*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Diệp Sơ Dương nâng quai hàm nhìn người phía trước từng bước, bước tới chỗ mình. Cô cúi đầu liếc nhìn cái hộp đựng trống không trên bàn.
Khóe mắt vô thức bị dồn nén.
Diệp Tu Bạch dường như đã biết đồ ngọt của mình bị người khác ăn mất, ánh mắt anh nhìn qua tàn dư trong hộp đựng, cuối cùng hướng về thằng nhóc nhà mình nhướng mày nói, “Chỉ vì tôi không cho cậu xem, cậu liền ăn hết đồ của tôi?”
Diệp Sơ Dương: “Đúng vậy, cái đó là ngoài ý muốn.”
Đó dường như thực sự không phải là ngoài ý muốn.
Anh liếc mắt cười nhẹ một tiếng, sau đó duỗi tay ôm bả vai mảnh khảnh của thằng nhóc nhà mình, cúi đầu hôn một cái vào trán, thấp giọng nói, “Đưa cậu đi ăn tối?”
“Được”
Diệp Tu Bạch trở về vừa vặn đúng thời điểm, hiện tại cũng là hơn sáu giờ, vừa đúng thời gian cho bữa tối.
Thế là hai người đi ra nhà hàng gần đó.
Trong lúc ăn cơm, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch cùng nhắc tới việc Túc Ngũ đi điều tra Phật bài.
Sau khi nghe xong, Diệp Tu Bạch gật gật đầu, giọng nói trầm ổn khàn khàn “Túc Ngũ hiện tại đi theo cậu, cậu muốn sai anh ta làm việc gì thì tùy cậu, không cần phải nói riêng với tôi.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương buông chiếc đũa trong tay, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của mình, chớp chớp mắt hỏi “Chú rõ ràng biết cháu không có ý này.”
Ý này của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch không hiểu.
Thực tình, đúng là anh ta không hiểu.
Quả nhiên, nghe câu này của Diệp Sơ Dương, khuôn mặt anh lộ ra một nụ cười bất lực. Anh đưa tay ra, gõ nhẹ vào trán thằng nhóc nhà minh, cuối cùng thỏa hiệp “Cậu muốn làm cái gì thì làm đi.”
Như Diệp Sơ Dương vừa nói, không rõ nguồn gốc của Phật bài. Nếu như điều tra được điều gì có liên quan đến quân đội.
Thì cũng không có gì quan trọng.
Dù sao quân đội cũng có Mạc Đình Xuyên chống đỡ, hoàn toàn không cần lo lắng.
“Chú út nói vậy, thì cháu yên tâm rồi.”
Diệp Sơ Dương xua tay, nghĩ lại bỗng nhiên nghĩ ra một việc, cô đưa ngón tay chọc chọc cánh tay Diệp Tu Bạch, nhỏ giọng hỏi chuyện khác “Lúc trước Ôn Phi Vũ có nói với cháu là Cra muốn khiêu chiến với Diệp gia? Chú thấy sao?”
Nói xong, Diệp Sơ Dương tức khắc đã bị cuốn theo ánh mắt cười như không cười của Diệp Tu Bạch một chút.
Diệp Tu Bạch dường như cũng có chút ngoài ý muốn đối với tin tức mà thằng nhóc nhà mình biết được.
“Tên nhóc nhà họ Ôn kia cũng biết nhiều đấy” Anh nhàn nhạt nói một câu, tức khắc khiến Diệp Sơ Dương cười làm lành, “Cũng tốt mà, trước đây chẳng phải tên đó cũng tham gia đua xe sao? Khi biết chuyện liền nói cho cháu. Chú không ghen đấy chứ?”
Tuy là nói như vậy, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn là cảm thấy có khả năng đó.
Cái tên Diệp Tu Bạch nay, thoạt nhìn thì lãnh đạm muốn chết, dường như không đặt mọi thứ vào trong mắt anh ta, kỳ thật lòng dạ hẹp hòi làm người ta sợ hãi.
