Nếu là trước khi thì Lư Vãn Phong tuyệt đối sẽ không tin, thế nhưng sau lần đó thì cô tin rồi.
Vậy nhưng những chuyện này không phải là mấu chốt.
“Những chuyện này cũng chỉ là ân oán giữa tôi và Mã Triết thôi.” Lư Vãn Phong nói xong, đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó liền nói tiếp: “À, không đúng, còn một chuyện nữa, nhưng tôi không biết có liên quan gì không.”
“Không sao đâu, chị cứ nói đi rồi tôi sẽ phân tích cho chị.” Trái ngược hẳn với biểu cảm của Triệu Vũ Hành, thần sắc của Diệp Sơ Dương lại vô cùng bình thản. Sau khi nghe hết về cái gọi là thần linh thì sắc mặt Diệp Sơ Dương cũng chẳng chút thay đổi.
Có câu này của Diệp Sơ Dương cũng coi như là đảm bảo, Lư Vãn Phong dường như không còn sợ hãi, cô kể lại toàn bộ sự việc với hai người ngồi trước mắt mình.
“Mã Triết sau khi biết được tâm tư của tôi thì có một lần anh ta tới tìm tôi, nói là chỉ cần tôi buông bỏ thành kiến với anh ta thì anh ta sẽ có cách giúp tôi nổi tiếng trở lại.” Lư Vãn Phong vừa nói vừa bóp ấn đường: “Nhưng khi đó tôi không đồng ý.”
Câu nói của Lư Vãn Phong vừa dứt, Diệp Sơ Dương khẽ nheo mắt lại rồi đột nhiên cười giễu: “Thế nhưng cuối cùng chị vẫn dùng cái gọi là cách đó?”
“Tôi không có.” Im lặng một hồi, Lư Vãn Phong nhìn Diệp Sơ Dương có chút nghi hoặc, khi cô thấy thần sắc bình thản và ảnh mắt bất cần của đối phương thì không biết cô nghĩ tới cái gì mà sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
Cô ngây ra nhìn cậu thiếu niên trước mặt mình, trong lòng cô có một suy nghĩ không thể tin được đang dấy lên miên man.
“Ý cậu là….”
Diệp Sơ Dương nhìn sắc mặt đột ngột thay đổi của Lư Vãn Phong thì biết ngay là đối phương rõ ràng đã nghĩ ra cái gì đó quan trọng, thế là cô gật gật đầu: “Trong lúc chị không để ý thì chị sớm đã bị người khác bắt làm cái gọi là tôn sùng thần linh rồi.”
Đúng như Diệp Sơ Dương nói, thực sự là như vậy.
Sau khi Mã Triết đề nghị mà không được nhận lời thì Lư Vãn Phong lại quay về những ngày tháng không công ăn việc làm, cô không có mối làm việc, có lúc lại dính chiêu của Mã Triết, đến ngày hôm sau tỉnh lại thì phát hiện ra bản thân đã nằm trên một chiếc giường lạ, còn bên cạnh cô là một người đàn ông lạ hoắc.
Ngày tháng như này dường như kéo dài rất lâu, dài tới mức Lư Vãn Phong thậm chí ngỡ rằng mình dường như sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, sau đó cũng giống như khi người quản lý đầu tiên của cô nhảy lầu tự sát, bên cạnh cô bỗng xuất hiện một người.
Không, cũng không thể nói là bỗng nhiên được.
Đến khi cô phản ứng lại thì người này dường như đã có thể xuất hiện bên cạnh cô bất cứ lúc nào, còn cô cứ luôn cảm thấy bản thân dễ dàng tin vào lời nói của đối phương.
Sau này, có lần người đó nói với cô: “Cô có biết rằng thực ra trong giới giải trí có rất nhiều người nổi tiếng nhờ vào việc nuôi Kuman thong không? Tôi nghĩ là dựa vào bản lĩnh hiện nay của cô thì nhất định không hại chết được Mã Triết đâu, chi bằng thử nuôi Kuman thong xem?”
Cho tới tận giờ phút này, Lư Vãn Phong vân nhớ rõ khi đó cô còn hỏi một câu: “Tôi không muốn nổi, tôi chỉ muốn Mã Triết nhận lấy báo ứng mà anh ta đáng phải chịu thôi, tôi có thể bảo Kuman thong giết anh ta không?”
Khi đó người đó nói không được.
Thế nhưng người đó lại nói: “Nhưng nếu cô nổi rồi thì cô sẽ có nhiều tiền hơn, có nhiều mối làm ăn hơn, có nhiều quan hệ hơn, cô còn sợ không đấu lại được một người quản lý hay sao?”
