Edit: Tử Đằng
Nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương lại không chút để ý cong cong khóe miệng “Đã là người ai cũng đều nghĩ cho chính mình một cút, nếu chị thật sự có cơ hội vào cửa Diệp gia, đến lúc đó cho tôi một đôi giày nhỏ, tôi phải làm sao bây giờ?”
(*:TQ xưa có tục bó chân, là bắt người phụ nữ phải bó buộc chân trong đôi giày rất nhỏ để có đôi chân đẹp, nhưng hiện tại đưa một đôi giày nhỏ ý nói bắt người khác phải làm chuyện người ta không thích nhưng phải làm, o bế họ, ép buộc họ, bắt nạt họ mà họ không thể phản kháng.”
Nói đi cũng phải nói lại, Diệp Sơ Dương tuy biết rất rõ những lời này của Lương Cẩm Tú là có ý gì, nhưng lại làm bộ dạng nghe không hiểu. Cô chỉ giả ngốc chốc lát đến nỗi không có Lương Cẩm Tú một cơ hội.
Nếu lúc này cô thực sự nói thật, chẳng may trong tay Lương Cẩm Tú có máy ghi âm, sau đó Lương Cẩm Tú đem đoạn ghi âm này đến trước mặt Diệp Tu Bạch, mà ép buộc anh ấy -----
Hoặc giả đem đoạn ghi âm này post lên Weibo, chẳng phải lại tạo nên một phen tinh phong huyết vũ sao.
Chậc chậc chậc.
Đây chính là trường hợp quá lớn, có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Diệp Sơ Dương trong đầu đang vẽ ra hàng loạt các trường hợp có thể xảy ra, hoàn toàn làm lơ Lương Cẩm Tú.
Trời mới biết Lương Cẩm Tú khi nghe thấy Diệp Sơ Dương thừa nhận hành vi thực sự của mình chính là suy nghĩ cho chính cậu ta, cô có bao nhiêu kích động. Nhưng sau đó Diệp Sơ Dương lại hướng đến đầu cô mà dội một gáo nước lạnh.
Lương Cẩm Tú cau mày nhìn Diệp Sơ Dương, nhìn thấy rõ ràng trong mắt đối phương ẩn chứa toàn là ý cười, cô mới phát hiện chính mình bị chơi.
Vừa rồi nghe được những lời kia, Diệp Sơ Dương căn bản là cố ý nói vậy.
Mẹ nó!
Lương Cẩm Tú lửa giận trong lòng đều trong nháy mắt bùng lên rồi.
“Diệp Sơ Dương, cậu đừng có giả ngu, cậu rõ ràng biết điều tôi nói là có ý gì. Nếu một hai bắt tôi phải nói rõ ràng là, cậu thích trưởng bối của mình, cậu có thấy ghê tởm hay không?”
Lúc này Lương Cẩm Tú coi như bị kích đến nỗi mọi thứ đều nói ra miệng hết.
Lương Cẩm Tú thực sự tràn đầy lửa giận, nhưng Diệp Sơ Dương lại cứ bình tĩnh trước sau như một.
“Tôi nói Lương tiểu thư nghe, chị có phải uống lộn thuốc hay không vậy?” Diệp Sơ Dương hỏi ngược lại, “Tôi không chỉ thích chú út tôi, tôi còn thích ba tôi, cả ông nội của tôi nữa. Chị lại phản ứng mạnh mẽ như vậy sao? Thật là kỳ lạ à.”
Nếu bàn về giả ngu, khẳng định Diệp Sơ Dương không hề kém cạnh Lương Cẩm Tú.
Hơn nữa, Diệp Sơ Dương dù gì cũng là diễn viên, giả ngu nói thế nào đi nữa cũng là cái thuộc bổn phận của công việc. Lúc này lại lấy kỹ thuật diễn tinh vi mà chọc giận Lương Cẩm Tú, hoàn toàn không biết nên nói lời nào hơn mà bình phẩm.
