"Chị muốn làm gì?"
Ngu Nhan Trạch thấy Tống Linh làm vậy liền lập tức nhíu mày.
Nghe vậy, Tống Linh chỉ lạnh nhạt nhếch miệng, cô ta nhướng mày nhìn Ngu Nhan Trạch, dùng giọng nói bóng gió nói: "Sao vậy? Lo cho cậu ta sao?"
"Chị biết rõ tôi không có ý đó." Ngu Nhan Trạch bất ngờ nghe thấy đối phương nói vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Lúc này, Tống Linh cũng chỉ bật cười: "Sau này cậu sẽ biết."
Nói xong câu nói đó, Tống Linh không nhìn Ngu Nhan Trạch nữa mà quay người bước qua một bên.
***
Diệp Sơ Dương sau khi rời khỏi nơi quay phim liền đi thẳng ra ngoài.
Nghĩ một lát, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi điện cho quản gia Adelson.
Kết quả là đối phương cũng đang gọi điện thoại...
Diệp Sơ Dương khẽ nheo mắt lại...
Với tình hình hiện tại, chắc tới kẻ ngốc cũng biết rằng Lục Diệc Nhiên xảy ra chuyện rồi.
Diệp Sơ Dương còn nhớ những lời Diệp Tu Bạch nói với cô trước đây, nhà họ Lục có rất nhiều kẻ thù ở nước L, vì thế bên cạnh Lục Diệc Nhiên lúc nào cũng có vệ sĩ. Nếu như Lục Diệc Nhiên chỉ là giận rỗi và chưa tới chỗ cô, vệ sĩ chắc chắn sẽ liên hệ với Adelson.
Rõ ràng là, Adelson không hề biết tung tích của Lục Diệc Nhiên.
Vậy đáp án chỉ có thể có một.
Lục Diệc Nhiên xảy ra chuyện rồi.
Thiếu niên đứng tại chỗ trầm ngâm một lát, vừa đi bước chân đi thì bất ngờ dừng lại.
Trên mặt đất cách cô chừng một trăm mét có một miếng ngọc bình an.
Sợi dây đỏ trên ngọc bình an vẫn còn buộc bên trên.
Diệp Sơ Dương bước tới cầm miếng ngọc bình an lên, ánh mắt sắc lạnh.
Đây là miếng ngọc bình an mà cô tặng cho Lục Diệc Nhiên.
Sau khi từ nước M trở về, Diệp Sơ Dương liền nhờ Túc Nhất đi cắt toàn bộ phỉ thủy và làm thành mấy chiếc bùa bình an tặng cho người xung quanh.
Lục Diệc Nhiên cũng là một trong số đó.
Lục Diệc Nhiên sau khi nhận được ngọc bình an còn gọi video cho cô để cám ơn.
Nhưng bây giờ...
Diệp Sơ Dương nắm chặt miếng ngọc bình an trong tay, ánh mắt sắc lạnh.
Cô đứng tại chỗ nhìn cảnh quan xung quanh một lượt.
Nơi này ở rất gần địa điểm quay phim của cô, thực ra cũng có thể được gọi là trường quay, bình thường người rất đông, có đoàn làm phim tới quay phim, cũng có cả du khách tới tham quan.
Vô cùng hỗn tạp.
Hơn nữa Diệp Sơ Dương cũng không tìm được camera an ninh.
Thiếu niên trầm ngâm một lát, cuối cùng đành cúi đầu nhìn vào miếng ngọc bình an trong tay.
Khi Diệp Sơ Dương cầm miếng ngọc bình an trong lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ truyền lại từ trên miếng ngọc. Đều nói ngọc bồi dưỡng người, người dưỡng ngọc, trên miếng ngọc bình an này đã có hơi của Lục Diệc Nhiên.
Nếu như chỉ dựa vào miếng ngọc bình an này để tìm Lục Diệc Nhiên dường như cũng không phải việc khó khăn gì, chỉ có điều lúc này Diệp Sơ Dương không hề có pháp khí nào cả.
Nghĩ một lát, cuối cùng cô đành lấy trong túi ra mấy đồng tiền xu, sau khi nhắm mắt trầm ngâm một lát, mấy đồng tiền xu lập tức bị ném về các hướng khác nhau.
Thiếu niên từ từ mở mắt.
Trong đôi mắt đào hoa hẹp dài ánh lên một tia sáng màu vàng.
Một lát sau, thiếu niên quay người, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía đông bắc.
Trong kỳ môn độn giáp có chia thành tám cửa.
Hướng đông bắc mà Diệp Sơ Dương tìm được chính là cửa tử trong lúc này.
Lúc này cô cũng chỉ có thể thông qua cách này để xác định vị trí của Lục Diệc Nhiên mà thôi.
Hi vọng không có sai sót gì.
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương cũng không hề do dự, lập tức đi về phía đông bắc.
Hướng đông bắc của trường quay có một con đường nhỏ, Diệp Sơ Dương đi sâu vào trong, chỉ cảm thấy sát khí của cửa tử mang lại càng lúc càng nặng.
