Diệp Sơ Dương nghe vậy liền chậm rãi ngước mắt nhìn, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Không sao, treo lên là được."
"Được." Thịnh Minh gật đầu, sau khi chào hai người xong liền quay người đi xử lý vấn đề phong thủy của khách sạn trước.
Có điều khi anh ra khỏi phòng nghỉ, quay người lại định đóng cửa thì bất ngờ nhìn thấy người đàn ông trầm ngâm ngồi trên ghế khẽ nhíu mày giữ chặt cằm người thiếu niên...
Không biết anh nói điều gì, sắc mặt người thiếu niên không còn thờ ơ như trước, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, sau đó ghé sát lại hôn một cái lên môi anh.
Thịnh Minh: "..."
Sao?
Ôi vãi!!!
Anh mù rồi sao?
Hình như không phải?
Vừa rồi anh nhìn thấy gì vậy?
Tam gia nhà họ Diệp và Cửu thiếu nhà họ Diệp?
Là một đôi? Nam nam lại còn loạn luân?
Không phải chứ?
Chắc chỉ là quan hệ chú cháu thân thiết.
Nghĩ tới đây, Thịnh Minh cho rằng không vấn đề gì, sau đó lại như thể muốn thuyết phục bản thân, vội vàng gật đầu, nhanh chóng đóng cửa quay người bước đi.
Trong phòng nghỉ lúc này.
Người thiếu niên vừa làm chuyện xong liền nhanh chóng rút lui, sau đó liền bị Diệp Tu Bạch lập tức giữ chặt lấy người. Anh nhướng mày nhìn cô, ánh mắt có nụ cười khó thấy rõ.
"Bị anh ta nhìn thấy rồi."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền gật đầu, chớp chớp mắt nói: "Cháu có thể nghe được đôi chút kích động trong lời nói của chú."
Diệp Tu Bạch: "Cậu không nghe nhầm, tôi rất thích kiểu cậu tuyên bố chủ quyền như vậy. Lần sau nếu như có thể ở phòng livestream của cậu thì càng tốt."
Diệp Sơ Dương: "... Không đời nào."
Thiếu niên nghe thấy vậy liền cạn lời trợn ngược mắt.
Cô uể oải dựa vào sofa, bóp trán, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được chia sẻ với chú út mình việc mình vừa phát hiện ra.
Sau khi nói xong, cô liền nhướng mày hỏi: "Chú út, chú thấy sao?"
Thực ra Diệp Sơ Dương hỏi vậy đúng là làm khó Diệp Tu Bạch.
Bởi Diệp Tu Bạch không mấy hiểu biết về mảng phong thủy.
Chắc nếu như không vì bà xã mình là thầy phong thủy, Diệp Tu Bạch tuyệt đối không đi sâu nghiên cứu vấn đề này.
Anh ngẫm nghĩ một lát cuối cùng đành quyết định nghe thằng nhóc nhà mình nói.
Diệp Sơ Dương thấy vậy cũng không làm khó đối phương, chỉ nheo mắt nói: "Thực ra chuyện pháo đài tới đây rất tốt, người đông, có sinh khí, hơn nữa thời đại phát triển, sớm đã trấn áp sát khí của pháo đàn này rồi, nhưng việc xuất hiện lần này thực sự có điều bất ổn."
"Muốn đi xem tình hình không?" Nghe xong, trầm ngâm một lát, người đàn ông liền lên tiếng.
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương cũng trầm ngâm.
Một lúc lâu sau, cô mới kề đầu lên vai Diệp Tu Bạch, mệt mỏi lên tiếng: "Thực ra cũng không muốn đi lắm."
Trong lòng Diệp Sơ Dương, nếu như chính phủ đã đặt pháo đài ở đây đương nhiên là có lí do của họ. Diệp Sơ Dương có thể chắc chắn rằng, trước khi di chuyển pháo đài này, những thầy phong thủy của chính phủ nhất định đã tìm hiểu tình hình ở đây rồi.
Nghĩ vậy, những thầy phong thủy này chắc phải rất hiểu tình hình của pháo đài mới đúng.
Diệp Sơ Dương không cần đi xem tình hình cũng được.
Nhưng tôn chỉ của Huyền Môi, cô nhận giải quyết việc của khách sạn Thịnh Thế, dính dáng tới pháo đài, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
Ép buộc thoát ly sẽ bị báo ứng.
Diệp Sơ Dương vô cùng cạn lời bóp trán, cuối cùng vẫn chậm rãi buột miệng nói: "Cháu không nên ham phong bì dậy. Chú cũng không phải không có tiền nuôi cháu."