Lúc này Diệp Sơ Dương nâng quai hàm nhìn người phía trước từng bước, bước tới chỗ mình. Cô cúi đầu liếc nhìn cái hộp đựng trống không trên bàn.
Khóe mắt vô thức bị dồn nén.
Diệp Tu Bạch dường như đã biết đồ ngọt của mình bị người khác ăn mất, ánh mắt anh nhìn qua tàn dư trong hộp đựng, cuối cùng hướng về thằng nhóc nhà mình nhướng mày nói, “Chỉ vì tôi không cho cậu xem, cậu liền ăn hết đồ của tôi?”
Diệp Sơ Dương: “Đúng vậy, cái đó là ngoài ý muốn.”
Đó dường như thực sự không phải là ngoài ý muốn.
Anh liếc mắt cười nhẹ một tiếng, sau đó duỗi tay ôm bả vai mảnh khảnh của thằng nhóc nhà mình, cúi đầu hôn một cái vào trán, thấp giọng nói, “Đưa cậu đi ăn tối?”
“Được”
Diệp Tu Bạch trở về vừa vặn đúng thời điểm, hiện tại cũng là hơn sáu giờ, vừa đúng thời gian cho bữa tối.
Thế là hai người đi ra nhà hàng gần đó.
Trong lúc ăn cơm, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch cùng nhắc tới việc Túc Ngũ đi điều tra Phật bài.
Sau khi nghe xong, Diệp Tu Bạch gật gật đầu, giọng nói trầm ổn khàn khàn “Túc Ngũ hiện tại đi theo cậu, cậu muốn sai anh ta làm việc gì thì tùy cậu, không cần phải nói riêng với tôi.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương buông chiếc đũa trong tay, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của mình, chớp chớp mắt hỏi “Chú rõ ràng biết cháu không có ý này.”
Ý này của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch không hiểu.
Thực tình, đúng là anh ta không hiểu.
Quả nhiên, nghe câu này của Diệp Sơ Dương, khuôn mặt anh lộ ra một nụ cười bất lực. Anh đưa tay ra, gõ nhẹ vào trán thằng nhóc nhà minh, cuối cùng thỏa hiệp “Cậu muốn làm cái gì thì làm đi.”
Như Diệp Sơ Dương vừa nói, không rõ nguồn gốc của Phật bài. Nếu như điều tra được điều gì có liên quan đến quân đội.
Thì cũng không có gì quan trọng.
Dù sao quân đội cũng có Mạc Đình Xuyên chống đỡ, hoàn toàn không cần lo lắng.
“Chú út nói vậy, thì cháu yên tâm rồi.”
Diệp Sơ Dương xua tay, nghĩ lại bỗng nhiên nghĩ ra một việc, cô đưa ngón tay chọc chọc cánh tay Diệp Tu Bạch, nhỏ giọng hỏi chuyện khác “Lúc trước Ôn Phi Vũ có nói với cháu là Cra muốn khiêu chiến với Diệp gia? Chú thấy sao?”
Nói xong, Diệp Sơ Dương tức khắc đã bị cuốn theo ánh mắt cười như không cười của Diệp Tu Bạch một chút.
Diệp Tu Bạch dường như cũng có chút ngoài ý muốn đối với tin tức mà thằng nhóc nhà mình biết được.
“Tên nhóc nhà họ Ôn kia cũng biết nhiều đấy” Anh nhàn nhạt nói một câu, tức khắc khiến Diệp Sơ Dương cười làm lành, “Cũng tốt mà, trước đây chẳng phải tên đó cũng tham gia đua xe sao? Khi biết chuyện liền nói cho cháu. Chú không ghen đấy chứ?”
Tuy là nói như vậy, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn là cảm thấy có khả năng đó.
Cái tên Diệp Tu Bạch nay, thoạt nhìn thì lãnh đạm muốn chết, dường như không đặt mọi thứ vào trong mắt anh ta, kỳ thật lòng dạ hẹp hòi làm người ta sợ hãi.
/1240
|