*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tử Đằng
Lục Cảnh Hành mang theo Diệp Sơ Dương về khách sạn, trên đường đi ghé vào một dãy quán.
Ngồi trên quán nhỏ bên đường, Diệp Sơ Dương híp mắt tập trung hưởng thụ, ăn đồ nướng. Lục Cảnh Hành ở đối diện nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của cô như vậy, đột nhiên hỏi, “Cái tên Diệp Tu Bạch kia chưa từng cùng cậu đi ăn những thứ này à?”
Nói xong câu đó, chính anh cơ hồ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng ra được.
Sau đó nhếch miệng cười, tiếp tục nói, “Chắc chắn là không rồi. Cái tên Diệp Tu Bạch bị mắc bệnh ở sạch nghiêm trọng như thế, thật sự khó tưởng tượng ra nổi hắn sẽ ngồi ở bên đường mà ăn mấy thứ này.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười nhẹ một tiếng.
Cô buông xiên tre trong tay ra, đôi mắt đào hoa mang vài phần ý cười, “Ở trong mắt anh, anh ta đều như vậy, không hiểu đến không thay đổi à?”
“Không phải là không hiểu hay không thay đổi, mà đây vỗn dĩ là bản tính của cậu ta đã như vậy.” Lục Cảnh Hành bất đắc dĩ xua tay, “Nhưng mà, tôi nói cậu cái này, xem ra tên đó vẫn là yêu cậu thực sự.”
Lục Cảnh Hành dứt lời, lại cảm khái nói, “Tôi cùng hắn lớn lên cùng nhau, tôi thực sự chưa bao giờ thấy hắn ta vì ai lại phá vỡ nhiều nguyên tắc như vậy, cậu là người duy nhất, cũng sẽ là người cuối cùng.”
“Tương lai chưa biết thế nào, sao anh lại biết tôi là người cuối cùng?”
Diệp Sơ Dương tuy miệng nói như vậy, nhưng ý nghĩ của cô và Lục Cảnh Hành cũng không khác nhau là mấy.
Diệp Tu Bạch đối với cô mà nói, cũng là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.
Với suy nghĩ này, dưới ánh đèn mờ nhạt hắt lên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, dường như thấp thoáng ý cười. Lục Cảnh Hành ý vị không rõ cũng cười cười, “Cậu hỏi những lời này, không phải là muốn được nghe những lời đó từ trong miệng tôi sao? Cậu muốn nghe tôi liền nói cho cậu nghe.”
“Cái tên Diệp Tu Bạch này yêu một người thì cả đời sẽ yêu người đó, cậu muốn tránh cũng không được, muốn trốn cũng không xong.” Lục Cảnh Hành nói, hướng về phía Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, trong ánh mắt kia nhanh chóng hiện lên một tia thâm ý, ngay sau đó anh lại giơ tay vỗ vỗ bả vai đối phương, cười nói, “Kỳ thật, cậu nên nghĩ mình may mắn, vì lúc Diệp Tu Bạch thích cậu, cậu cũng thích anh ta. Nếu không thì còn không biết tên tổng tài bá đạo ngược luyến một tên nhóc như thế nào đâu.”
Diệp Sơ Dương: “.................” Nói như vậy cũng có lý.
Cuối cùng, Diệp Sơ Dương và Lục Cảnh Hành liếc nhau một cái, sau đó cầm lon bia lên cụng.
Lục Cảnh Hành nghiêm trang nói, “Chúc mừng cậu thuận lợi thoát được một kiếp nạn.”
Diệp Sơ Dương: “............. Cảm ơn anh.”
Chờ đến khi hai người xử lý hết đống que thịt nướng và bia cũng là chuyện của một giờ sau đó.
Túc Nhất đau khổ đứng canh giữ ở cửa phòng Cửu thiếu nhà mình, nội tâm vô cùng tuyệt vọng --------.
Cửu Thiếu nhà bọn họ như thế nào lại đi cùng Lục nhị gia đến bây giờ còn không chịu về?
Mới vừa nghĩ như vậy xong, Túc nhất liền nhìn thấy Cửu thiếu nhà mình cùng Lục Cảnh Hành hai người anh em tốt khoác vai nhau từ thang máy đi ra. Lục Cảnh Hành sinh ra đã cao, nói thế nào đi chăng nữa cũng là một mét tám mấy, Diệp Sơ Dương lúc này khoác vai đối phương có thể nói là tương đối cố sức.
Nhưng mà, dù là cố sức cũng không ngăn được sự kiên trì của hai người này.