"Được." Thịnh Minh gật đầu, sau khi chào hai người xong liền quay người đi xử lý vấn đề phong thủy của khách sạn trước.
Có điều khi anh ra khỏi phòng nghỉ, quay người lại định đóng cửa thì bất ngờ nhìn thấy người đàn ông trầm ngâm ngồi trên ghế khẽ nhíu mày giữ chặt cằm người thiếu niên...
Không biết anh nói điều gì, sắc mặt người thiếu niên không còn thờ ơ như trước, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, sau đó ghé sát lại hôn một cái lên môi anh.
Thịnh Minh: "..."
Sao?
Ôi vãi!!!
Anh mù rồi sao?
Hình như không phải?
Vừa rồi anh nhìn thấy gì vậy?
Tam gia nhà họ Diệp và Cửu thiếu nhà họ Diệp?
Là một đôi? Nam nam lại còn loạn luân?
Không phải chứ?
Chắc chỉ là quan hệ chú cháu thân thiết.
Nghĩ tới đây, Thịnh Minh cho rằng không vấn đề gì, sau đó lại như thể muốn thuyết phục bản thân, vội vàng gật đầu, nhanh chóng đóng cửa quay người bước đi.
Trong phòng nghỉ lúc này.
Người thiếu niên vừa làm chuyện xong liền nhanh chóng rút lui, sau đó liền bị Diệp Tu Bạch lập tức giữ chặt lấy người. Anh nhướng mày nhìn cô, ánh mắt có nụ cười khó thấy rõ.
"Bị anh ta nhìn thấy rồi."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền gật đầu, chớp chớp mắt nói: "Cháu có thể nghe được đôi chút kích động trong lời nói của chú."
Diệp Tu Bạch: "Cậu không nghe nhầm, tôi rất thích kiểu cậu tuyên bố chủ quyền như vậy. Lần sau nếu như có thể ở phòng livestream của cậu thì càng tốt."
Diệp Sơ Dương: "... Không đời nào."
Thiếu niên nghe thấy vậy liền cạn lời trợn ngược mắt.
Cô uể oải dựa vào sofa, bóp trán, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được chia sẻ với chú út mình việc mình vừa phát hiện ra.
Sau khi nói xong, cô liền nhướng mày hỏi: "Chú út, chú thấy sao?"
Thực ra Diệp Sơ Dương hỏi vậy đúng là làm khó Diệp Tu Bạch.
Bởi Diệp Tu Bạch không mấy hiểu biết về mảng phong thủy.
Chắc nếu như không vì bà xã mình là thầy phong thủy, Diệp Tu Bạch tuyệt đối không đi sâu nghiên cứu vấn đề này.
Anh ngẫm nghĩ một lát cuối cùng đành quyết định nghe thằng nhóc nhà mình nói.
Diệp Sơ Dương thấy vậy cũng không làm khó đối phương, chỉ nheo mắt nói: "Thực ra chuyện pháo đài tới đây rất tốt, người đông, có sinh khí, hơn nữa thời đại phát triển, sớm đã trấn áp sát khí của pháo đàn này rồi, nhưng việc xuất hiện lần này thực sự có điều bất ổn."
"Muốn đi xem tình hình không?" Nghe xong, trầm ngâm một lát, người đàn ông liền lên tiếng.
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương cũng trầm ngâm.
Một lúc lâu sau, cô mới kề đầu lên vai Diệp Tu Bạch, mệt mỏi lên tiếng: "Thực ra cũng không muốn đi lắm."
Trong lòng Diệp Sơ Dương, nếu như chính phủ đã đặt pháo đài ở đây đương nhiên là có lí do của họ. Diệp Sơ Dương có thể chắc chắn rằng, trước khi di chuyển pháo đài này, những thầy phong thủy của chính phủ nhất định đã tìm hiểu tình hình ở đây rồi.
Nghĩ vậy, những thầy phong thủy này chắc phải rất hiểu tình hình của pháo đài mới đúng.
Diệp Sơ Dương không cần đi xem tình hình cũng được.
Nhưng tôn chỉ của Huyền Môi, cô nhận giải quyết việc của khách sạn Thịnh Thế, dính dáng tới pháo đài, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
Ép buộc thoát ly sẽ bị báo ứng.
Diệp Sơ Dương vô cùng cạn lời bóp trán, cuối cùng vẫn chậm rãi buột miệng nói: "Cháu không nên ham phong bì dậy. Chú cũng không phải không có tiền nuôi cháu."
/1240
|