Vậy nhưng những chuyện này không phải là mấu chốt.
“Những chuyện này cũng chỉ là ân oán giữa tôi và Mã Triết thôi.” Lư Vãn Phong nói xong, đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó liền nói tiếp: “À, không đúng, còn một chuyện nữa, nhưng tôi không biết có liên quan gì không.”
“Không sao đâu, chị cứ nói đi rồi tôi sẽ phân tích cho chị.” Trái ngược hẳn với biểu cảm của Triệu Vũ Hành, thần sắc của Diệp Sơ Dương lại vô cùng bình thản. Sau khi nghe hết về cái gọi là thần linh thì sắc mặt Diệp Sơ Dương cũng chẳng chút thay đổi.
Có câu này của Diệp Sơ Dương cũng coi như là đảm bảo, Lư Vãn Phong dường như không còn sợ hãi, cô kể lại toàn bộ sự việc với hai người ngồi trước mắt mình.
“Mã Triết sau khi biết được tâm tư của tôi thì có một lần anh ta tới tìm tôi, nói là chỉ cần tôi buông bỏ thành kiến với anh ta thì anh ta sẽ có cách giúp tôi nổi tiếng trở lại.” Lư Vãn Phong vừa nói vừa bóp ấn đường: “Nhưng khi đó tôi không đồng ý.”
Câu nói của Lư Vãn Phong vừa dứt, Diệp Sơ Dương khẽ nheo mắt lại rồi đột nhiên cười giễu: “Thế nhưng cuối cùng chị vẫn dùng cái gọi là cách đó?”
“Tôi không có.” Im lặng một hồi, Lư Vãn Phong nhìn Diệp Sơ Dương có chút nghi hoặc, khi cô thấy thần sắc bình thản và ảnh mắt bất cần của đối phương thì không biết cô nghĩ tới cái gì mà sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
Cô ngây ra nhìn cậu thiếu niên trước mặt mình, trong lòng cô có một suy nghĩ không thể tin được đang dấy lên miên man.
“Ý cậu là….”
Diệp Sơ Dương nhìn sắc mặt đột ngột thay đổi của Lư Vãn Phong thì biết ngay là đối phương rõ ràng đã nghĩ ra cái gì đó quan trọng, thế là cô gật gật đầu: “Trong lúc chị không để ý thì chị sớm đã bị người khác bắt làm cái gọi là tôn sùng thần linh rồi.”
Đúng như Diệp Sơ Dương nói, thực sự là như vậy.
Sau khi Mã Triết đề nghị mà không được nhận lời thì Lư Vãn Phong lại quay về những ngày tháng không công ăn việc làm, cô không có mối làm việc, có lúc lại dính chiêu của Mã Triết, đến ngày hôm sau tỉnh lại thì phát hiện ra bản thân đã nằm trên một chiếc giường lạ, còn bên cạnh cô là một người đàn ông lạ hoắc.
Ngày tháng như này dường như kéo dài rất lâu, dài tới mức Lư Vãn Phong thậm chí ngỡ rằng mình dường như sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, sau đó cũng giống như khi người quản lý đầu tiên của cô nhảy lầu tự sát, bên cạnh cô bỗng xuất hiện một người.
Không, cũng không thể nói là bỗng nhiên được.
Đến khi cô phản ứng lại thì người này dường như đã có thể xuất hiện bên cạnh cô bất cứ lúc nào, còn cô cứ luôn cảm thấy bản thân dễ dàng tin vào lời nói của đối phương.
Sau này, có lần người đó nói với cô: “Cô có biết rằng thực ra trong giới giải trí có rất nhiều người nổi tiếng nhờ vào việc nuôi Kuman thong không? Tôi nghĩ là dựa vào bản lĩnh hiện nay của cô thì nhất định không hại chết được Mã Triết đâu, chi bằng thử nuôi Kuman thong xem?”
Cho tới tận giờ phút này, Lư Vãn Phong vân nhớ rõ khi đó cô còn hỏi một câu: “Tôi không muốn nổi, tôi chỉ muốn Mã Triết nhận lấy báo ứng mà anh ta đáng phải chịu thôi, tôi có thể bảo Kuman thong giết anh ta không?”
Khi đó người đó nói không được.
Thế nhưng người đó lại nói: “Nhưng nếu cô nổi rồi thì cô sẽ có nhiều tiền hơn, có nhiều mối làm ăn hơn, có nhiều quan hệ hơn, cô còn sợ không đấu lại được một người quản lý hay sao?”
/1240
|