Edit: Tử Đằng
Diệp Sơ Dương một tay vân vê cằm, nhìn về phía Lương Cẩm Tú, trong ánh mắt thêm phần thâm ý, cô nhếch môi, cười nhạt hỏi “Chị lấy tự tin ở đâu mà cảm thấy nếu so với phụ nữ sau này mà chú tôi gặp mặt thì tôi nên ủng hộ chị?”
Đối với đáp án này, thực sự Diệp Sơ Dương cũng khá tò mò.
Lương Cẩm Tú này thật sự quá tự luyến rồi.
Lương Cẩm Tú nghe ra được ngữ khí khinh bỉ trong giọng nói của Diệp Sơ Dương, cô cũng không tức giận. Vì cô biết thứ mình thực sự muốn là gì – đó chính là vị trí chủ mẫu của Diệp gia. Như vậy đương nhiên là cô cũng không vạch mặt cùng Diệp Sơ Dương.
Có thể nói, người mà Diệp Tu Bạch yêu thương nhất chính là Diệp Sơ Dương.
Vì vậy, lúc này khi đối mặt với Diệp Sơ Dưng, cô tuyệt đối phải bình tĩnh. Dù Diệp Sơ Dương có đang trào phúng cô, thì cô cũng phải giả bộ coi như mình không nghe thấy.
Lương Cẩm Tú hít một hơi thật sau, cô bình phục lại tâm trạng, sau đó cười nhạt nói “Ít nhất tôi có thể đảm bảo rằng, đến lúc đó dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Tam Gia vĩnh viễn vẫn sẽ đứng về phía Cửu Thiếu. Tôi biết thực sự trong lòng Cửu Thiếu cậu đang nghĩ cái gì, cậu yên tâm, chỉ cần cậu nguyện ý giúp tôi, đến lúc đó Cửu Thiếu muốn nhờ tôi chuyện gì, tôi tự nhiên ắt sẽ giúp.”
Lương Cẩm Tú một phen đánh cược.
Cô đánh cược Diệp Sơ Dương có dã tâm hay không.
Nhưng thật đáng tiếc, Diệp Sơ Dương thật đúng chính là không có.
Thiếu niên hồn nhiên không thèm để ý, nhếch môi cười cười, giọng nói và vẻ mặt như không chút để ý nói, “Lương Cẩm Tú, tôi biết chị là một người thông minh. Nhưng thật là ngại quá, tôi và chị lại không cùng chung suy nghĩ.”
Khi nói chuyện, Diệp Sơ Dương rõ ràng thấy người phụ nữ kia hơi nhăn mi lại, chỉ là cô không thèm để ý, vẫn tiếp tục bình tĩnh cười nói “Có mấy lời mà chú út tôi đã nói rõ ràng rồi, cho nên chị đừng đến tìm tôi nữa. Muốn dùng tôi để đạt được mục đích của chị ư? Điều này không thành hiện thực.”
Dù mối quan hệ giữa cô và Diệp Tu Bạch là tình yêu nam nữ, nhưng bên ngoài cô và Diệp Tu Bạch cũng chỉ là người thân của nhau mà thôi, cho nên Diệp Sơ Dương tuyệt đối không giúp Lương Cẩm Tú.
Hơn nữa, đây cũng không phải phong cách của Diệp Sơ Dương.
Sau khi nói xong những lời này, Diệp Sơ Dương nhìn thật sâu cô ta một cái, cất tiếng “Bảo trọng”, đứng lên định rời đi.
Nhưng khi cô vừa mới đứng lên, Lương Cẩm Tú bỗng nhiên hô một câu “Chờ một chút!”
Diệp Sơ Dương xoay người nhìn lại, vẻ mặt bình tĩnh, “Lương tiểu thư còn có chuyện gì sao?”
Lương Cẩm Tú cũng nhìn thật sâu thiếu niên.
Cô không phủ nhận, Diệp Sơ Dương thật đúng là một thiếu niên rất xuất sắc. Nhưng cô lại không ngờ đối phương lại dầu muối không ăn, thật là làm người ta có chút ngoài ý muốn.
Lương Cẩm Tú cắn cắn môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Diệp Sơ Dương, “Tự nhiên kêu tôi đi làm khách của Diệp gia nhà mấy người, hiện tại lại đối xử với tôi như vậy là ý gì đây? Chẳng lẽ Diệp gia mấy người cố tình làm nhục tôi sao?”
Những lời này của Lương Cẩm Tú vừa nghe, xác thực cũng không có gì là sai.
Bởi ngay từ đầu, người mời cô đến làm khách của Diệp gia hình như là Diệp lão gia, nhưng hiện tại Diệp gia lại không thể hiện một chút hứng thú nào với cô, Diệp gia là cố ý?
Nếu chướng mắt cô, thì không nên cho cô hy vọng chứ.
Lương Cẩm Tú thiệt tình cảm thấy Diệp gia có chút quá phận. Hơn nữa Diệp Sơ Dương nói còn quá đáng hơn.
Cô cứ như vậy mà lạnh lùng nhìn Diệp Sơ Dương. Tương phản như vậy, Diệp Sơ Dương khi nhìn về phía cô lại có phần bình tĩnh hơn nhiều, sau một lúc lâu sau cậu cười.
