Edit: Tử Đằng
Không thể không nói, Khổng Gia Danh đúng là chết thảm.
Diệp Sơ Dương híp mắt xem, tuy là hơi bất ngờ, nhưng trên mặt lại không hề có biểu cảm gì. Còn Từ Đinh Linh khi nhìn thấy như vậy, lúc sau mặt mũi đã trắng bệch, xoay người một cái liền nhịn không được, ọe.
Diệp Sơ Dương: “......”
Tâm lý của đại ngự đệ này đúng là hơi yếu một chút.
Diệp Sơ Dương bất đắc dĩ đỡ đỡ trán, lúc sau quay đầu qua nhìn đối phương, hỏi một tiếng, “Từ Đinh Linh, anh ổn chứ?”
Nghe vậy, Từ Đinh Linh cũng không trả lời, chỉ là có chút vô lực vươn tay ra vẫy vẫy với Diệp Sơ Dương, ý bảo mình ổn.
Thấy phản ứng này của đối phương, Diệp Sơ Dương cũng không có nhiều lo lắng.
Cô bước lên một bước, ánh mắt dừng lại một lần nữa trên người Khổng Gia Danh.
Kỳ thật vết thương trên người của Khổng Gia Danh hình như Diệp Sơ Dương và Từ Đinh Linh đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải.
Khi Đàm Minh Khôn đang nhìn đến hành động đi lên của Diệp Sơ Dương, trong đầu đã nghĩ ngay đến lúc trước vị kia có nói với mình. Diệp Sơ Dương là người khó lường, không cần biết đối phương rốt cuộc có thân phận gì hiện tại bọn họ cũng chẳng sợ.
Ông trầm tư một chút, sau đó đột nhiên hỏi, “Cậu đã nhìn thấy điều gì sao?”
Câu nói đột nhiên vang lên làm cho Diệp Sơ Dương dường như cảm thấy hơi có chút bất ngờ, cô một tay chống cằm, đầu hơi hơi di chuyển, ánh mắt liền dừng trên người Đàm Minh Khôn.
Giờ phút này Đàm Minh Khôn căn bản là không nhìn vào Diệp Sơ Dương. Ông vẫn nghiêm túc như cũ nhìn vào thi thể của Khổng Gia Danh, biểu hiện bên ngoài kia làm cho Diệp Sơ Dương sinh ra một loại ảo giác ---------
Vừa rồi nghe được câu “Cậu nhìn thấy điều gì sao?” chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhưng mà, có phải là ảo giác hay không, Diệp Sơ Dương cũng vẫn là đã nghe thấy.
Cô mắt nhìn xuống, nhàn nhạt nói, “Manh mối quá ít, nhưng mà tôi thấy người giết anh ta không có liên quan gì tới oán khí cả.”
Nói cách khác, Khổng Gia Danh là chết ở trong tay con người.
Đều không có liên quan gì đến oán khí của hồn ma kia.
Sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, ánh mắt Đàm Minh Khôn nhìn thật sâu đối phương, rồi cười một tiếng, “Tôi quả là đã xem thường cậu. Vậy trong lòng cậu người đáng nghi ngờ nhất là ai?”
“Không rõ ràng lắm.” Diệp Sơ Dương đạm thanh nói.
Cô không phải thần thánh gì, nếu vừa nãy mới nhìn thôi đã có thể nhìn ra được hung thủ giết người, thì trên đời này cũng không cần cảnh sát nữa. Chỉ cần để Diệp Sơ Dương tùy ý đến xem một cái, có lẽ liền có thể kết án.
Nhưng Đàm Minh Khôn giống như là không nghe thấy, lại tiếp tục hỏi một câu, “Tôi cho rằng cậu sẽ nói là Du An.”
Mặc dù Đàm Minh Khôn không chú ý nhiều đến sự việc lộn xộn của thí sinh, nhưng ngay cả khi ông ta không đi sâu hơn, ông ta vẫn có thể thấy rõ.
Đó chính là mối quan hệ phức tạp giữa Diệp Sơ Dương và Du An.
Diệp Sơ Dương nghe đến hai chữ “Du An”, tức khắc cười như không cười nhếch miệng, sau đó nói một câu không rõ ràng, “Đàm đại sư đây có phải là cảm thấy rất hiểu tôi không?”
Một câu hỏi, đầy sự chế giễu.
Ngữ khí trào phúng rõ ràng cũng làm cho Đàm Minh Khôn nghe rõ rành mạch. Nhưng ông không giận chút nào, dù sao thì ông cũng là người vốn dĩ có địa vị tốt.
Bây giờ bị người ta DISS thì cũng không vấn đề gì cả.
“Là tôi đã nghĩ xấu rồi.” Đàm Minh Khôn cười cười, sau đó lại nói, “Tôi biết bản lĩnh của cậu không bình thường, cho nên muốn hỏi cậu có hứng thú một chút hay không cùng tôi đi xử lý chuyện này.”
