*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: T.Hường
Beta: Snow
Trong lời đồn, khu rừng Hạn Hòa này trước đây là nơi rất tốt, cây cối tươi tốt.
Mãi đến hai ba trăm năm trước, nơi này bỗng nhiên nổi lên một trận cháy lớn hết sức quỷ dị, đem toàn bộ cây cối trong khu rừng đều bị thiêu hủy. Từ đây, mọi người gieo trồng ở trên đất này cây cối vĩnh viễn đều không sống qua một tháng.
Bởi vậy được gọi là “khu rừng Hạn Hòa”.
Đương nhiên, còn có một cái tên khác ——
Nghĩa địa.
Đối với rất nhiều cây cối mà nói, nơi này xác thực chính là một nghĩa địa. Không có bệnh tật gì.
Đương nhiên, nếu nơi này cho đến nay vẫn là hình dáng trơ trụi, Chử Ngọc Đào cũng sẽ không đem ông ta lại lần nữa gọi là khu rừng rồi.
Một trăm năm trước, nơi này bỗng nhiên cây cối bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Một trăm năm thời gian đã qua, đừng nói là cây cối tươi tốt, chính là đại thụ che trời cũng có rất rất nhiều.
Lúc ấy các nhà khoa học còn đặc biệt đi tìm trong đó nguyên nhân làm cho cây cối điên cuồng sinh trưởng, nhưng mà cuối cùng cứ thế cái gì cũng chưa tìm được. Cuối cùng, nơi này thành một câu đố không có lời giải.
“Tôi đã nghe nói qua về nơi này. Nghe nói không ai dám đi đến đó, chúng ta đi sẽ không có chuyện gì chứ?” Lý Thiến Thiến cầm tư liệu, ngón tay túm tư liệu cơ hồ đều nổi lên màu trắng xanh.
Rất hiển nhiên, cô đối với sự lựa chọn nơi ở lần này của tổ chương trình cũng là khá sợ hãi.
Sau khi nghe thấy Lý Thiến Thiến nói, Chử Ngọc Đào nhìn cô một cái, ngay sau đó lại đem ánh mắt đảo một vòng đặt trên người những người khác, cuối cùng trên mặt lộ ra một nụ cười, “Có thể có chuyện gì? Cũng sẽ không có người chết.”
Nghe vậy, Cung Vũ Vệ ngồi ở bên cạnh gật gật đầu, tiếp theo lời đối phương nói, “Nói đúng lắm. Tuy rằng trong lời đồn nơi đó xác thực quỷ dị một chút, nhưng mà xác thực cũng không có chuyện xuất hiện người chết. Sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Còn nữa, tổ tiết mục đã có can đảm chọn nơi quỷ quái này, thì tự nhiên cũng có thể bảo đảm an toàn của mọi người.
Theo sự an ủi của hai người Cung Vũ Vệ cùng Chử Ngọc Đào, trong lòng Lý Thiến Thiến ngược lại cũng bình phục lại rồi.
Xe rất nhanh dừng ở bên cạnh rìa khu rừng Hạn Hòa.
Đạo diễn tổ chương trình tổ đứng ở trên đất trống, đối với một nhóm người vừa mới xuống xe nói, “Bên trong khu rừng xe không thể đi vào được, cho nên mọi người chỉ có thể tự đi vào. Xin mời mang theo đầy đủ những gì đã chuẩn bị, các bạn có thể xuất phát rồi.”
Một câu nói gần như là vô tình, nhất thời làm cho Lý Thiến Thiến tê cả da đầu.
Cô nhấp miệng, theo bản năng dò hỏi, “Sẽ có rắn không?”
Mạc Tử Nghiên: “……”
Vấn đề ngu ngốc này tại vì sao lại muốn hỏi ra chứ?
Những nơi như thế này sao có thể không có rắn? Nói không chừng còn có thể bởi vì cô nhìn rất đẹp, nên đặc biệt chạy tới để nhìn cô.
Mạc Tử Nghiên đứng ở bên cạnh Diệp Sơ Dương trợn trắng mắt.
Thiếu niên dư quang khóe mắt liếc nhìn động tác của Mạc Tử Nghiên, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười, cô nhỏ giọng nói với Mạc Tử Nghiên, “Kỳ thực khả năng gặp được rắn xác thực không quá lớn, bọn chúng cũng tới thời kì ngủ đông rồi.”
Đương nhiên, cũng không phải tất cả loài rắn đều thích ngủ đông.
Diệp Sơ Dương hơi hơi nheo mắt, đáy mắt không biết hiện lên một tia ánh sáng thích thú.
Diệp Sơ Dương đứng cách Chử Ngọc Đào tương đối gần, tất nhiên là Chử Ngọc Đào nghe được câu nói vừa rồi của cô.