Nếu lúc trước Lương Cẩm Tú còn cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều đối với chuyện của Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, bây giờ cô đã hiểu rồi.
Mọi phỏng đoán của cô đều hoàn toàn chính xác.
Thấy Diệp Sơ Dương giả ngu chơi cô, cô liền biết nguyên nhân Diệp Sơ Dương đối với Diệp Tu Bạch như vậy chính là thích thật sự.
“Diệp Cửu tiếu, tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết ở chỗ này nói những điều ý vị không rõ ràng. Tôi biết thừa cậu có tâm tư với chú út của mình, chuyện này Diệp tam gia có biết hay không? Tôi nghĩ nếu như anh ấy biết, chắc chắn sẽ cảm thấy ghê tởm. Cậu cảm thấy đến lúc đó anh ấy còn có thể không hề áp lực mà vẫn tiếp tục yêu thương cậu sao?”
Những lời này của Lương Cẩm Tú rơi xuống, Diệp Sơ Dương theo bản năng nhướng mi lên cao.
Không thể không thừa nhận, giờ phút này nhìn thấy bộ dạng tự tin của Lương Cẩm Tú cứ thế mà nói một câu như vậy, Diệp Sơ Dương cảm thấy rất buồn cười.
Nếu nhưu không phải không thể quang minh chính đại mà chửi chị ta, Diệp Sơ Dương thật đúng là rất muốn nói ra sự thật luôn là:
Không! Chị nói sai rồi.
Diệp Tu Bạch sau khi biết tôi thích chú ấy, quả thực là cao hứng còn không kịp nữa đó.
Hơn nữa thật sự là không hề áp lực trong lòng mà còn tiếp tục yêu thương tôi nữa kìa. Chuyện gì cũng đều nghĩ cho tôi, có gì ăn ngon đều nghĩ đến tôi, muốn sủng ái tôi bao nhiêu thì sủng ái bấy nhiêu.
Đúng là một tên ngốc mà.
Nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương lại không chút để ý cong cong khóe miệng “Đã là người ai cũng đều nghĩ cho chính mình một cút, nếu chị thật sự có cơ hội vào cửa Diệp gia, đến lúc đó cho tôi một đôi giày nhỏ, tôi phải làm sao bây giờ?”
(*:TQ xưa có tục bó chân, là bắt người phụ nữ phải bó buộc chân trong đôi giày rất nhỏ để có đôi chân đẹp, nhưng hiện tại đưa một đôi giày nhỏ ý nói bắt người khác phải làm chuyện người ta không thích nhưng phải làm, o bế họ, ép buộc họ, bắt nạt họ mà họ không thể phản kháng.”
Nói đi cũng phải nói lại, Diệp Sơ Dương tuy biết rất rõ những lời này của Lương Cẩm Tú là có ý gì, nhưng lại làm bộ dạng nghe không hiểu. Cô chỉ giả ngốc chốc lát đến nỗi không có Lương Cẩm Tú một cơ hội.
Nếu lúc này cô thực sự nói thật, chẳng may trong tay Lương Cẩm Tú có máy ghi âm, sau đó Lương Cẩm Tú đem đoạn ghi âm này đến trước mặt Diệp Tu Bạch, mà ép buộc anh ấy -----
Hoặc giả đem đoạn ghi âm này post lên Weibo, chẳng phải lại tạo nên một phen tinh phong huyết vũ sao.
Chậc chậc chậc.
Đây chính là trường hợp quá lớn, có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Diệp Sơ Dương trong đầu đang vẽ ra hàng loạt các trường hợp có thể xảy ra, hoàn toàn làm lơ Lương Cẩm Tú.
Trời mới biết Lương Cẩm Tú khi nghe thấy Diệp Sơ Dương thừa nhận hành vi thực sự của mình chính là suy nghĩ cho chính cậu ta, cô có bao nhiêu kích động. Nhưng sau đó Diệp Sơ Dương lại hướng đến đầu cô mà dội một gáo nước lạnh.
