Diệp Sơ Dương không phải kẻ ngốc, dù gì cũng là người hiểu biết sự đời, đương nhiên nghe ra đôi điều gì đó trong lời nói của Diệp Tử Húc.
Huống hồ, vừa nhìn gương mặt Diệp Tử Húc cũng đủ biết gã này không hề có ý gì tốt đẹp.
Vội vã hỏi cô tại sao ở đây như vậy chắc là lo cô tới đây để phân quyền?
Diệp Sơ Dương trong lòng thấu tỏ nhưng không hề biểu hiện ra mặt.
Cô chỉ nhìn đối phương mỉm cười, sau đó tỏ vẻ ngây thơ: "Đóng phim mới là việc em yêu thích. Hôm nay tới đây chỉ để đưa cơm cho chú út thôi."
"Chú út còn sai cậu đi đưa cơm?"
Nghe câu trả lời của Diệp Sơ Dương, Diệp Tử Húc trước tiên thở phào, sau đó lại nhớ lại lời thiếu niên nói, anh bất giác giật mình.
Người cầm quyền Diệp Thị hiện tại và gia chủ tương lai của họ đang định cấu kết gì đây?
Sắc mặt của Diệp Tử Húc có phần kì quái.
Tuy nhiên lúc này, Diệp Sơ Dương rõ ràng đã rất bình tĩnh, cô chỉ mỉm cười có phần mắc cỡ, sau đó gãi cằm cười hì hì: "Em nấu cơm cho chú út, chú út phát lương cho em. Như vậy em sẽ không lo hết tiền."
"Tiểu Cửu nếu không có tiền tiêu vặt thì có thể nói với anh tư."
Sau khi Diệp Sơ Dương dứt lời, giọng nói thanh thoát của Diệp Mộ Thành vang lên bên tai cô.
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang bước lại gần.
Không thể phủ nhận rằng, Diệp Mộ Thành đúng là một người đàn ông rất xuất sắc, thậm chí có thể nói chỉ thua kém chút ít so với Diệp Tu Bạch.
Còn về tướng mạo, đúng là không chỉ đẹp trai một cách bình thường.
Nếu nói về người có tướng mạo xuất chúng Diệp Thị, đó nhất định chính là ba người là Diệp Tu Bạch, Diệp Mộ Thành và Diệp Sơ Dương.
Diệp Mộ Thành không giống với tướng mạo quá ư tinh tế của Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương, ngũ quan của anh ta nếu chọn đại một chỗ thì rất bình thường nhưng nếu ghép lại với nhau bạn sẽ phát hiện ra, người đàn ông này nhìn vô cùng dễ chịu.
Đặc biệt là đôi mắt của anh ta, trong đôi mắt hẹp dài dường như có vô số tia sáng lấp lánh dịu dàng.
Dùng từ "công tử như ngọc" để hình dung anh ta là vô cùng thích hợp.
Nhưng...
Đấy chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Diệp Sơ Dương mỉm cười với người đàn ông trước mặt, vẻ mặt bối rối: "Như vậy sao được chứ? Em đã nói với ông rồi, cần phải tự lực cánh sinh, không thể lấy tiền của anh tư được." Dứt lời cô lại nói tiếp: "Tiền của anh tư dùng để cưới vợ thì tốt hơn."
"Vợ đâu thể quan trọng bằng Tiểu Cửu được." Diệp Mộ Thành cười khẽ, sau đó lại hỏi tiếp: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Diệp Sơ Dương trả lời xong liền cúi đầu nhìn thời gian: "Không còn sớm nữa, em lên trước nhé. Tạm biệt anh tư, anh sáu!"
"Ừ, thiếu tiền thì tới tìm anh tư." Diệp Mộ Thành tâm tình vui vẻ vỗ nhẹ lên đầu người thiếu niên, sau đó mỉm cười nhìn đối phương rới đi.
Thấy Diệp Sơ Dương lên lầu không thấy bóng dáng đâu nữa, nụ cười trên môi Diệp Tử Húc lập tức biến mất.
Anh ta thả lỏng cơ thể dựa vào tường, bật cười: "Không ngờ anh tư lại thích Tiểu Cửu tới vậy."
Nghe thấy vậy, Diệp Mộ Thành vẫn rất ôn hòa, anh khẽ cười, coi như không hiểu ý của Diệp Tử Húc, chỉ nói: "Tiểu Cửu là một người em rất đáng yêu. A Húc, cậu cũng không nhất thiết phải đề phòng nó."
"Lời nói này có lẽ chính anh cũng không tin." Diệp Tử Húc nhếch miệng, "So với trước đây, bây giờ nó đã thay đổi quá nhiều, tôi không tin anh không nhận ra. Người được Diệp Tu Bạch cho phép lại gần, sao có thể bình thường được chứ?"
Huống hồ, hôm nay Diệp lão tới kiểm tra, Diệp Sơ Dương lại vừa hay xuất hiện ở đây.
