rõ.
Cho dù trong khoảnh khắc nguy hiểm, bị rắn nhìn chằm chằm, Diệp Sơ Dương vẫn muốn nói một câu, giác quan thứ sáu của Thường Tĩnh khá là chính xác.
Cô theo bản năng nhíu mày, không biết có phải do động tác nhỏ này đã bị con rắn chú ý hay không, mà đối phương lại dịch lên vài bước.
Diệp Sơ Dương: “.....”
Thời điểm Diệp Sơ Dương trầm mặc bên trong, thì truyền đến tiếng la của Thường Tĩnh ở cách đó không xa “Diệp Sơ Dương, đồng chí có thể ra rồi.”
Diệp Sơ Dương: “.....”
Cô thật ra cũng nghĩ ra được. Nhưng hiện tại dù chỉ là chớp mắt một cái cũng đều bị thứ trước mặt này phát hiện, nếu cô mà có biến động lớn một chút, thứ này sẽ liền trực tiếp hướng tới mặt cô mà ngoạm một phát ngay?
Bên kia Thường Tĩnh kêu xong lại không thấy bên đây có động tĩnh gì, anh theo bản năng nhíu mày, nhỏ giọng đắc đạo một câu, “Không lẽ ngủ rồi chứ?”
Mạc Tử Nghiên: “Còn làm gì vậy, Diệp Sơ Dương không nhanh ra đi?”
Giọng nói Mạc Tử Nghiên, mấy người liếc nhau.
Thường Tĩnh đột nhiên vỗ đùi, thấp chú một tiếng “Không lẽ thật sự gặp được bảo bối rồi chứ?”
Dứt lời, anh ta cũng không do dự, lập tức đối với đám người Mạc Tử Nghiên nói một câu “Các người ở lại đây chờ”, sau đó mang theo Bành Quảng Tuyên và vài huấn luyện viên đi tìm người.
Mà trong lúc này Diệp Sơ Dương cảm thấy mình và con rắn kia giằng co một hồi. Con rắn này rõ ràng là coi trọng thịnh thế mỹ nhân cô, thậm chí còn đã đắm chìm dưới nhan sắc thịnh thế của cô, liền cũng không muốn nhúc nhích một chút. Như thế này thì?
Diệp Sơ Dương trầm tư một giây, cuối cùng một tên tiểu thịt cầu trắng trẻo mập mạp khó khăn từ trong cổ áo Diệp Sơ Dương bò ra.
Con rắn lớn đang nhìn thấy tiểu thịt cầu đột nhiên xuất hiện, liền lao tới đớp đớp, kết quả, còn không đớp được phát thứ hai, bản thân nó liền héo queo.
Vẫn là câu nói kia.
Nhục cầu tuy rằng càng ngày càng mập lên, nhưng tốt xấu gì cũng là linh vật.
Nếu một con rắn bình thường mà cũng không đối phó được, thì nhân lúc còn sớm vẫn là nên trở về trong núi rừng đi thôi.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy con rắn lớn đã hoàn toàn héo rớt, cuối cùng cũng lưu loát từ mặt đất bò lên, sau đó vẫy tay kêu nhục cầu trở về, thuận đường bản thân bước tới trước, bóp đầu rắn mang đi.
Trong rừng đột nhiên xuất hiện một người, tự nhiên là cũng thu hút ánh nhìn của những người khác.
Một khắc nhìn thấy Diệp Sơ Dương xuất hiện, Thường Tĩnh bỗng chốc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tưởng có chuyện gì không hay xảy ra, bằng không hậu quả này anh đảm đương không nổi.
Đám người nhìn thấy Diệp Sơ Dương, cũng không quản lời vừa rồi Thường Tĩnh bắt đứng tại chỗ, lập tức liền chạy lên, nhưng khi họ nhìn thấy rõ ràng thứ mà thiếu niên đang cầm trong tay, vài người động tác cùng giống nhau đều lùi một bước.
Woà... thật là......
Ứng Soái: “........ Huấn luyện viên anh là nghiêm túc sao?”
“Không có việc gì tôi nói giỡn đồng chí làm gì?” Thường Tĩnh cười như không cười nhìn anh ta một cái, sau đó đạm thanh nói “Bằng không đợi lát nữa chúng ta hỏi cảm giác Diệp Sơ Dương một chút, xem có phải cũng gặp được thứ gì tốt không?”
Ứng Soái: “........”
Lúc này Diệp Sơ Dương.
