*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Túc Nhất và Túc Thất rời khỏi, Diệp Sơ Dương nhìn người thanh niên mảnh khảnh trước mặt, hỏi “Thiên Giác có chuyện gì sao?”
“Diệp Cửu thiếu thật không hổ danh là Diệp Cửu thiếu” “Edson” hướng tới thiếu niên khẽ cười cười, ngay sau đó lại nói, “Thiên Giác đại nhân nói không cần gây phiền toái cho cậu. Ngược lại, anh ấy nhờ tôi đưa cho cậu một phong thư.”
Dứt lời, “Edson” liền từ trong tay móc ra một phong thư màu trắng tinh, đưa tới tay Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nhìn thư tín trong tay, mặt trên viết bốn chữ “Diệp Sơ thân khải”. Chữ viết này hiển nhiên không phải của Thiên Giác, mà là của Thu Ân Hoa.
Hơn nữa, hiện tại trên thế giới này kêu cô là Diệp Sơ, ngoại trừ Thu Ân Hoa ra chắc chắn sẽ không còn ai khác.
Cô nhanh chóng đem thư tín cất đi, đối với “Edson” nở một nụ cười biết ơn.
“Cám ơn, tiếp theo nơi này giao cả cho anh.”
“Không thành vấn đề, Diệp Cửu thiếu đi mạnh giỏi.” Edson làm một động tác hơi khom lưng đối với Diệp Sơ Dương, rồi mỉm cười nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất khỏi trước mắt mình.
Hai phút sau, Edson quay đầu lần thứ hai hướng tới chỗ Xương Lợi mà đến đó.
Giờ phút này Xương Lợi dường như đã biết ba của mình chết là do phần tử khủng bố nhúng tay vào, đang đứng tại chỗ, môi mắt đỏ bừng, “Mẹ nó, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra! Đang êm đẹp như thế nào liền.....”
Một câu còn không nói ra hết, Xương Lợi đã nghẹn ngào.
Người đàn ông đứng bên cạnh hắn hơi cúi đầu, khuôn mặt cũng không đẹp cho lắm.
Ai cũng không thể ngờ rằng, dưới tình huống như vậy, Xương Lâm thực sự đã chết.
Người đàn ông trầm tư một lúc, cuối cùng thì thầm, “Xương Lợi, bây giờ tin tức về cái chết của ba cậu chắc hẳn đã được nhiều người biết. Điều cần thiết là cậu phải thắng Diệp gia trong trận đấu này. Hãy cho mọi người biết rằng, ngay cả khi ba của cậu đã ra đi thì cậu vẫn có thể đảm đương một mình.”
Chỉ có như vậy, những người đã đầu tư với Cra mới không rút vốn.
Chợt nghe những lời này, đúng là có lý, Xương Lợi nhấp miệng, vừa định muốn nói gì, chỉ cảm thấy trên trán hắn đột nhiên bị một thứ gì đó đâm vào.
Cảm xúc như vậy đối với hắn thực sự quen thuộc.
Trong nháy mắt, trên mặt Xương Lợi đầy máu.
Mà giờ phút này, đứng bên cạnh anh, người đàn ông ban đầu đưa ra lời đề nghị cho anh dường như đang bị sốc trước cảnh tượng trước mắt. Anh vô thức muốn rút ra một khẩu súng, nhưng chính lúc này, lại một tiếng súng nữa vang lên, người đàn ông trợn mắt và ngã thẳng xuống đất.
Trong mắt để lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Thế quái nào mà người đàn ông suy nhược này lại có thể nhanh như vậy.
Edson liếc thi thể trên mặt đất một cái, khẩu súng bên tay trái đã trở về vị trí ban đầu. Khẩu súng bên tay phải đã nhắm vào đầu của Xương Lợi.
“Thật đáng tiếc. Hôm nay chính là ngày Cra của các ngươi bị hủy diệt.” Edson thấp giọng cảm khái nói.