Anh ta sao có thể không nghĩ ngợi gì được chứ?
Huống hồ, vừa nhìn gương mặt Diệp Tử Húc cũng đủ biết gã này không hề có ý gì tốt đẹp.
Vội vã hỏi cô tại sao ở đây như vậy chắc là lo cô tới đây để phân quyền?
Diệp Sơ Dương trong lòng thấu tỏ nhưng không hề biểu hiện ra mặt.
Cô chỉ nhìn đối phương mỉm cười, sau đó tỏ vẻ ngây thơ: "Đóng phim mới là việc em yêu thích. Hôm nay tới đây chỉ để đưa cơm cho chú út thôi."
"Chú út còn sai cậu đi đưa cơm?"
Nghe câu trả lời của Diệp Sơ Dương, Diệp Tử Húc trước tiên thở phào, sau đó lại nhớ lại lời thiếu niên nói, anh bất giác giật mình.
Người cầm quyền Diệp Thị hiện tại và gia chủ tương lai của họ đang định cấu kết gì đây?
Sắc mặt của Diệp Tử Húc có phần kì quái.
Tuy nhiên lúc này, Diệp Sơ Dương rõ ràng đã rất bình tĩnh, cô chỉ mỉm cười có phần mắc cỡ, sau đó gãi cằm cười hì hì: "Em nấu cơm cho chú út, chú út phát lương cho em. Như vậy em sẽ không lo hết tiền."
"Tiểu Cửu nếu không có tiền tiêu vặt thì có thể nói với anh tư."
Sau khi Diệp Sơ Dương dứt lời, giọng nói thanh thoát của Diệp Mộ Thành vang lên bên tai cô.
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang bước lại gần.
Không thể phủ nhận rằng, Diệp Mộ Thành đúng là một người đàn ông rất xuất sắc, thậm chí có thể nói chỉ thua kém chút ít so với Diệp Tu Bạch.
Còn về tướng mạo, đúng là không chỉ đẹp trai một cách bình thường.
Nếu nói về người có tướng mạo xuất chúng Diệp Thị, đó nhất định chính là ba người là Diệp Tu Bạch, Diệp Mộ Thành và Diệp Sơ Dương.
Diệp Mộ Thành không giống với tướng mạo quá ư tinh tế của Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương, ngũ quan của anh ta nếu chọn đại một chỗ thì rất bình thường nhưng nếu ghép lại với nhau bạn sẽ phát hiện ra, người đàn ông này nhìn vô cùng dễ chịu.
Đặc biệt là đôi mắt của anh ta, trong đôi mắt hẹp dài dường như có vô số tia sáng lấp lánh dịu dàng.
Dùng từ "công tử như ngọc" để hình dung anh ta là vô cùng thích hợp.
Nhưng...
Đấy chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Diệp Sơ Dương mỉm cười với người đàn ông trước mặt, vẻ mặt bối rối: "Như vậy sao được chứ? Em đã nói với ông rồi, cần phải tự lực cánh sinh, không thể lấy tiền của anh tư được." Dứt lời cô lại nói tiếp: "Tiền của anh tư dùng để cưới vợ thì tốt hơn."
"Vợ đâu thể quan trọng bằng Tiểu Cửu được." Diệp Mộ Thành cười khẽ, sau đó lại hỏi tiếp: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Diệp Sơ Dương trả lời xong liền cúi đầu nhìn thời gian: "Không còn sớm nữa, em lên trước nhé. Tạm biệt anh tư, anh sáu!"
"Ừ, thiếu tiền thì tới tìm anh tư." Diệp Mộ Thành tâm tình vui vẻ vỗ nhẹ lên đầu người thiếu niên, sau đó mỉm cười nhìn đối phương rới đi.
Thấy Diệp Sơ Dương lên lầu không thấy bóng dáng đâu nữa, nụ cười trên môi Diệp Tử Húc lập tức biến mất.
Anh ta thả lỏng cơ thể dựa vào tường, bật cười: "Không ngờ anh tư lại thích Tiểu Cửu tới vậy."
Nghe thấy vậy, Diệp Mộ Thành vẫn rất ôn hòa, anh khẽ cười, coi như không hiểu ý của Diệp Tử Húc, chỉ nói: "Tiểu Cửu là một người em rất đáng yêu. A Húc, cậu cũng không nhất thiết phải đề phòng nó."
"Lời nói này có lẽ chính anh cũng không tin." Diệp Tử Húc nhếch miệng, "So với trước đây, bây giờ nó đã thay đổi quá nhiều, tôi không tin anh không nhận ra. Người được Diệp Tu Bạch cho phép lại gần, sao có thể bình thường được chứ?"
Huống hồ, hôm nay Diệp lão tới kiểm tra, Diệp Sơ Dương lại vừa hay xuất hiện ở đây.
Anh ta sao có thể không nghĩ ngợi gì được chứ?
/1240
|