Thu Ân Hoa cảm thấy mình bị hôn mê mà có thể tỉnh lại đã là một may mắn lớn rồi.
Nhưng kết quả điều này chẳng có gì to tát cả.
May mắn lớn nhất là lão đã gặp được Diệp Sơ,người mà lão cho rằng đã chết, nhưng nay Diệp Sơ lại sống lại trên người của Diệp Sơ Dương.
Dưới sự thúc dục củaThu Ân Hoa, Diệp Sơ Dương kể cho lão nghe vể những chuyện đã phát sinh trên người mình.
Đối với Diệp Sơ Dương mà nói, mối quan hệ giữa nàng vàThu Ân Hoa có sự khác biệt so với mối quan hệ của Thu Ân Hoa đối với nàng.
Nàng tuy rằng cùng vớiThu Ân Hoa là bằng hữu, nhưng là trên thực tế nàng xem Thu Ân Hoa cũng giống như sư phụ môn chủ Huyền môn của nàng.
Cho nên, giờ đây nàng mới có thể đem hết những chuyện đã xảy ra mà kể cho đối phương nghe.
Nói xong, nàng lại tươi cười, “Về sau nếu có cơ hội, tôi sẽ dẫn người đó lại đây cho lão gặp mặt.”
Người đó trong miệng Diệp Sơ Dương tự nhiên là để chỉ Diệp Tu Bạch, điều này không cần nghi ngờ gì nữa.
Thu Ân Hoa nghe xong liền liên tục cảm khái.
Diệp Sơ tiểu nha đầu này trọng sinh thì cũng bình thường, nhưng không nghĩ tới đã trọng sinh rồi mà còn bắt cóc được một người đàn ông ưu tú đến vậy.
Đây ——
Thật sự là quá lợi hại rồi đó.
Bản thân lão đã từng là đương gia của CG đương, nên Thu Ân Hoa đương nhiên là biết rõ về sự tồn tại của Diệp Tu Bạch, cũng nghe rất nhiều những lời đồn về Diệp Tu Bạch. Nhưng lão không nghĩ tới người như Diệp Tu Bạch mà có thể có quan hệ yêu đương với cháu trai của mình.
Người như anh ta đã hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người đời, quả nhiên cùng Diệp Sơ tiểu nha đầu kia đúng là một cặp trời sinh.
Nghĩ đến điều này, trên mặt Thu Ân Hoa nụ cười thêm sáng lạn, “Được rồi, lão chờ cậu dẫn anh ta lại đây. Cậu yên tâm, lão nhân gia đây nhất định sẽ pha trà đại cát lĩnh tiếp đãi anh ta.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền bật cười.
Nghe lão nói như vậy.
Diệp Tu Bạch chưa chắc đã thích loại trà đó của lão đâu.
Bất quá lời này Diệp Sơ Dương chỉ nghĩ thầm trong bụng chứ cũng không dám nói ra.
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, liền dời đề tài sang chuyện hôn mê của Thu Ân Hoa. Nàng kể đại khái qua một lần cho Thu Ân Hoa nghe, sau đó Diệp Sơ Dương lấy ác ma chi mắt từ trong hộp ra, đặt ở trên bàn, “Lão gia tử, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.”
Thu Ân Hoa nhìn Diệp Sơ Dương lấy ác ma chi mắt kia ra, gương mặt liền trở nên nghiêm trọng.
Thật sự là ngoài tưởng tượng của lão, hoá ra đây chính là đồ vật đã khiến lão hôn mê lâu như vậy?
Thu Ân Hoa chuyển ánh mắt từ ác ma chi mắt sang Diệp Sơ Dương, “Nha đầu ngươi muốn thứ này à?”
Tốt xấu gì hai người cũng quen biết lâu như vậy, Thu Ân Hoa vừa nhìn thấy biểu tình của Diệp Sơ Dương, đại khái liền biết đối phương đang suy nghĩ gì. Nói xong câu đó, Thu Ân Hoa tùy ý vẫy vẫy tay, một bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý, “Cậu muốn thì cầm đi đi, dù sao thứ này đối với lão già tôi đây cũng không đem lại chuyện tốt gì.”
Sau khi nghe Diệp Sơ Dương giải thích,Thu Ân Hoa đại khái cũng đã biết vật này là vật bị nguyền rủa trong truyền thuyết. Lão cũng không muốn lại lưu trữ lại làm gì.
Còn về Diệp Sơ Dương ——
Nếu nha đầu trước mắt này có phương pháp để đối phó với cái này ác ma chi mắt này, thì cũng không cần lão phải nhọc lòng.
Diệp Sơ Dương nghe được câu trả lời củaThu Ân Hoa nằm trong dự kiến của nàng thì ý cười trên mặt càng thêm thâm thúy vài phần, sau đó hỏi lão, “Người mua hiện giờ đang ở đâu?”
Thu Ân Hoa cũng không có khả năng,không nói một tiếng nào mà tự mình dâng trào tâm huyết, sau đó chạy một chuyến hoàng thất nước M để trộm một cái đồ vật như vậy.
Khẳng định là có người mua.
Bất quá, đối với cái gọi là người mua này, Thu Ân Hoa hiển nhiên cũng không để ở trong lòng.
Lão xua xua tay, có vẻ không để ý chút nào, “Không có gì đáng ngại. Nói là không trộm được. Đến lúc đó đem tiền đặt cọc trả lại là được.”
