Edit: Cao Hoa
Giờ phút này Diệp Sơ Dương nhìn thanh niên mới ngồi dịch đến bên cạnh mình, dáng vẻ cũng chừng hai mươi tuổi, anh ta có khuôn mặt baby và trông rất trẻ trung, dịu dàng.
Dưới cái này nhìn chăm chú của Diệp Sơ Dương, thanh niên có khuôn mặt baby đang nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt to. Đôi mắt đen ẩn sâu vẻ khẩn trương cùng cảm giác bất an, làm Diệp Sơ Dương có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương cúi đầu cười khẽ một tiếng.
“Cùng làm bằng hữu, chẳng phải nên tự khai báo gia môn trước sao?” Diệp Sơ Dương cười như không cười hỏi.
Nghe vậy, cậu thanh niên có khuôn mặt baby cảm nhận được lời này của Diệp Sơ Dương có ý nghĩa gì, đôi mắt ban đầu còn có vẻ lo sợ, bất an liền sáng lên.
Anh vội vàng bước tới bắt tay Diệp Sơ Dương, tiếp tục chớp chớp đôi mắt nói: “Xin chào, tên của tôi là Từ Đinh Linh. Cậu tên gì?”
Từ Đinh Linh?
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Diệp Sơ Dương tỏ ra kinh ngạc một chút.
Cái tên này thì cũng không có gì, nhưng thật ra cứ có cảm giác sao sao.
Vừa suy tư, Diệp Sơ Dương cũng vươn tay ra, cùng đối phương bắt tay nhau một cái, lúc sau cười nhạt nói: “Anh có thể gọi tôi là Diệp.”
“Được được.” Từ Đinh Linh cười ngây ngô gãi gãi cái ót mình, đôi mắt sáng trong veo.
“Cậu cũng là Tán tu sao?” Từ Đinh Linh đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải Tán tu. Tôi là người có môn phái.”
Cô nói mình xuất thân từ Huyền môn, có thầy dạy. Nên không coi là tán tu.
Hơn nữa lúc trước, Diệp Sơ Dương còn từng lợi dụng một chút chính danh hào của mình, nói chính mình là học sinh của Diệp Sơ.
Diệp Sơ Dương đương nhiên cũng hiểu rõ, tên Từ Đinh Linh này bỗng nhiên đến chỗ cô là có ý muốn kết bạn. tán tu luôn không được người khác thích, vì vậy anh ta ở đây để tìm tổ chức.
Nhưng mà, tuy rằng rõ ràng biết đối phương là có mục đích muốn kết bạn với mình, nhưng Diệp Sơ Dương mặt khác lại không có cảm xúc nào.
Cô là người biết xem tướng, đương nhiên cũng biết người trước mắt là loại người gì.
Chỉ đơn thuần là có chút hơi bất ngờ.
Sau khi nghe những lời của Diệp Sơ Dương, Từ Đinh Linh có vẻ có chút cái gì cũng không hiểu. Dựa theo ý của Diệp Sơ Dương, thì cô không hẳn là tán tu, nhưng việc đối phương nguyện ý tiếp nhận hắn ta, đều là không có.
Trong khoảng thời gian sau đó, Từ Đinh Linh và Diệp Sơ Dương thỉnh thoảng có nói chuyện và chờ đợi kết quả của vòng thi đầu tiên.
Tuy là cả hai có chung một cảm giác rất tự tin, luôn cảm thấy chính mình khẳng định là đã viết đúng đáp án rồi.
Mười phút sau, Đàm Minh Khôn đi tới đám người trước mặt.
Đối với hầu hết các ánh mắt bồn chồn, biểu cảm trên mặt ông ta không có ý nghĩa gì đặc biệt. Chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một vài người.
Sau một quan sát, Đàm Minh Khôn mới chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay là vòng thi đấu đầu tiên làm tôi thấy rõ ràng một việc. Đó chính là, Tán tu là người không thể so sánh bằng với những người được phong thủy sư hay là huyền học đại sư truyền thừa, họ luôn là kém hơn. Nhưng hôm nay họ thật ưu tú.”
Câu nói này của Đàm Minh Khôn vừa dứt, đám người trong hội trường phảng phất dường như đều đã hiểu ra cái gì rồi.
Cho nên, trong ba người tán du đi tìm phương vị, khẳng định là đã có người tìm đúng nơi rồi.
Chỉ là không biết có bao nhiêu người đúng và không biết là người nào đúng.
Mọi người đều nín thở, đồng thời dưới bầu không khí như vậy, Đàm Minh Khôn mở miệng: “Đầu tiên, tôi xin chúc mừng ba vị tán tu này đều có đáp án đúng!”
