*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho nên lúc này cũng thế.
Anh gật đầu với Diệp Sơ Dương, liền bám sát vào người Diệp Sơ Dương, học theo bộ dáng của Diệp Sơ Dương, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa.
Trong lúc im lặng, Ôn Phi Vũ cảm giác được bước chân kia ngày càng đến gần hơn.
Hẳn là có người đến trước cửa vào rồi
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bỗng nhiên ‘ cạch ’ một tiếng bị mở ra.
Giờ đây mọi âm thanh đều im lặng, Ôn Phi Vũ cơ hồ đến hô hấp cũng không dám thở mạnh. Sợ mình không cẩn thận một chút gây ra tiếng động hẫp dẫn hai người còn đứng ngoài cửa kia vào trong này.
Kết quả, giờ phút này Ôn Phi Vũ thì không dám thở mạnh, nhưng hai người đứng ở cửa lại có vẻ vô cùng tùy hứng.
“Haiz, sao không có thứ gì thế này? Tử An à, không phải là em đang lừa anh đấy chứ? Anh hỏi thật này, em muốn ăn đòn đấy à.”
Nghe được giọng này, người nói đang chuyện và Ôn Phi Vũ như cũ vẫn duy trì động tác ban đầu, mà một bên Diệp Sơ Dương lại không biết đang nghĩ tới cái gì, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên kỳ quái.
Giọng nói và ngữ khí nói chuyện người này vô cùng quen tai.
Vốn dĩ Diệp Sơ Dương mơ hồ đã đoán được ai rồi, ngay sau đó âm thanh đó lại vang lên một lần nữa, càng làm cho suy đoán của cô trở nên chính xác hơn..
“Em không lừa anh.” Chỉ là bốn chữ đơn giản như vậy, làm cho Diệp Sơ Dương vốn dĩ đang trốn ở chỗ tối sau đó cô đứng thẳng.
Vốn dĩ Ôn Phi Vũ còn cảm thấy hai người đứng ở cửa kia sẽ chậm rãi đi tới nơi này, nên anh vô cùng cẩn thận mà tiến gần đến sát bên người Diệp Sơ Dương.
Gần đến nỗi, hai người bọn họ muốn dính vào nhau.
Kết quả lúc này bỗng nhiên Diệp Sơ Dương lại đứng lên, động tác này nhìn hoàn toàn không có lực sát thương gì nhưng lại làm cho Ôn Phi Vũ cả người đều kinh ngạc.
Thanh niên nghiên người lảo đảo ngã rầm về phía cửa..
Động tác ngã của anh ta thậm chí còn nhanh hơn vài phần so với động tác đứng lên của Diệp Sơ Dương.
Phanh một tiếng sau khi bị ngã ra ngoài, Ôn Phi Vũ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Sơ Dương, mà Diệp Sơ Dương cũng vô cùng bất đắc dĩ mà cúi đầu nhìn anh ta, “Không nghĩ tới Ôn thiếu của chúng ta thế nhưng lại nhát gan như vậy.”
Ôn Phi Vũ: “…… Thật ra tôi cũng không nghĩ mình nhát như vậy.” Nhưng mà tôi càng không nghĩ tới chính là, giờ này mà cậu lại đứng lên làm cái quái gì?! Sợ hai tên gia hỏa đứng ở cửa này không nhìn thấy cậu sao? Hay là cậu tính toán dùng biện pháp mạnh hơn để gọi người ta đến cho nhanh!
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Ôn Phi Vũ, thì anh đã nhìn thấy Diệp Sơ Dương đã chạy tới đứng trước mặt hai người đứng ở cửa kia.
Mà đáng giá để nhắc tới hơn chính là, biểu tình của hai người đứng ở cửa kia hoàn toàn ngơ ngác, tuy nhiên, ngơ ngác nhưng lại mang theo vài phần kích động.
Haiz.
À không phải chứ, sao hai người lại kích động?
Ôn Phi Vũ chớp chớp mắt, đang muốn đứng lên nói cái gì, kết quả bỗng dưng nghe được một câu ——
“Sư phụ! Sao thầy lại ở đây?”
Ôn Phi Vũ: “……” Không phải, đây là tình huống gì?
Anh lại ngơ ngác lần nữa chớp chớp mắt, nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, đi tới phía sau người Diệp Sơ Dương.
