Editor: Nho Mỹ.
Nghe xong mấy lời của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương không khỏi gật đầu, sau đó là một tiếng cảm khái:
"Đúng là làm khó chị rồi. Bị Lý Thiến Thiến nhớ thương không nói, còn có kẻ địch ẩn giấu sau lưng."
Mạc Tử Nghiên:"..."
Cô gái trẻ liếc mắt, sau đó không chút khách khí mở ra một gói khoai tây chiên, răng rắc răng rắc cắn, mồm miệng không rõ nói với Diệp Sơ Dương: "Còn nói tôi, không phải chính cậu cũng có. Nhưng nếu so sánh thì cậu vẫn nguy hiểm hơn tôi nhiều."
"Nhưng chị thật ra cái gì cũng biết."
"Có thể không biết sao? Ai bảo anh tôi với người đàn ông của cậu coi nhau là bạn tốt cả đời. Đúng rồi, lúc người ấy của cậu đi thì cố ý đem người bên cạnh mang đi hết. Bây giờ, sự an toàn của cậu là do anh tôi phụ trách."
Vốn những chuyện như vậy, Mạc Tử Nghiên chắc chắn sẽ không biết.
Dù sao, từ lúc bắt đầu Mạc Đình Xuyên đã không tính cho Mạc Tử Nghiên dính vào mấy chuyện như vậy. Cũng là người xuất thân từ gia tộc lớn, tuy rằng Mạc Đình Xuyên chưa từng tự mình trải qua tranh đoạt quyền thế, nhưng cũng biết rõ đây tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng.
Còn nữa, hắn thân là anh em với Diệp Tu Bạch, tất nhiên là phải giúp một chút. Nhưng mà không giống với Mạc Tử Nghiên, vốn chính là một người bỏ đi, thật sự không có nơi nào để giúp đỡ đám người Diệp Sơ Dương.
Thế thì còn cách khá xa trực tiếp mà, để đến lúc đó bản thân mình cũng dấn vào thì cũng thật xấu hổ.
Cũng ngay lúc này, lúc hai người Diệp Tu Bạch và Mạc Đình Xuyên ở thư phòng của Mạc gia nói chuyện, Mạc Tử Nghiên vừa đi qua liền nghe rõ ràng.
Vì thế, cái gì cô cũng đều đã biết.
Về phần tại sao Diệp Tu Bạch lại để Mạc Đình Xuyên chiếu cố nhóc con nhà mình một chút, trong chuyện này tất nhiên cũng có cái nói.
Diệp Sơ Dương nghe Mạc Tử Nghiên nói xong, không khỏi nhẹ nhàng nâng khóe miệng: "Bọn họ quá khoa trương rồi, tôi thật sự không yếu ớt đến tình trạng đó đâu."
Diệp Sơ Dương luôn luôn tự tin, đương nhiên cái tự tin này chưa biến thành tự phụ.
Về điểm này, Mạc Tử Nghiên cũng biết.
Với lại cô không thừa nhận thì không được, nếu Diệp Sơ Dương thật sự muốn gây chuyện, thì đó thực sự rất đáng sợ. Hơn nữa phản ứng của Diệp Sơ Dương lúc gặp khó khắn, Mạc Tử Nghiên không khỏi lại nghĩ đến anh của cô.
Cái phản ứng nhanh chóng trường thi này thực sự rất giống quân nhân.
Còn nữa chính là bản thân Diệp Sơ Dương có thân phận là đại sư huyền học.
Người bình thường thật sự giống như sẽ không làm gì được cô.
Nghĩ đến đây, Mạc Tử Nghiên không khỏi xấu hổ mà sờ sờ mũi mình, nghĩ thầm hành động lần này của Diệp Tu Bạch giống như đang vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng nếu nghĩ lại, cẩn thận một chút vẫn không sai.
"Nhưng mà, có phải gần đây người đàn ông của cậu hay gặp phiền toái? Bằng không sao lại đem hết người bên cạnh đi?"
Nghe vậy, lập tức Diệp Sơ Dương cười lại giống như không phải cười thoáng qua với Mạc Tử Nghiên, sau đó buông lỏng tựa vào đệm sau lưng, cười cười nhạo đối phương: "Nếu ngày nào đó chỉ số thông minh của chị vượt qua đến hoàng cung cổ đại, vài phút bị người ta lấy thông tin địa chỉ, điển hình tặng người đầu."