Lương Cẩm Tú cau mày nhìn Diệp Sơ Dương, nhìn thấy rõ ràng trong mắt đối phương ẩn chứa toàn là ý cười, cô mới phát hiện chính mình bị chơi.
Vừa rồi nghe được những lời kia, Diệp Sơ Dương căn bản là cố ý nói vậy.
Mẹ nó!
Lương Cẩm Tú lửa giận trong lòng đều trong nháy mắt bùng lên rồi.
“Diệp Sơ Dương, cậu đừng có giả ngu, cậu rõ ràng biết điều tôi nói là có ý gì. Nếu một hai bắt tôi phải nói rõ ràng là, cậu thích trưởng bối của mình, cậu có thấy ghê tởm hay không?”
Lúc này Lương Cẩm Tú coi như bị kích đến nỗi mọi thứ đều nói ra miệng hết.
Lương Cẩm Tú thực sự tràn đầy lửa giận, nhưng Diệp Sơ Dương lại cứ bình tĩnh trước sau như một.
“Tôi nói Lương tiểu thư nghe, chị có phải uống lộn thuốc hay không vậy?” Diệp Sơ Dương hỏi ngược lại, “Tôi không chỉ thích chú út tôi, tôi còn thích ba tôi, cả ông nội của tôi nữa. Chị lại phản ứng mạnh mẽ như vậy sao? Thật là kỳ lạ à.”
Nếu bàn về giả ngu, khẳng định Diệp Sơ Dương không hề kém cạnh Lương Cẩm Tú.
Hơn nữa, Diệp Sơ Dương dù gì cũng là diễn viên, giả ngu nói thế nào đi nữa cũng là cái thuộc bổn phận của công việc. Lúc này lại lấy kỹ thuật diễn tinh vi mà chọc giận Lương Cẩm Tú, hoàn toàn không biết nên nói lời nào hơn mà bình phẩm.
Nếu lúc trước Lương Cẩm Tú còn cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều đối với chuyện của Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, bây giờ cô đã hiểu rồi.
Mọi phỏng đoán của cô đều hoàn toàn chính xác.
Thấy Diệp Sơ Dương giả ngu chơi cô, cô liền biết nguyên nhân Diệp Sơ Dương đối với Diệp Tu Bạch như vậy chính là thích thật sự.
“Diệp Cửu tiếu, tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết ở chỗ này nói những điều ý vị không rõ ràng. Tôi biết thừa cậu có tâm tư với chú út của mình, chuyện này Diệp tam gia có biết hay không? Tôi nghĩ nếu như anh ấy biết, chắc chắn sẽ cảm thấy ghê tởm. Cậu cảm thấy đến lúc đó anh ấy còn có thể không hề áp lực mà vẫn tiếp tục yêu thương cậu sao?”
Những lời này của Lương Cẩm Tú rơi xuống, Diệp Sơ Dương theo bản năng nhướng mi lên cao.
Không thể không thừa nhận, giờ phút này nhìn thấy bộ dạng tự tin của Lương Cẩm Tú cứ thế mà nói một câu như vậy, Diệp Sơ Dương cảm thấy rất buồn cười.
Nếu nhưu không phải không thể quang minh chính đại mà chửi chị ta, Diệp Sơ Dương thật đúng là rất muốn nói ra sự thật luôn là:
Không! Chị nói sai rồi.
Diệp Tu Bạch sau khi biết tôi thích chú ấy, quả thực là cao hứng còn không kịp nữa đó.
Hơn nữa thật sự là không hề áp lực trong lòng mà còn tiếp tục yêu thương tôi nữa kìa. Chuyện gì cũng đều nghĩ cho tôi, có gì ăn ngon đều nghĩ đến tôi, muốn sủng ái tôi bao nhiêu thì sủng ái bấy nhiêu.
Đúng là một tên ngốc mà.
/1240
|