Vừa dứt lời Mạt Tử Nghiên lại nói tiếp: "Tôi biết mọi người đều hiếu kỳ về quan hệ của tôi và Diệp, nhưng xin lỗi, nơi này không thích hợp để thảo luận vấn đề này."
"Còn về việc anh hỏi tại sao Diệp cứu tôi mà không phải người khác. Tôi chỉ muốn hỏi anh rằng, khi đó anh và người nhà anh gặp nạn, anh sẽ làm thế nào?"
Đương nhiên là chọn cứu người mà mình thân quen nhất.
Điểm này ra lẽ thường tình. Cho dù hiện thực có tàn nhẫn thế nào đi chăng nữa, điều thường tình này đâu có gì sai trái.
Nếu như khi đó Diệp Sơ Dương cứu người xa lạ bình thường chứ không phải Mạt Tử Nghiên, Mạt Tử Nghiên có thể hình dung ra thái độ của những người này.
Nói cô và Diệp Sơ Dương bất hòa, vì thế Diệp Sơ Dương mới cứu những người khác mà không cứu cô.
Nghĩ tới cảnh đó, sắc mặt Mạt Tử Nghiên càng trở nên khó coi.
Cô lạnh nhạt nhếch môi, giọng nói lạnh lùng: "Các người không phải là tôi, không biết tình hình khi đó đáng sợ thế nào. Khi Diệp cứu tôi khó khăn thế nào mọi người có biết không. Vì thế đừng lấy chuyện này ra để nói. Nhưng vậy sẽ khiến người ta cảm thấy các người thực sự rất ghê tởm."
Mạt Tử Nghiên từ nhỏ tới lớn là người thẳng tính, thân phận đặc biệt, được cưng chiều từ bé, ăn nói thẳng thắn không vòng vo.
Đương nhiên, trong tình hình này đúng là không cần phải vòng vo.
Mạt Tử Nghiên không mong muốn lòng tốt của Diệp Sơ Dương sẽ biến chất trong con mắt của những phóng viên này.
Cô lạnh nhạt nhìn khắp lượt sau đó kéo Diệp Sơ Dương bỏ đi.
Sau khi lên xe, Diệp Sơ Dương dựa vào ghế, thần sắc có phần tản mạn, cô ngoảnh đầu nhìn Mạt Tử Nghiên ở bên cạnh mình, nheo mắt nói: "Không ngờ chị lại đốp thẳng vào mặt người ta như vậy."
Mạt Tử Nghiên nghe vậy cũng chỉ xua tay: "Cậu chẳng phải cũng thường xuyên bốp chát với cánh phóng viên đó sao? Tưởng rằng tôi không biết à?" Nói tới mấy từ cuối cùng, Mạt Tử Nghiên bật cười bĩu môi: "Thực ra nếu như họ không chọn hỏi vấn đề như vậy ở đây thì tôi thấy cũng không vấn đề gì cả."
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền gật đầu.
Đúng vậy.
Bây giờ cánh phóng viên đều như vậy, bất chấp địa điểm, thời gian, chỉ muốn lên trang nhất, muốn thành tích.
Những hành vi như vậy thật đáng kinh tởm, thật đáng căm ghét.
"Bỏ đi, không nghĩ tới những chuyện này nữa. Về nghỉ ngơi một ngày, mai lại bắt đầu quay quảng cáo rồi. Hãy nghỉ ngơi dưỡng sức thôi."
Diệp Sơ Dương không nói gì, chỉ bảo tài xế lái xe đi.
Từ bờ biển phía tây cách biệt thự nhà họ Lục khá xa, đường đi rất dài, vì thế sau khi lên xe, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên liền nhắm mắt dưỡng thần. Không ngờ, khi xe chạy qua một đoạn đường cao tốc, Diệp Sơ Dương bất ngờ mở choàng mắt.
Cũng đúng lúc này, xe chuyên dụng màu đen bỗng xoay đầu.
Tài xe hôm nay là người của nhà họ Lục, vì thế khi đối mặt với tình hình này, biểu hiện vô cùng xuất sắc. Xe sau khi xoay đầu, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu liền nhìn thấy thiếu niên sắc mặt trầm tĩnh.
Anh dường như không hề do dự lập tức lên tiếng nói: "Cửu thiếu, sau lưng có người bám theo chúng ta."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền đáp một tiếng, nói: "Đừng lo lắng, anh lái xe, người phía sau để tôi giải quyết!"