Edit: T.Hường
Beta: Snow
Trong lời đồn, khu rừng Hạn Hòa này trước đây là nơi rất tốt, cây cối tươi tốt.
Mãi đến hai ba trăm năm trước, nơi này bỗng nhiên nổi lên một trận cháy lớn hết sức quỷ dị, đem toàn bộ cây cối trong khu rừng đều bị thiêu hủy. Từ đây, mọi người gieo trồng ở trên đất này cây cối vĩnh viễn đều không sống qua một tháng.
Bởi vậy được gọi là “khu rừng Hạn Hòa”.
Đương nhiên, còn có một cái tên khác ——
Nghĩa địa.
Đối với rất nhiều cây cối mà nói, nơi này xác thực chính là một nghĩa địa. Không có bệnh tật gì.
Đương nhiên, nếu nơi này cho đến nay vẫn là hình dáng trơ trụi, Chử Ngọc Đào cũng sẽ không đem ông ta lại lần nữa gọi là khu rừng rồi.
Một trăm năm trước, nơi này bỗng nhiên cây cối bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Một trăm năm thời gian đã qua, đừng nói là cây cối tươi tốt, chính là đại thụ che trời cũng có rất rất nhiều.
Lúc ấy các nhà khoa học còn đặc biệt đi tìm trong đó nguyên nhân làm cho cây cối điên cuồng sinh trưởng, nhưng mà cuối cùng cứ thế cái gì cũng chưa tìm được. Cuối cùng, nơi này thành một câu đố không có lời giải.
“Tôi đã nghe nói qua về nơi này. Nghe nói không ai dám đi đến đó, chúng ta đi sẽ không có chuyện gì chứ?” Lý Thiến Thiến cầm tư liệu, ngón tay túm tư liệu cơ hồ đều nổi lên màu trắng xanh.
Rất hiển nhiên, cô đối với sự lựa chọn nơi ở lần này của tổ chương trình cũng là khá sợ hãi.
Sau khi nghe thấy Lý Thiến Thiến nói, Chử Ngọc Đào nhìn cô một cái, ngay sau đó lại đem ánh mắt đảo một vòng đặt trên người những người khác, cuối cùng trên mặt lộ ra một nụ cười, “Có thể có chuyện gì? Cũng sẽ không có người chết.”
Nghe vậy, Cung Vũ Vệ ngồi ở bên cạnh gật gật đầu, tiếp theo lời đối phương nói, “Nói đúng lắm. Tuy rằng trong lời đồn nơi đó xác thực quỷ dị một chút, nhưng mà xác thực cũng không có chuyện xuất hiện người chết. Sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Còn nữa, tổ tiết mục đã có can đảm chọn nơi quỷ quái này, thì tự nhiên cũng có thể bảo đảm an toàn của mọi người.
Theo sự an ủi của hai người Cung Vũ Vệ cùng Chử Ngọc Đào, trong lòng Lý Thiến Thiến ngược lại cũng bình phục lại rồi.
Xe rất nhanh dừng ở bên cạnh rìa khu rừng Hạn Hòa.
Đạo diễn tổ chương trình tổ đứng ở trên đất trống, đối với một nhóm người vừa mới xuống xe nói, “Bên trong khu rừng xe không thể đi vào được, cho nên mọi người chỉ có thể tự đi vào. Xin mời mang theo đầy đủ những gì đã chuẩn bị, các bạn có thể xuất phát rồi.”
Một câu nói gần như là vô tình, nhất thời làm cho Lý Thiến Thiến tê cả da đầu.
Cô nhấp miệng, theo bản năng dò hỏi, “Sẽ có rắn không?”
Mạc Tử Nghiên: “……”
Vấn đề ngu ngốc này tại vì sao lại muốn hỏi ra chứ?
Những nơi như thế này sao có thể không có rắn? Nói không chừng còn có thể bởi vì cô nhìn rất đẹp, nên đặc biệt chạy tới để nhìn cô.
Mạc Tử Nghiên đứng ở bên cạnh Diệp Sơ Dương trợn trắng mắt.
Thiếu niên dư quang khóe mắt liếc nhìn động tác của Mạc Tử Nghiên, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười, cô nhỏ giọng nói với Mạc Tử Nghiên, “Kỳ thực khả năng gặp được rắn xác thực không quá lớn, bọn chúng cũng tới thời kì ngủ đông rồi.”
Đương nhiên, cũng không phải tất cả loài rắn đều thích ngủ đông.
Diệp Sơ Dương hơi hơi nheo mắt, đáy mắt không biết hiện lên một tia ánh sáng thích thú.
Diệp Sơ Dương đứng cách Chử Ngọc Đào tương đối gần, tất nhiên là Chử Ngọc Đào nghe được câu nói vừa rồi của cô.
/1240
|