Vừa dứt lời, Lục Cảnh Hoành và Diệp Sơ Dương liền đưa mắt nhìn nhau trước. Sau đó Lục Cảnh Hoành lên tiếng: "Nhìn thấy chưa, nghe thấy chưa, người ta là con gái mà trong hoàn cảnh này vẫn có thể bình tĩnh tới thế, còn cậu thì phải gọi điện báo cáo với phụ huynh. Thật sự không biết phải nói sao với cậu nữa."
Trong lời nói của Lục Cảnh Hoành đều là sự cười nhạo Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương: "..." Nói thực lòng, cô cảm thấy gã Lục Cảnh Hoành này thực sự rất gợi đòn.
Diệp Sơ Dương cạn lời nhưng Mạt Tử Nghiên đứng bên cạnh nghe thấy vậy liền bất giác mỉm cười.
Trải qua lời giới thiệu của Diệp Sơ Dương và đoạn đối thoại của hai người, Mạt Tử Nghiên đại khái cũng đã biết người đàn ông trước mặt này là ai rồi.
Anh trai cô có một người bạn quan hệ khá thân mang họ Lục.
Chắc là vị này?
Mặc dù bây giờ nghe thấy vị huynh đệ này đối đáp Diệp Sơ Dương cảm thấy rất khoái nhưng lúc này đây Mạt Tử Nghiên vẫn quyết định có sao nói vậy thì tốt hơn.
Thế là Lục Cảnh Hoành vẫn đang đắc chí vì nói cho Diệp Sơ Dương không còn gì để nói bỗng nhiên nghe được một câu: "Không giấu gì anh, anh trai và bạn trai tôi đều ở trong quân ngũ, chắc họ cũng không biết việc này. Tôi không cần thiết phải gọi điện cho họ."
Lục Cảnh Hoành: "..."
Ồ, vì thế thực ra cô cũng rất muốn gọi điện chỉ là vì đối tượng cô muốn gọi có thể không biết ở đây xảy ra việc nghiêm trọng nhường này phải không?
Lục Cảnh Hoành co giật khóe miệng, sau đó liền ngây người không nói gì thêm nữa.
Anh cứ có cảm giác Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên đang đứng trên cùng một chiến tuyến, vì thế tốt hơn hết anh không nói gì nữa thì hơn.
Khi Lục Cảnh Hoành còn đang nghĩ vậy bất ngờ bên cạnh vang lên hàng loạt tiếng ồn ào.
Ba người liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lance đang mặc một bộ vest màu đen, sắc mặt sa sầm bước tới, sau lưng anh là mấy người đàn ông cũng mặc vest tương tự.
Chắc là các cấp lãnh đạo của Carol.
Nhìn thấy Lance tới đây lúc này, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên liền đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người đều ánh lên tia sáng nào đó. Sau đó Diệp Sơ Dương nhìn người đàn ông đang tiến lại gần mỉm cười lên tiếng: "Chào ngài Lance."
Lance nghe thấy liền gật đầu sau đó nhìn khắp lượt Diệp Sơ Dương từ trên xuống dưới. Sau khi chắc chắn Diệp Sơ Dương không vấn đề gì anh mới thở phào một tiếng.
Ngay sau đó anh lại nhìn qua Mạt Tử Nghiên.
Mạt Tử Nghiên thấy vậy bật cười: "Ngài Lance không cần lo lắng, tôi và Diệp Sơ Dương đều rất ổn."
"Vậy thì tốt." Lance giơ tay bóp trán, đáy mắt thoáng qua ánh phức tạp: "Thành thật xin lỗi đã khiến hai người phải trải qua việc này."
Nói tới đây, sắc mặt Lance sắp đen như đít nồi.
Họ ai cũng không ngờ rằng chẳng qua chỉ là quay một đoạn quảng cáo vậy mà cũng xảy ra chuyện thế này, hơn nữa quá đáng hơn cả là...
Trước mắt bất luận là Diệp Sơ Dương hay Mạt Tử Nghiên, thân phận của hai người này đều không hề tầm thường, nếu như xảy ra chuyện gì ở đây, Lance có thể tưởng tượng được tập đoàn Carol sẽ sắp sửa phải đối mặt với kết cuộc thế nào.
Cả nhà họ Diệp và nhà họ Mạt đều là những gia tộc đỉnh cấp ở nước Z, tuyệt đối có thể thừa khả năng đánh sập tập đoàn Carol.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, sắc mặt Lance càng trở nên khó coi hơn.