Edit: Tử Đằng
Lục Cảnh Hành mang theo Diệp Sơ Dương về khách sạn, trên đường đi ghé vào một dãy quán.
Ngồi trên quán nhỏ bên đường, Diệp Sơ Dương híp mắt tập trung hưởng thụ, ăn đồ nướng. Lục Cảnh Hành ở đối diện nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của cô như vậy, đột nhiên hỏi, “Cái tên Diệp Tu Bạch kia chưa từng cùng cậu đi ăn những thứ này à?”
Nói xong câu đó, chính anh cơ hồ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng ra được.
Sau đó nhếch miệng cười, tiếp tục nói, “Chắc chắn là không rồi. Cái tên Diệp Tu Bạch bị mắc bệnh ở sạch nghiêm trọng như thế, thật sự khó tưởng tượng ra nổi hắn sẽ ngồi ở bên đường mà ăn mấy thứ này.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười nhẹ một tiếng.
Cô buông xiên tre trong tay ra, đôi mắt đào hoa mang vài phần ý cười, “Ở trong mắt anh, anh ta đều như vậy, không hiểu đến không thay đổi à?”
“Không phải là không hiểu hay không thay đổi, mà đây vỗn dĩ là bản tính của cậu ta đã như vậy.” Lục Cảnh Hành bất đắc dĩ xua tay, “Nhưng mà, tôi nói cậu cái này, xem ra tên đó vẫn là yêu cậu thực sự.”
Lục Cảnh Hành dứt lời, lại cảm khái nói, “Tôi cùng hắn lớn lên cùng nhau, tôi thực sự chưa bao giờ thấy hắn ta vì ai lại phá vỡ nhiều nguyên tắc như vậy, cậu là người duy nhất, cũng sẽ là người cuối cùng.”
“Tương lai chưa biết thế nào, sao anh lại biết tôi là người cuối cùng?”
Diệp Sơ Dương tuy miệng nói như vậy, nhưng ý nghĩ của cô và Lục Cảnh Hành cũng không khác nhau là mấy.
Diệp Tu Bạch đối với cô mà nói, cũng là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.
Với suy nghĩ này, dưới ánh đèn mờ nhạt hắt lên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, dường như thấp thoáng ý cười. Lục Cảnh Hành ý vị không rõ cũng cười cười, “Cậu hỏi những lời này, không phải là muốn được nghe những lời đó từ trong miệng tôi sao? Cậu muốn nghe tôi liền nói cho cậu nghe.”
“Cái tên Diệp Tu Bạch này yêu một người thì cả đời sẽ yêu người đó, cậu muốn tránh cũng không được, muốn trốn cũng không xong.” Lục Cảnh Hành nói, hướng về phía Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, trong ánh mắt kia nhanh chóng hiện lên một tia thâm ý, ngay sau đó anh lại giơ tay vỗ vỗ bả vai đối phương, cười nói, “Kỳ thật, cậu nên nghĩ mình may mắn, vì lúc Diệp Tu Bạch thích cậu, cậu cũng thích anh ta. Nếu không thì còn không biết tên tổng tài bá đạo ngược luyến một tên nhóc như thế nào đâu.”
Diệp Sơ Dương: “.................” Nói như vậy cũng có lý.
Cuối cùng, Diệp Sơ Dương và Lục Cảnh Hành liếc nhau một cái, sau đó cầm lon bia lên cụng.
Lục Cảnh Hành nghiêm trang nói, “Chúc mừng cậu thuận lợi thoát được một kiếp nạn.”
Diệp Sơ Dương: “............. Cảm ơn anh.”
Chờ đến khi hai người xử lý hết đống que thịt nướng và bia cũng là chuyện của một giờ sau đó.
Túc Nhất đau khổ đứng canh giữ ở cửa phòng Cửu thiếu nhà mình, nội tâm vô cùng tuyệt vọng --------.
Cửu Thiếu nhà bọn họ như thế nào lại đi cùng Lục nhị gia đến bây giờ còn không chịu về?
Mới vừa nghĩ như vậy xong, Túc nhất liền nhìn thấy Cửu thiếu nhà mình cùng Lục Cảnh Hành hai người anh em tốt khoác vai nhau từ thang máy đi ra. Lục Cảnh Hành sinh ra đã cao, nói thế nào đi chăng nữa cũng là một mét tám mấy, Diệp Sơ Dương lúc này khoác vai đối phương có thể nói là tương đối cố sức.
Nhưng mà, dù là cố sức cũng không ngăn được sự kiên trì của hai người này.
/1240
|