Ngu Nhan Trạch thấy Tống Linh làm vậy liền lập tức nhíu mày.
Nghe vậy, Tống Linh chỉ lạnh nhạt nhếch miệng, cô ta nhướng mày nhìn Ngu Nhan Trạch, dùng giọng nói bóng gió nói: "Sao vậy? Lo cho cậu ta sao?"
"Chị biết rõ tôi không có ý đó." Ngu Nhan Trạch bất ngờ nghe thấy đối phương nói vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Lúc này, Tống Linh cũng chỉ bật cười: "Sau này cậu sẽ biết."
Nói xong câu nói đó, Tống Linh không nhìn Ngu Nhan Trạch nữa mà quay người bước qua một bên.
***
Diệp Sơ Dương sau khi rời khỏi nơi quay phim liền đi thẳng ra ngoài.
Nghĩ một lát, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi điện cho quản gia Adelson.
Kết quả là đối phương cũng đang gọi điện thoại...
Diệp Sơ Dương khẽ nheo mắt lại...
Với tình hình hiện tại, chắc tới kẻ ngốc cũng biết rằng Lục Diệc Nhiên xảy ra chuyện rồi.
Diệp Sơ Dương còn nhớ những lời Diệp Tu Bạch nói với cô trước đây, nhà họ Lục có rất nhiều kẻ thù ở nước L, vì thế bên cạnh Lục Diệc Nhiên lúc nào cũng có vệ sĩ. Nếu như Lục Diệc Nhiên chỉ là giận rỗi và chưa tới chỗ cô, vệ sĩ chắc chắn sẽ liên hệ với Adelson.
Rõ ràng là, Adelson không hề biết tung tích của Lục Diệc Nhiên.
Vậy đáp án chỉ có thể có một.
Lục Diệc Nhiên xảy ra chuyện rồi.
Thiếu niên đứng tại chỗ trầm ngâm một lát, vừa đi bước chân đi thì bất ngờ dừng lại.
Trên mặt đất cách cô chừng một trăm mét có một miếng ngọc bình an.
Sợi dây đỏ trên ngọc bình an vẫn còn buộc bên trên.
Diệp Sơ Dương bước tới cầm miếng ngọc bình an lên, ánh mắt sắc lạnh.
Đây là miếng ngọc bình an mà cô tặng cho Lục Diệc Nhiên.
Sau khi từ nước M trở về, Diệp Sơ Dương liền nhờ Túc Nhất đi cắt toàn bộ phỉ thủy và làm thành mấy chiếc bùa bình an tặng cho người xung quanh.
Lục Diệc Nhiên cũng là một trong số đó.
Lục Diệc Nhiên sau khi nhận được ngọc bình an còn gọi video cho cô để cám ơn.
Nhưng bây giờ...
Diệp Sơ Dương nắm chặt miếng ngọc bình an trong tay, ánh mắt sắc lạnh.
Cô đứng tại chỗ nhìn cảnh quan xung quanh một lượt.
Nơi này ở rất gần địa điểm quay phim của cô, thực ra cũng có thể được gọi là trường quay, bình thường người rất đông, có đoàn làm phim tới quay phim, cũng có cả du khách tới tham quan.
Vô cùng hỗn tạp.
Hơn nữa Diệp Sơ Dương cũng không tìm được camera an ninh.
Thiếu niên trầm ngâm một lát, cuối cùng đành cúi đầu nhìn vào miếng ngọc bình an trong tay.
Khi Diệp Sơ Dương cầm miếng ngọc bình an trong lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ truyền lại từ trên miếng ngọc. Đều nói ngọc bồi dưỡng người, người dưỡng ngọc, trên miếng ngọc bình an này đã có hơi của Lục Diệc Nhiên.
Nếu như chỉ dựa vào miếng ngọc bình an này để tìm Lục Diệc Nhiên dường như cũng không phải việc khó khăn gì, chỉ có điều lúc này Diệp Sơ Dương không hề có pháp khí nào cả.
Nghĩ một lát, cuối cùng cô đành lấy trong túi ra mấy đồng tiền xu, sau khi nhắm mắt trầm ngâm một lát, mấy đồng tiền xu lập tức bị ném về các hướng khác nhau.
Thiếu niên từ từ mở mắt.
Trong đôi mắt đào hoa hẹp dài ánh lên một tia sáng màu vàng.
Một lát sau, thiếu niên quay người, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía đông bắc.
Trong kỳ môn độn giáp có chia thành tám cửa.
Hướng đông bắc mà Diệp Sơ Dương tìm được chính là cửa tử trong lúc này.
Lúc này cô cũng chỉ có thể thông qua cách này để xác định vị trí của Lục Diệc Nhiên mà thôi.
Hi vọng không có sai sót gì.
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương cũng không hề do dự, lập tức đi về phía đông bắc.
Hướng đông bắc của trường quay có một con đường nhỏ, Diệp Sơ Dương đi sâu vào trong, chỉ cảm thấy sát khí của cửa tử mang lại càng lúc càng nặng.
/1240
|