Không thể không nói, Khổng Gia Danh đúng là chết thảm.
Diệp Sơ Dương híp mắt xem, tuy là hơi bất ngờ, nhưng trên mặt lại không hề có biểu cảm gì. Còn Từ Đinh Linh khi nhìn thấy như vậy, lúc sau mặt mũi đã trắng bệch, xoay người một cái liền nhịn không được, ọe.
Diệp Sơ Dương: “......”
Tâm lý của đại ngự đệ này đúng là hơi yếu một chút.
Diệp Sơ Dương bất đắc dĩ đỡ đỡ trán, lúc sau quay đầu qua nhìn đối phương, hỏi một tiếng, “Từ Đinh Linh, anh ổn chứ?”
Nghe vậy, Từ Đinh Linh cũng không trả lời, chỉ là có chút vô lực vươn tay ra vẫy vẫy với Diệp Sơ Dương, ý bảo mình ổn.
Thấy phản ứng này của đối phương, Diệp Sơ Dương cũng không có nhiều lo lắng.
Cô bước lên một bước, ánh mắt dừng lại một lần nữa trên người Khổng Gia Danh.
Kỳ thật vết thương trên người của Khổng Gia Danh hình như Diệp Sơ Dương và Từ Đinh Linh đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải.
Khi Đàm Minh Khôn đang nhìn đến hành động đi lên của Diệp Sơ Dương, trong đầu đã nghĩ ngay đến lúc trước vị kia có nói với mình. Diệp Sơ Dương là người khó lường, không cần biết đối phương rốt cuộc có thân phận gì hiện tại bọn họ cũng chẳng sợ.
Ông trầm tư một chút, sau đó đột nhiên hỏi, “Cậu đã nhìn thấy điều gì sao?”
Câu nói đột nhiên vang lên làm cho Diệp Sơ Dương dường như cảm thấy hơi có chút bất ngờ, cô một tay chống cằm, đầu hơi hơi di chuyển, ánh mắt liền dừng trên người Đàm Minh Khôn.
Giờ phút này Đàm Minh Khôn căn bản là không nhìn vào Diệp Sơ Dương. Ông vẫn nghiêm túc như cũ nhìn vào thi thể của Khổng Gia Danh, biểu hiện bên ngoài kia làm cho Diệp Sơ Dương sinh ra một loại ảo giác ---------
Vừa rồi nghe được câu “Cậu nhìn thấy điều gì sao?” chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhưng mà, có phải là ảo giác hay không, Diệp Sơ Dương cũng vẫn là đã nghe thấy.
Cô mắt nhìn xuống, nhàn nhạt nói, “Manh mối quá ít, nhưng mà tôi thấy người giết anh ta không có liên quan gì tới oán khí cả.”
Nói cách khác, Khổng Gia Danh là chết ở trong tay con người.
Đều không có liên quan gì đến oán khí của hồn ma kia.
Sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, ánh mắt Đàm Minh Khôn nhìn thật sâu đối phương, rồi cười một tiếng, “Tôi quả là đã xem thường cậu. Vậy trong lòng cậu người đáng nghi ngờ nhất là ai?”
“Không rõ ràng lắm.” Diệp Sơ Dương đạm thanh nói.
Cô không phải thần thánh gì, nếu vừa nãy mới nhìn thôi đã có thể nhìn ra được hung thủ giết người, thì trên đời này cũng không cần cảnh sát nữa. Chỉ cần để Diệp Sơ Dương tùy ý đến xem một cái, có lẽ liền có thể kết án.
Nhưng Đàm Minh Khôn giống như là không nghe thấy, lại tiếp tục hỏi một câu, “Tôi cho rằng cậu sẽ nói là Du An.”
Mặc dù Đàm Minh Khôn không chú ý nhiều đến sự việc lộn xộn của thí sinh, nhưng ngay cả khi ông ta không đi sâu hơn, ông ta vẫn có thể thấy rõ.
Đó chính là mối quan hệ phức tạp giữa Diệp Sơ Dương và Du An.
Diệp Sơ Dương nghe đến hai chữ “Du An”, tức khắc cười như không cười nhếch miệng, sau đó nói một câu không rõ ràng, “Đàm đại sư đây có phải là cảm thấy rất hiểu tôi không?”
Một câu hỏi, đầy sự chế giễu.
Ngữ khí trào phúng rõ ràng cũng làm cho Đàm Minh Khôn nghe rõ rành mạch. Nhưng ông không giận chút nào, dù sao thì ông cũng là người vốn dĩ có địa vị tốt.
Bây giờ bị người ta DISS thì cũng không vấn đề gì cả.
“Là tôi đã nghĩ xấu rồi.” Đàm Minh Khôn cười cười, sau đó lại nói, “Tôi biết bản lĩnh của cậu không bình thường, cho nên muốn hỏi cậu có hứng thú một chút hay không cùng tôi đi xử lý chuyện này.”
/1240
|