Cho nên lúc này cũng thế.
Anh gật đầu với Diệp Sơ Dương, liền bám sát vào người Diệp Sơ Dương, học theo bộ dáng của Diệp Sơ Dương, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa.
Trong lúc im lặng, Ôn Phi Vũ cảm giác được bước chân kia ngày càng đến gần hơn.
Hẳn là có người đến trước cửa vào rồi
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bỗng nhiên ‘ cạch ’ một tiếng bị mở ra.
Giờ đây mọi âm thanh đều im lặng, Ôn Phi Vũ cơ hồ đến hô hấp cũng không dám thở mạnh. Sợ mình không cẩn thận một chút gây ra tiếng động hẫp dẫn hai người còn đứng ngoài cửa kia vào trong này.
Kết quả, giờ phút này Ôn Phi Vũ thì không dám thở mạnh, nhưng hai người đứng ở cửa lại có vẻ vô cùng tùy hứng.
“Haiz, sao không có thứ gì thế này? Tử An à, không phải là em đang lừa anh đấy chứ? Anh hỏi thật này, em muốn ăn đòn đấy à.”
Nghe được giọng này, người nói đang chuyện và Ôn Phi Vũ như cũ vẫn duy trì động tác ban đầu, mà một bên Diệp Sơ Dương lại không biết đang nghĩ tới cái gì, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên kỳ quái.
Giọng nói và ngữ khí nói chuyện người này vô cùng quen tai.
Vốn dĩ Diệp Sơ Dương mơ hồ đã đoán được ai rồi, ngay sau đó âm thanh đó lại vang lên một lần nữa, càng làm cho suy đoán của cô trở nên chính xác hơn..
“Em không lừa anh.” Chỉ là bốn chữ đơn giản như vậy, làm cho Diệp Sơ Dương vốn dĩ đang trốn ở chỗ tối sau đó cô đứng thẳng.
Vốn dĩ Ôn Phi Vũ còn cảm thấy hai người đứng ở cửa kia sẽ chậm rãi đi tới nơi này, nên anh vô cùng cẩn thận mà tiến gần đến sát bên người Diệp Sơ Dương.
Gần đến nỗi, hai người bọn họ muốn dính vào nhau.
Kết quả lúc này bỗng nhiên Diệp Sơ Dương lại đứng lên, động tác này nhìn hoàn toàn không có lực sát thương gì nhưng lại làm cho Ôn Phi Vũ cả người đều kinh ngạc.
Thanh niên nghiên người lảo đảo ngã rầm về phía cửa..
Động tác ngã của anh ta thậm chí còn nhanh hơn vài phần so với động tác đứng lên của Diệp Sơ Dương.
Phanh một tiếng sau khi bị ngã ra ngoài, Ôn Phi Vũ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Sơ Dương, mà Diệp Sơ Dương cũng vô cùng bất đắc dĩ mà cúi đầu nhìn anh ta, “Không nghĩ tới Ôn thiếu của chúng ta thế nhưng lại nhát gan như vậy.”
Ôn Phi Vũ: “…… Thật ra tôi cũng không nghĩ mình nhát như vậy.” Nhưng mà tôi càng không nghĩ tới chính là, giờ này mà cậu lại đứng lên làm cái quái gì?! Sợ hai tên gia hỏa đứng ở cửa này không nhìn thấy cậu sao? Hay là cậu tính toán dùng biện pháp mạnh hơn để gọi người ta đến cho nhanh!
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Ôn Phi Vũ, thì anh đã nhìn thấy Diệp Sơ Dương đã chạy tới đứng trước mặt hai người đứng ở cửa kia.
Mà đáng giá để nhắc tới hơn chính là, biểu tình của hai người đứng ở cửa kia hoàn toàn ngơ ngác, tuy nhiên, ngơ ngác nhưng lại mang theo vài phần kích động.
Haiz.
À không phải chứ, sao hai người lại kích động?
Ôn Phi Vũ chớp chớp mắt, đang muốn đứng lên nói cái gì, kết quả bỗng dưng nghe được một câu ——
“Sư phụ! Sao thầy lại ở đây?”
Ôn Phi Vũ: “……” Không phải, đây là tình huống gì?
Anh lại ngơ ngác lần nữa chớp chớp mắt, nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, đi tới phía sau người Diệp Sơ Dương.
/1240
|