Câu nói của Diệp Sơ Dương vừa dứt, sắc mặt của Tạ Linh Tê cũng trở nên trắng bệch.
Ngón tay cầm ly nước chanh của cô siết mạnh, Diệp Sơ Dương dễ dàng nhìn ra được từng khớp xương trắng trên ngón tay đối phương.
“Quả nhiên là tôi đã quá đề cao tình bạn giữa chúng ta rồi.” Khóe miệng Tạ Linh Tê nhếch lên cười, sau đó cô đứng dậy cầm túi xách của mình lên, lãnh đạm nói: “Coi như hôm nay tôi chưa từng nói gì với cậu nhé.”
Vừa dứt lời, cô liền quay người đi khỏi quán cafe.
Ánh mắt thiếu niên hờ hững dõi theo bóng dáng cô rời xa, không nói lời nào.
Cô và Triệu Vũ Hành vẫn chưa thân thiết tới mức độ đó, hơn nữa Triệu Vũ Hành cũng chỉ là vai nam chính mà thôi, anh ta cũng không có quyền nhúng tay vào việc chọn vai nữ chính.
Diệp Sơ Dương vươn vai về phía sau, khuôn mặt thanh tú lộ ra thần sắc vô cùng lạnh lùng.
Thực ra thì cô chẳng nợ gì Tạ Linh Tê cả.
Tạ Linh Tê giúp cô tìm vai quần chúng trong đoàn làm phim, còn Diệp Sơ Dương cũng đứng đằng sau giúp cô giải quyết không ít rắc rối.
Đàn ông rất có cảm tình với phụ nữ yếu đuối, nhưng phụ nữ chỉ có ác cảm với phụ nữ yếu đuối.
Diệp Sơ Dương từng bảo vệ Tạ Linh Tê trước mặt người khác không chỉ một lần.
Thậm chí, lúc trước Tạ Linh Tê được nhảy trực tiếp từ vai quần chúng sang vai a hoàn có chút góc quay cũng là do Diệp Sơ Dương làm.
Diệp Sơ Dương khi còn chưa bị Diệp Sơ nhập thân quả thật đối xử rất tốt với Tạ Linh Tê, có gì ăn cũng luôn nhường cho cô, có cơ hội gì cũng một mình vác mặt chạy đến nói với đạo diễn, dẫu rằng cô không biết kết quả ra sao.
Thế nhưng giờ phút này, Tạ Linh Tê đã chẳng còn tình nghĩa trước đây với Diệp Sơ Dương nữa rồi.
Diệp Sơ Dương có thể nhìn rõ được tham vọng và dã tâm lộ ra trong con mắt của đối phương.
Cô khẽ nhếch khóe môi, đang định đi thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh “Tinh~~!” vang lên.
Diệp Sơ Dương mở điện thoại ra, chỉ thấy màn hình hiện lên một tin nhắn từ số lạ: Tôi tới đón cậu, cứ chờ ở quán cafe đi.
Cô chớp chớp mắt, trong lòng cũng đoán được ra chủ nhân của số điện thoại này là ai.
Lúc nãy khi Tạ Linh Tê tìm tới cô, cô bảo đám người Đoàn Kiệt mang hành lý của cô về trước. Chắc là mấy người Đoàn Kiệt khi về tới căn hộ của cô lại đụng phải Diệp Tu Bạch.
Còn vì sao Diệp Tu Bạch tới tìm cô...
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra.
Ăn cơm chứ gì?
Chậc chậc.
Cô bất giác cảm thấy buồn cười, sau đó trả lời tin nhắn của đối phương: “Vâng.”
Mười phút sau, Diệp Sơ Dương lại nhận được một tin nhắn: Ra ngoài đi.
Thấy vậy, cô cũng chẳng do dự nữa, hai tay đút vào túi áo khoác, thong thả bước ra ngoài.
Vừa ra đến cửa Diệp Sơ Dương liền nhìn thấy chiếc xe đỗ bên ngoài.
Đó là một chiếc Bentley màu đen, thân xe nhìn có vẻ bình thường nhưng được Diệp Tu Bạch chọn làm xe đi dạo thì tuyệt đối không rẻ được.
Người trong xe có lẽ đã nhìn thấy thiếu niên đứng bên ngoài cửa, cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống lộ ra nửa khuôn mặt như tượng tạc của người đàn ông. Diệp Tu Bạch liếc mắt về phía cô, khẽ chau mày: “Qua đây.”
“Vâng.” Diệp Sơ Dương gật gật đầu, cô vòng sang một bên mở cửa xe rồi ngồi vào.
Ngồi trong xe, Diệp Sơ Dương chống cằm quay đầu sang nhướng mày hỏi: “Chú út, ngày nào chú cũng rảnh vậy à? Có cả thời gian tới đón cháu.”
“Đi siêu thị mua thức ăn.” Người đàn ông chẳng thèm trả lời câu hỏi của cô, chỉ lãnh đạm nói với tài xế.
Diệp Sơ Dương: “……”
Cô biết ngay mà, nguyên nhân khiến Diệp Tu Bạch đặc biệt tới đón cô ngoài việc nấu cơm ra thì chẳng còn gì khác cả.