Sau khi Túc Nhất và Túc Thất rời khỏi, Diệp Sơ Dương nhìn người thanh niên mảnh khảnh trước mặt, hỏi “Thiên Giác có chuyện gì sao?”
“Diệp Cửu thiếu thật không hổ danh là Diệp Cửu thiếu” “Edson” hướng tới thiếu niên khẽ cười cười, ngay sau đó lại nói, “Thiên Giác đại nhân nói không cần gây phiền toái cho cậu. Ngược lại, anh ấy nhờ tôi đưa cho cậu một phong thư.”
Dứt lời, “Edson” liền từ trong tay móc ra một phong thư màu trắng tinh, đưa tới tay Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nhìn thư tín trong tay, mặt trên viết bốn chữ “Diệp Sơ thân khải”. Chữ viết này hiển nhiên không phải của Thiên Giác, mà là của Thu Ân Hoa.
Hơn nữa, hiện tại trên thế giới này kêu cô là Diệp Sơ, ngoại trừ Thu Ân Hoa ra chắc chắn sẽ không còn ai khác.
Cô nhanh chóng đem thư tín cất đi, đối với “Edson” nở một nụ cười biết ơn.
“Cám ơn, tiếp theo nơi này giao cả cho anh.”
“Không thành vấn đề, Diệp Cửu thiếu đi mạnh giỏi.” Edson làm một động tác hơi khom lưng đối với Diệp Sơ Dương, rồi mỉm cười nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất khỏi trước mắt mình.
Hai phút sau, Edson quay đầu lần thứ hai hướng tới chỗ Xương Lợi mà đến đó.
Giờ phút này Xương Lợi dường như đã biết ba của mình chết là do phần tử khủng bố nhúng tay vào, đang đứng tại chỗ, môi mắt đỏ bừng, “Mẹ nó, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra! Đang êm đẹp như thế nào liền.....”
Một câu còn không nói ra hết, Xương Lợi đã nghẹn ngào.
Người đàn ông đứng bên cạnh hắn hơi cúi đầu, khuôn mặt cũng không đẹp cho lắm.
Ai cũng không thể ngờ rằng, dưới tình huống như vậy, Xương Lâm thực sự đã chết.
Người đàn ông trầm tư một lúc, cuối cùng thì thầm, “Xương Lợi, bây giờ tin tức về cái chết của ba cậu chắc hẳn đã được nhiều người biết. Điều cần thiết là cậu phải thắng Diệp gia trong trận đấu này. Hãy cho mọi người biết rằng, ngay cả khi ba của cậu đã ra đi thì cậu vẫn có thể đảm đương một mình.”
Chỉ có như vậy, những người đã đầu tư với Cra mới không rút vốn.
Chợt nghe những lời này, đúng là có lý, Xương Lợi nhấp miệng, vừa định muốn nói gì, chỉ cảm thấy trên trán hắn đột nhiên bị một thứ gì đó đâm vào.
Cảm xúc như vậy đối với hắn thực sự quen thuộc.
Trong nháy mắt, trên mặt Xương Lợi đầy máu.
Mà giờ phút này, đứng bên cạnh anh, người đàn ông ban đầu đưa ra lời đề nghị cho anh dường như đang bị sốc trước cảnh tượng trước mắt. Anh vô thức muốn rút ra một khẩu súng, nhưng chính lúc này, lại một tiếng súng nữa vang lên, người đàn ông trợn mắt và ngã thẳng xuống đất.
Trong mắt để lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Thế quái nào mà người đàn ông suy nhược này lại có thể nhanh như vậy.
Edson liếc thi thể trên mặt đất một cái, khẩu súng bên tay trái đã trở về vị trí ban đầu. Khẩu súng bên tay phải đã nhắm vào đầu của Xương Lợi.
“Thật đáng tiếc. Hôm nay chính là ngày Cra của các ngươi bị hủy diệt.” Edson thấp giọng cảm khái nói.
/1240
|