Thiếu niên và những khác cũng giống nhau, nằm xuống một cái hố hoàn toàn không dám cử động, trên người cô mặc trang phục ngụy trang, bên người còn có một bụi cây cách đây không lâu đã được người khác ngắt xuống cắm trên mặt đất.
Trước mặt cô, là một con rắn đang lè cái lưỡi hồng hồng hướng về mặt cô.
Nội tâm Diệp Sơ Dương có thể nói là thập phần phức tạp.
Khoảng cách giữa cô và đại bộ đội không xa, vì vậy cuộc trò chuyện giữa Thường Tĩnh và đám người Ứng Soái, cô cũng có thể nghe rõ.
Cho dù trong khoảnh khắc nguy hiểm, bị rắn nhìn chằm chằm, Diệp Sơ Dương vẫn muốn nói một câu, giác quan thứ sáu của Thường Tĩnh khá là chính xác.
Cô theo bản năng nhíu mày, không biết có phải do động tác nhỏ này đã bị con rắn chú ý hay không, mà đối phương lại dịch lên vài bước.
Diệp Sơ Dương: “.....”
Thời điểm Diệp Sơ Dương trầm mặc bên trong, thì truyền đến tiếng la của Thường Tĩnh ở cách đó không xa “Diệp Sơ Dương, đồng chí có thể ra rồi.”
Diệp Sơ Dương: “.....”
Cô thật ra cũng nghĩ ra được. Nhưng hiện tại dù chỉ là chớp mắt một cái cũng đều bị thứ trước mặt này phát hiện, nếu cô mà có biến động lớn một chút, thứ này sẽ liền trực tiếp hướng tới mặt cô mà ngoạm một phát ngay?
Bên kia Thường Tĩnh kêu xong lại không thấy bên đây có động tĩnh gì, anh theo bản năng nhíu mày, nhỏ giọng đắc đạo một câu, “Không lẽ ngủ rồi chứ?”
Mạc Tử Nghiên: “Còn làm gì vậy, Diệp Sơ Dương không nhanh ra đi?”
Giọng nói Mạc Tử Nghiên, mấy người liếc nhau.
Thường Tĩnh đột nhiên vỗ đùi, thấp chú một tiếng “Không lẽ thật sự gặp được bảo bối rồi chứ?”
Dứt lời, anh ta cũng không do dự, lập tức đối với đám người Mạc Tử Nghiên nói một câu “Các người ở lại đây chờ”, sau đó mang theo Bành Quảng Tuyên và vài huấn luyện viên đi tìm người.
Mà trong lúc này Diệp Sơ Dương cảm thấy mình và con rắn kia giằng co một hồi. Con rắn này rõ ràng là coi trọng thịnh thế mỹ nhân cô, thậm chí còn đã đắm chìm dưới nhan sắc thịnh thế của cô, liền cũng không muốn nhúc nhích một chút. Như thế này thì?
Diệp Sơ Dương trầm tư một giây, cuối cùng một tên tiểu thịt cầu trắng trẻo mập mạp khó khăn từ trong cổ áo Diệp Sơ Dương bò ra.
Con rắn lớn đang nhìn thấy tiểu thịt cầu đột nhiên xuất hiện, liền lao tới đớp đớp, kết quả, còn không đớp được phát thứ hai, bản thân nó liền héo queo.
Vẫn là câu nói kia.
Nhục cầu tuy rằng càng ngày càng mập lên, nhưng tốt xấu gì cũng là linh vật.
Nếu một con rắn bình thường mà cũng không đối phó được, thì nhân lúc còn sớm vẫn là nên trở về trong núi rừng đi thôi.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy con rắn lớn đã hoàn toàn héo rớt, cuối cùng cũng lưu loát từ mặt đất bò lên, sau đó vẫy tay kêu nhục cầu trở về, thuận đường bản thân bước tới trước, bóp đầu rắn mang đi.
Trong rừng đột nhiên xuất hiện một người, tự nhiên là cũng thu hút ánh nhìn của những người khác.
Một khắc nhìn thấy Diệp Sơ Dương xuất hiện, Thường Tĩnh bỗng chốc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tưởng có chuyện gì không hay xảy ra, bằng không hậu quả này anh đảm đương không nổi.
Đám người nhìn thấy Diệp Sơ Dương, cũng không quản lời vừa rồi Thường Tĩnh bắt đứng tại chỗ, lập tức liền chạy lên, nhưng khi họ nhìn thấy rõ ràng thứ mà thiếu niên đang cầm trong tay, vài người động tác cùng giống nhau đều lùi một bước.
Woà... thật là......
/1240
|