Cũng không biết là cô nên cảm thấy vinh hạnh hay là bất hạnh đây.
Ngón tay cầm ly nước chanh của cô siết mạnh, Diệp Sơ Dương dễ dàng nhìn ra được từng khớp xương trắng trên ngón tay đối phương.
“Quả nhiên là tôi đã quá đề cao tình bạn giữa chúng ta rồi.” Khóe miệng Tạ Linh Tê nhếch lên cười, sau đó cô đứng dậy cầm túi xách của mình lên, lãnh đạm nói: “Coi như hôm nay tôi chưa từng nói gì với cậu nhé.”
Vừa dứt lời, cô liền quay người đi khỏi quán cafe.
Ánh mắt thiếu niên hờ hững dõi theo bóng dáng cô rời xa, không nói lời nào.
Cô và Triệu Vũ Hành vẫn chưa thân thiết tới mức độ đó, hơn nữa Triệu Vũ Hành cũng chỉ là vai nam chính mà thôi, anh ta cũng không có quyền nhúng tay vào việc chọn vai nữ chính.
Diệp Sơ Dương vươn vai về phía sau, khuôn mặt thanh tú lộ ra thần sắc vô cùng lạnh lùng.
Thực ra thì cô chẳng nợ gì Tạ Linh Tê cả.
Tạ Linh Tê giúp cô tìm vai quần chúng trong đoàn làm phim, còn Diệp Sơ Dương cũng đứng đằng sau giúp cô giải quyết không ít rắc rối.
Đàn ông rất có cảm tình với phụ nữ yếu đuối, nhưng phụ nữ chỉ có ác cảm với phụ nữ yếu đuối.
Diệp Sơ Dương từng bảo vệ Tạ Linh Tê trước mặt người khác không chỉ một lần.
Thậm chí, lúc trước Tạ Linh Tê được nhảy trực tiếp từ vai quần chúng sang vai a hoàn có chút góc quay cũng là do Diệp Sơ Dương làm.
Diệp Sơ Dương khi còn chưa bị Diệp Sơ nhập thân quả thật đối xử rất tốt với Tạ Linh Tê, có gì ăn cũng luôn nhường cho cô, có cơ hội gì cũng một mình vác mặt chạy đến nói với đạo diễn, dẫu rằng cô không biết kết quả ra sao.
Thế nhưng giờ phút này, Tạ Linh Tê đã chẳng còn tình nghĩa trước đây với Diệp Sơ Dương nữa rồi.
Diệp Sơ Dương có thể nhìn rõ được tham vọng và dã tâm lộ ra trong con mắt của đối phương.
Cô khẽ nhếch khóe môi, đang định đi thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh “Tinh~~!” vang lên.
Diệp Sơ Dương mở điện thoại ra, chỉ thấy màn hình hiện lên một tin nhắn từ số lạ: Tôi tới đón cậu, cứ chờ ở quán cafe đi.
Cô chớp chớp mắt, trong lòng cũng đoán được ra chủ nhân của số điện thoại này là ai.
Lúc nãy khi Tạ Linh Tê tìm tới cô, cô bảo đám người Đoàn Kiệt mang hành lý của cô về trước. Chắc là mấy người Đoàn Kiệt khi về tới căn hộ của cô lại đụng phải Diệp Tu Bạch.
Còn vì sao Diệp Tu Bạch tới tìm cô...
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra.
Ăn cơm chứ gì?
Chậc chậc.
Cô bất giác cảm thấy buồn cười, sau đó trả lời tin nhắn của đối phương: “Vâng.”
Mười phút sau, Diệp Sơ Dương lại nhận được một tin nhắn: Ra ngoài đi.
Thấy vậy, cô cũng chẳng do dự nữa, hai tay đút vào túi áo khoác, thong thả bước ra ngoài.
Vừa ra đến cửa Diệp Sơ Dương liền nhìn thấy chiếc xe đỗ bên ngoài.
Đó là một chiếc Bentley màu đen, thân xe nhìn có vẻ bình thường nhưng được Diệp Tu Bạch chọn làm xe đi dạo thì tuyệt đối không rẻ được.
Người trong xe có lẽ đã nhìn thấy thiếu niên đứng bên ngoài cửa, cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống lộ ra nửa khuôn mặt như tượng tạc của người đàn ông. Diệp Tu Bạch liếc mắt về phía cô, khẽ chau mày: “Qua đây.”
“Vâng.” Diệp Sơ Dương gật gật đầu, cô vòng sang một bên mở cửa xe rồi ngồi vào.
Ngồi trong xe, Diệp Sơ Dương chống cằm quay đầu sang nhướng mày hỏi: “Chú út, ngày nào chú cũng rảnh vậy à? Có cả thời gian tới đón cháu.”
“Đi siêu thị mua thức ăn.” Người đàn ông chẳng thèm trả lời câu hỏi của cô, chỉ lãnh đạm nói với tài xế.
Diệp Sơ Dương: “……”
Cô biết ngay mà, nguyên nhân khiến Diệp Tu Bạch đặc biệt tới đón cô ngoài việc nấu cơm ra thì chẳng còn gì khác cả.
Cũng không biết là cô nên cảm thấy vinh hạnh hay là bất hạnh đây.
/1240
|