Cho dù có bồi thường, thì chuyện đó đối với CG cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Nhưng kết quả điều này chẳng có gì to tát cả.
May mắn lớn nhất là lão đã gặp được Diệp Sơ,người mà lão cho rằng đã chết, nhưng nay Diệp Sơ lại sống lại trên người của Diệp Sơ Dương.
Dưới sự thúc dục củaThu Ân Hoa, Diệp Sơ Dương kể cho lão nghe vể những chuyện đã phát sinh trên người mình.
Đối với Diệp Sơ Dương mà nói, mối quan hệ giữa nàng vàThu Ân Hoa có sự khác biệt so với mối quan hệ của Thu Ân Hoa đối với nàng.
Nàng tuy rằng cùng vớiThu Ân Hoa là bằng hữu, nhưng là trên thực tế nàng xem Thu Ân Hoa cũng giống như sư phụ môn chủ Huyền môn của nàng.
Cho nên, giờ đây nàng mới có thể đem hết những chuyện đã xảy ra mà kể cho đối phương nghe.
Nói xong, nàng lại tươi cười, “Về sau nếu có cơ hội, tôi sẽ dẫn người đó lại đây cho lão gặp mặt.”
Người đó trong miệng Diệp Sơ Dương tự nhiên là để chỉ Diệp Tu Bạch, điều này không cần nghi ngờ gì nữa.
Thu Ân Hoa nghe xong liền liên tục cảm khái.
Diệp Sơ tiểu nha đầu này trọng sinh thì cũng bình thường, nhưng không nghĩ tới đã trọng sinh rồi mà còn bắt cóc được một người đàn ông ưu tú đến vậy.
Đây ——
Thật sự là quá lợi hại rồi đó.
Bản thân lão đã từng là đương gia của CG đương, nên Thu Ân Hoa đương nhiên là biết rõ về sự tồn tại của Diệp Tu Bạch, cũng nghe rất nhiều những lời đồn về Diệp Tu Bạch. Nhưng lão không nghĩ tới người như Diệp Tu Bạch mà có thể có quan hệ yêu đương với cháu trai của mình.
Người như anh ta đã hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người đời, quả nhiên cùng Diệp Sơ tiểu nha đầu kia đúng là một cặp trời sinh.
Nghĩ đến điều này, trên mặt Thu Ân Hoa nụ cười thêm sáng lạn, “Được rồi, lão chờ cậu dẫn anh ta lại đây. Cậu yên tâm, lão nhân gia đây nhất định sẽ pha trà đại cát lĩnh tiếp đãi anh ta.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền bật cười.
Nghe lão nói như vậy.
Diệp Tu Bạch chưa chắc đã thích loại trà đó của lão đâu.
Bất quá lời này Diệp Sơ Dương chỉ nghĩ thầm trong bụng chứ cũng không dám nói ra.
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, liền dời đề tài sang chuyện hôn mê của Thu Ân Hoa. Nàng kể đại khái qua một lần cho Thu Ân Hoa nghe, sau đó Diệp Sơ Dương lấy ác ma chi mắt từ trong hộp ra, đặt ở trên bàn, “Lão gia tử, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.”
Thu Ân Hoa nhìn Diệp Sơ Dương lấy ác ma chi mắt kia ra, gương mặt liền trở nên nghiêm trọng.
Thật sự là ngoài tưởng tượng của lão, hoá ra đây chính là đồ vật đã khiến lão hôn mê lâu như vậy?
Thu Ân Hoa chuyển ánh mắt từ ác ma chi mắt sang Diệp Sơ Dương, “Nha đầu ngươi muốn thứ này à?”
Tốt xấu gì hai người cũng quen biết lâu như vậy, Thu Ân Hoa vừa nhìn thấy biểu tình của Diệp Sơ Dương, đại khái liền biết đối phương đang suy nghĩ gì. Nói xong câu đó, Thu Ân Hoa tùy ý vẫy vẫy tay, một bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý, “Cậu muốn thì cầm đi đi, dù sao thứ này đối với lão già tôi đây cũng không đem lại chuyện tốt gì.”
Sau khi nghe Diệp Sơ Dương giải thích,Thu Ân Hoa đại khái cũng đã biết vật này là vật bị nguyền rủa trong truyền thuyết. Lão cũng không muốn lại lưu trữ lại làm gì.
Còn về Diệp Sơ Dương ——
Nếu nha đầu trước mắt này có phương pháp để đối phó với cái này ác ma chi mắt này, thì cũng không cần lão phải nhọc lòng.
Diệp Sơ Dương nghe được câu trả lời củaThu Ân Hoa nằm trong dự kiến của nàng thì ý cười trên mặt càng thêm thâm thúy vài phần, sau đó hỏi lão, “Người mua hiện giờ đang ở đâu?”
Thu Ân Hoa cũng không có khả năng,không nói một tiếng nào mà tự mình dâng trào tâm huyết, sau đó chạy một chuyến hoàng thất nước M để trộm một cái đồ vật như vậy.
Khẳng định là có người mua.
Bất quá, đối với cái gọi là người mua này, Thu Ân Hoa hiển nhiên cũng không để ở trong lòng.
Lão xua xua tay, có vẻ không để ý chút nào, “Không có gì đáng ngại. Nói là không trộm được. Đến lúc đó đem tiền đặt cọc trả lại là được.”
Cho dù có bồi thường, thì chuyện đó đối với CG cũng không phải là vấn đề gì lớn.
/1240
|