Giờ phút này Diệp Sơ Dương nhìn thanh niên mới ngồi dịch đến bên cạnh mình, dáng vẻ cũng chừng hai mươi tuổi, anh ta có khuôn mặt baby và trông rất trẻ trung, dịu dàng.
Dưới cái này nhìn chăm chú của Diệp Sơ Dương, thanh niên có khuôn mặt baby đang nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt to. Đôi mắt đen ẩn sâu vẻ khẩn trương cùng cảm giác bất an, làm Diệp Sơ Dương có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương cúi đầu cười khẽ một tiếng.
“Cùng làm bằng hữu, chẳng phải nên tự khai báo gia môn trước sao?” Diệp Sơ Dương cười như không cười hỏi.
Nghe vậy, cậu thanh niên có khuôn mặt baby cảm nhận được lời này của Diệp Sơ Dương có ý nghĩa gì, đôi mắt ban đầu còn có vẻ lo sợ, bất an liền sáng lên.
Anh vội vàng bước tới bắt tay Diệp Sơ Dương, tiếp tục chớp chớp đôi mắt nói: “Xin chào, tên của tôi là Từ Đinh Linh. Cậu tên gì?”
Từ Đinh Linh?
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Diệp Sơ Dương tỏ ra kinh ngạc một chút.
Cái tên này thì cũng không có gì, nhưng thật ra cứ có cảm giác sao sao.
Vừa suy tư, Diệp Sơ Dương cũng vươn tay ra, cùng đối phương bắt tay nhau một cái, lúc sau cười nhạt nói: “Anh có thể gọi tôi là Diệp.”
“Được được.” Từ Đinh Linh cười ngây ngô gãi gãi cái ót mình, đôi mắt sáng trong veo.
“Cậu cũng là Tán tu sao?” Từ Đinh Linh đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải Tán tu. Tôi là người có môn phái.”
Cô nói mình xuất thân từ Huyền môn, có thầy dạy. Nên không coi là tán tu.
Hơn nữa lúc trước, Diệp Sơ Dương còn từng lợi dụng một chút chính danh hào của mình, nói chính mình là học sinh của Diệp Sơ.
Diệp Sơ Dương đương nhiên cũng hiểu rõ, tên Từ Đinh Linh này bỗng nhiên đến chỗ cô là có ý muốn kết bạn. tán tu luôn không được người khác thích, vì vậy anh ta ở đây để tìm tổ chức.
Nhưng mà, tuy rằng rõ ràng biết đối phương là có mục đích muốn kết bạn với mình, nhưng Diệp Sơ Dương mặt khác lại không có cảm xúc nào.
Cô là người biết xem tướng, đương nhiên cũng biết người trước mắt là loại người gì.
Chỉ đơn thuần là có chút hơi bất ngờ.
Sau khi nghe những lời của Diệp Sơ Dương, Từ Đinh Linh có vẻ có chút cái gì cũng không hiểu. Dựa theo ý của Diệp Sơ Dương, thì cô không hẳn là tán tu, nhưng việc đối phương nguyện ý tiếp nhận hắn ta, đều là không có.
Trong khoảng thời gian sau đó, Từ Đinh Linh và Diệp Sơ Dương thỉnh thoảng có nói chuyện và chờ đợi kết quả của vòng thi đầu tiên.
Tuy là cả hai có chung một cảm giác rất tự tin, luôn cảm thấy chính mình khẳng định là đã viết đúng đáp án rồi.
Mười phút sau, Đàm Minh Khôn đi tới đám người trước mặt.
Đối với hầu hết các ánh mắt bồn chồn, biểu cảm trên mặt ông ta không có ý nghĩa gì đặc biệt. Chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một vài người.
Sau một quan sát, Đàm Minh Khôn mới chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay là vòng thi đấu đầu tiên làm tôi thấy rõ ràng một việc. Đó chính là, Tán tu là người không thể so sánh bằng với những người được phong thủy sư hay là huyền học đại sư truyền thừa, họ luôn là kém hơn. Nhưng hôm nay họ thật ưu tú.”
Câu nói này của Đàm Minh Khôn vừa dứt, đám người trong hội trường phảng phất dường như đều đã hiểu ra cái gì rồi.
Cho nên, trong ba người tán du đi tìm phương vị, khẳng định là đã có người tìm đúng nơi rồi.
Chỉ là không biết có bao nhiêu người đúng và không biết là người nào đúng.
Mọi người đều nín thở, đồng thời dưới bầu không khí như vậy, Đàm Minh Khôn mở miệng: “Đầu tiên, tôi xin chúc mừng ba vị tán tu này đều có đáp án đúng!”
/1240
|