Diệp Sơ Dương một tay vân vê cằm, nhìn về phía Lương Cẩm Tú, trong ánh mắt thêm phần thâm ý, cô nhếch môi, cười nhạt hỏi “Chị lấy tự tin ở đâu mà cảm thấy nếu so với phụ nữ sau này mà chú tôi gặp mặt thì tôi nên ủng hộ chị?”
Đối với đáp án này, thực sự Diệp Sơ Dương cũng khá tò mò.
Lương Cẩm Tú này thật sự quá tự luyến rồi.
Lương Cẩm Tú nghe ra được ngữ khí khinh bỉ trong giọng nói của Diệp Sơ Dương, cô cũng không tức giận. Vì cô biết thứ mình thực sự muốn là gì – đó chính là vị trí chủ mẫu của Diệp gia. Như vậy đương nhiên là cô cũng không vạch mặt cùng Diệp Sơ Dương.
Có thể nói, người mà Diệp Tu Bạch yêu thương nhất chính là Diệp Sơ Dương.
Vì vậy, lúc này khi đối mặt với Diệp Sơ Dưng, cô tuyệt đối phải bình tĩnh. Dù Diệp Sơ Dương có đang trào phúng cô, thì cô cũng phải giả bộ coi như mình không nghe thấy.
Lương Cẩm Tú hít một hơi thật sau, cô bình phục lại tâm trạng, sau đó cười nhạt nói “Ít nhất tôi có thể đảm bảo rằng, đến lúc đó dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Tam Gia vĩnh viễn vẫn sẽ đứng về phía Cửu Thiếu. Tôi biết thực sự trong lòng Cửu Thiếu cậu đang nghĩ cái gì, cậu yên tâm, chỉ cần cậu nguyện ý giúp tôi, đến lúc đó Cửu Thiếu muốn nhờ tôi chuyện gì, tôi tự nhiên ắt sẽ giúp.”
Lương Cẩm Tú một phen đánh cược.
Cô đánh cược Diệp Sơ Dương có dã tâm hay không.
Nhưng thật đáng tiếc, Diệp Sơ Dương thật đúng chính là không có.
Thiếu niên hồn nhiên không thèm để ý, nhếch môi cười cười, giọng nói và vẻ mặt như không chút để ý nói, “Lương Cẩm Tú, tôi biết chị là một người thông minh. Nhưng thật là ngại quá, tôi và chị lại không cùng chung suy nghĩ.”
Khi nói chuyện, Diệp Sơ Dương rõ ràng thấy người phụ nữ kia hơi nhăn mi lại, chỉ là cô không thèm để ý, vẫn tiếp tục bình tĩnh cười nói “Có mấy lời mà chú út tôi đã nói rõ ràng rồi, cho nên chị đừng đến tìm tôi nữa. Muốn dùng tôi để đạt được mục đích của chị ư? Điều này không thành hiện thực.”
Dù mối quan hệ giữa cô và Diệp Tu Bạch là tình yêu nam nữ, nhưng bên ngoài cô và Diệp Tu Bạch cũng chỉ là người thân của nhau mà thôi, cho nên Diệp Sơ Dương tuyệt đối không giúp Lương Cẩm Tú.
Hơn nữa, đây cũng không phải phong cách của Diệp Sơ Dương.
Sau khi nói xong những lời này, Diệp Sơ Dương nhìn thật sâu cô ta một cái, cất tiếng “Bảo trọng”, đứng lên định rời đi.
Nhưng khi cô vừa mới đứng lên, Lương Cẩm Tú bỗng nhiên hô một câu “Chờ một chút!”
Diệp Sơ Dương xoay người nhìn lại, vẻ mặt bình tĩnh, “Lương tiểu thư còn có chuyện gì sao?”
Lương Cẩm Tú cũng nhìn thật sâu thiếu niên.
Cô không phủ nhận, Diệp Sơ Dương thật đúng là một thiếu niên rất xuất sắc. Nhưng cô lại không ngờ đối phương lại dầu muối không ăn, thật là làm người ta có chút ngoài ý muốn.
Lương Cẩm Tú cắn cắn môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Diệp Sơ Dương, “Tự nhiên kêu tôi đi làm khách của Diệp gia nhà mấy người, hiện tại lại đối xử với tôi như vậy là ý gì đây? Chẳng lẽ Diệp gia mấy người cố tình làm nhục tôi sao?”
Những lời này của Lương Cẩm Tú vừa nghe, xác thực cũng không có gì là sai.
Bởi ngay từ đầu, người mời cô đến làm khách của Diệp gia hình như là Diệp lão gia, nhưng hiện tại Diệp gia lại không thể hiện một chút hứng thú nào với cô, Diệp gia là cố ý?
Nếu chướng mắt cô, thì không nên cho cô hy vọng chứ.
Lương Cẩm Tú thiệt tình cảm thấy Diệp gia có chút quá phận. Hơn nữa Diệp Sơ Dương nói còn quá đáng hơn.
Cô cứ như vậy mà lạnh lùng nhìn Diệp Sơ Dương. Tương phản như vậy, Diệp Sơ Dương khi nhìn về phía cô lại có phần bình tĩnh hơn nhiều, sau một lúc lâu sau cậu cười.
/1240
|