Lúc này, Lục Cảnh Hoành đứng xem trò hay ở bên cạnh liền nhướng mày lên tiếng: "Cậu có đi hay không thế, tối tới nơi rồi."
Trong lời nói của Lục Cảnh Hoành đều là sự cười nhạo Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương: "..." Nói thực lòng, cô cảm thấy gã Lục Cảnh Hoành này thực sự rất gợi đòn.
Diệp Sơ Dương cạn lời nhưng Mạt Tử Nghiên đứng bên cạnh nghe thấy vậy liền bất giác mỉm cười.
Trải qua lời giới thiệu của Diệp Sơ Dương và đoạn đối thoại của hai người, Mạt Tử Nghiên đại khái cũng đã biết người đàn ông trước mặt này là ai rồi.
Anh trai cô có một người bạn quan hệ khá thân mang họ Lục.
Chắc là vị này?
Mặc dù bây giờ nghe thấy vị huynh đệ này đối đáp Diệp Sơ Dương cảm thấy rất khoái nhưng lúc này đây Mạt Tử Nghiên vẫn quyết định có sao nói vậy thì tốt hơn.
Thế là Lục Cảnh Hoành vẫn đang đắc chí vì nói cho Diệp Sơ Dương không còn gì để nói bỗng nhiên nghe được một câu: "Không giấu gì anh, anh trai và bạn trai tôi đều ở trong quân ngũ, chắc họ cũng không biết việc này. Tôi không cần thiết phải gọi điện cho họ."
Lục Cảnh Hoành: "..."
Ồ, vì thế thực ra cô cũng rất muốn gọi điện chỉ là vì đối tượng cô muốn gọi có thể không biết ở đây xảy ra việc nghiêm trọng nhường này phải không?
Lục Cảnh Hoành co giật khóe miệng, sau đó liền ngây người không nói gì thêm nữa.
Anh cứ có cảm giác Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên đang đứng trên cùng một chiến tuyến, vì thế tốt hơn hết anh không nói gì nữa thì hơn.
Khi Lục Cảnh Hoành còn đang nghĩ vậy bất ngờ bên cạnh vang lên hàng loạt tiếng ồn ào.
Ba người liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lance đang mặc một bộ vest màu đen, sắc mặt sa sầm bước tới, sau lưng anh là mấy người đàn ông cũng mặc vest tương tự.
Chắc là các cấp lãnh đạo của Carol.
Nhìn thấy Lance tới đây lúc này, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên liền đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người đều ánh lên tia sáng nào đó. Sau đó Diệp Sơ Dương nhìn người đàn ông đang tiến lại gần mỉm cười lên tiếng: "Chào ngài Lance."
Lance nghe thấy liền gật đầu sau đó nhìn khắp lượt Diệp Sơ Dương từ trên xuống dưới. Sau khi chắc chắn Diệp Sơ Dương không vấn đề gì anh mới thở phào một tiếng.
Ngay sau đó anh lại nhìn qua Mạt Tử Nghiên.
Mạt Tử Nghiên thấy vậy bật cười: "Ngài Lance không cần lo lắng, tôi và Diệp Sơ Dương đều rất ổn."
"Vậy thì tốt." Lance giơ tay bóp trán, đáy mắt thoáng qua ánh phức tạp: "Thành thật xin lỗi đã khiến hai người phải trải qua việc này."
Nói tới đây, sắc mặt Lance sắp đen như đít nồi.
Họ ai cũng không ngờ rằng chẳng qua chỉ là quay một đoạn quảng cáo vậy mà cũng xảy ra chuyện thế này, hơn nữa quá đáng hơn cả là...
Trước mắt bất luận là Diệp Sơ Dương hay Mạt Tử Nghiên, thân phận của hai người này đều không hề tầm thường, nếu như xảy ra chuyện gì ở đây, Lance có thể tưởng tượng được tập đoàn Carol sẽ sắp sửa phải đối mặt với kết cuộc thế nào.
Cả nhà họ Diệp và nhà họ Mạt đều là những gia tộc đỉnh cấp ở nước Z, tuyệt đối có thể thừa khả năng đánh sập tập đoàn Carol.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, sắc mặt Lance càng trở nên khó coi hơn.
Lúc này, Lục Cảnh Hoành đứng xem trò hay ở bên cạnh liền nhướng mày lên tiếng: "Cậu có đi hay không thế, tối tới nơi rồi."
/1240
|