Vừa dứt lời, Mạt Tử Nghiên đang ngủ không biết trời đất là gì cũng mơ màng tỉnh dậy.
"Còn về việc anh hỏi tại sao Diệp cứu tôi mà không phải người khác. Tôi chỉ muốn hỏi anh rằng, khi đó anh và người nhà anh gặp nạn, anh sẽ làm thế nào?"
Đương nhiên là chọn cứu người mà mình thân quen nhất.
Điểm này ra lẽ thường tình. Cho dù hiện thực có tàn nhẫn thế nào đi chăng nữa, điều thường tình này đâu có gì sai trái.
Nếu như khi đó Diệp Sơ Dương cứu người xa lạ bình thường chứ không phải Mạt Tử Nghiên, Mạt Tử Nghiên có thể hình dung ra thái độ của những người này.
Nói cô và Diệp Sơ Dương bất hòa, vì thế Diệp Sơ Dương mới cứu những người khác mà không cứu cô.
Nghĩ tới cảnh đó, sắc mặt Mạt Tử Nghiên càng trở nên khó coi.
Cô lạnh nhạt nhếch môi, giọng nói lạnh lùng: "Các người không phải là tôi, không biết tình hình khi đó đáng sợ thế nào. Khi Diệp cứu tôi khó khăn thế nào mọi người có biết không. Vì thế đừng lấy chuyện này ra để nói. Nhưng vậy sẽ khiến người ta cảm thấy các người thực sự rất ghê tởm."
Mạt Tử Nghiên từ nhỏ tới lớn là người thẳng tính, thân phận đặc biệt, được cưng chiều từ bé, ăn nói thẳng thắn không vòng vo.
Đương nhiên, trong tình hình này đúng là không cần phải vòng vo.
Mạt Tử Nghiên không mong muốn lòng tốt của Diệp Sơ Dương sẽ biến chất trong con mắt của những phóng viên này.
Cô lạnh nhạt nhìn khắp lượt sau đó kéo Diệp Sơ Dương bỏ đi.
Sau khi lên xe, Diệp Sơ Dương dựa vào ghế, thần sắc có phần tản mạn, cô ngoảnh đầu nhìn Mạt Tử Nghiên ở bên cạnh mình, nheo mắt nói: "Không ngờ chị lại đốp thẳng vào mặt người ta như vậy."
Mạt Tử Nghiên nghe vậy cũng chỉ xua tay: "Cậu chẳng phải cũng thường xuyên bốp chát với cánh phóng viên đó sao? Tưởng rằng tôi không biết à?" Nói tới mấy từ cuối cùng, Mạt Tử Nghiên bật cười bĩu môi: "Thực ra nếu như họ không chọn hỏi vấn đề như vậy ở đây thì tôi thấy cũng không vấn đề gì cả."
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền gật đầu.
Đúng vậy.
Bây giờ cánh phóng viên đều như vậy, bất chấp địa điểm, thời gian, chỉ muốn lên trang nhất, muốn thành tích.
Những hành vi như vậy thật đáng kinh tởm, thật đáng căm ghét.
"Bỏ đi, không nghĩ tới những chuyện này nữa. Về nghỉ ngơi một ngày, mai lại bắt đầu quay quảng cáo rồi. Hãy nghỉ ngơi dưỡng sức thôi."
Diệp Sơ Dương không nói gì, chỉ bảo tài xế lái xe đi.
Từ bờ biển phía tây cách biệt thự nhà họ Lục khá xa, đường đi rất dài, vì thế sau khi lên xe, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên liền nhắm mắt dưỡng thần. Không ngờ, khi xe chạy qua một đoạn đường cao tốc, Diệp Sơ Dương bất ngờ mở choàng mắt.
Cũng đúng lúc này, xe chuyên dụng màu đen bỗng xoay đầu.
Tài xe hôm nay là người của nhà họ Lục, vì thế khi đối mặt với tình hình này, biểu hiện vô cùng xuất sắc. Xe sau khi xoay đầu, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu liền nhìn thấy thiếu niên sắc mặt trầm tĩnh.
Anh dường như không hề do dự lập tức lên tiếng nói: "Cửu thiếu, sau lưng có người bám theo chúng ta."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền đáp một tiếng, nói: "Đừng lo lắng, anh lái xe, người phía sau để tôi giải quyết!"
Vừa dứt lời, Mạt Tử Nghiên đang ngủ không biết trời đất là gì cũng mơ màng tỉnh dậy.
/1240
|