Mạc Tử Nghiên: "... Cậu nói chuyện tốt vậy, không diss tôi chết sao?"
Diệp Sơ Dương: "Đây không phải diss, tôi đơn giản chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."
Trên thực tế, đúng là Diệp Sơ Dương ăn ngay nói thật.
Mạc Tử Nghiên từ nhỏ được nuông chiều, không hiểu chuyện này cong cong thẳng thẳng cũng bình thường.
Cho nên, bị những người khác dễ dàng làm chết cũng rất bình thường.
"Hiện tại Diệp Tu Bạch cùng thân tín của mình rời đi, không thừa lại một người, cơ hội cho Bách Minh Nguyệt xuống tay không phải sẽ lớn hơn sao?" Diệp Sơ Dương nhướng mày nói.
Nghe xong mấy lời của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương không khỏi gật đầu, sau đó là một tiếng cảm khái:
"Đúng là làm khó chị rồi. Bị Lý Thiến Thiến nhớ thương không nói, còn có kẻ địch ẩn giấu sau lưng."
Mạc Tử Nghiên:"..."
Cô gái trẻ liếc mắt, sau đó không chút khách khí mở ra một gói khoai tây chiên, răng rắc răng rắc cắn, mồm miệng không rõ nói với Diệp Sơ Dương: "Còn nói tôi, không phải chính cậu cũng có. Nhưng nếu so sánh thì cậu vẫn nguy hiểm hơn tôi nhiều."
"Nhưng chị thật ra cái gì cũng biết."
"Có thể không biết sao? Ai bảo anh tôi với người đàn ông của cậu coi nhau là bạn tốt cả đời. Đúng rồi, lúc người ấy của cậu đi thì cố ý đem người bên cạnh mang đi hết. Bây giờ, sự an toàn của cậu là do anh tôi phụ trách."
Vốn những chuyện như vậy, Mạc Tử Nghiên chắc chắn sẽ không biết.
Dù sao, từ lúc bắt đầu Mạc Đình Xuyên đã không tính cho Mạc Tử Nghiên dính vào mấy chuyện như vậy. Cũng là người xuất thân từ gia tộc lớn, tuy rằng Mạc Đình Xuyên chưa từng tự mình trải qua tranh đoạt quyền thế, nhưng cũng biết rõ đây tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng.
Còn nữa, hắn thân là anh em với Diệp Tu Bạch, tất nhiên là phải giúp một chút. Nhưng mà không giống với Mạc Tử Nghiên, vốn chính là một người bỏ đi, thật sự không có nơi nào để giúp đỡ đám người Diệp Sơ Dương.
Thế thì còn cách khá xa trực tiếp mà, để đến lúc đó bản thân mình cũng dấn vào thì cũng thật xấu hổ.
Cũng ngay lúc này, lúc hai người Diệp Tu Bạch và Mạc Đình Xuyên ở thư phòng của Mạc gia nói chuyện, Mạc Tử Nghiên vừa đi qua liền nghe rõ ràng.
Vì thế, cái gì cô cũng đều đã biết.
Về phần tại sao Diệp Tu Bạch lại để Mạc Đình Xuyên chiếu cố nhóc con nhà mình một chút, trong chuyện này tất nhiên cũng có cái nói.
Diệp Sơ Dương nghe Mạc Tử Nghiên nói xong, không khỏi nhẹ nhàng nâng khóe miệng: "Bọn họ quá khoa trương rồi, tôi thật sự không yếu ớt đến tình trạng đó đâu."
Diệp Sơ Dương luôn luôn tự tin, đương nhiên cái tự tin này chưa biến thành tự phụ.
Về điểm này, Mạc Tử Nghiên cũng biết.
Với lại cô không thừa nhận thì không được, nếu Diệp Sơ Dương thật sự muốn gây chuyện, thì đó thực sự rất đáng sợ. Hơn nữa phản ứng của Diệp Sơ Dương lúc gặp khó khắn, Mạc Tử Nghiên không khỏi lại nghĩ đến anh của cô.
Cái phản ứng nhanh chóng trường thi này thực sự rất giống quân nhân.
Còn nữa chính là bản thân Diệp Sơ Dương có thân phận là đại sư huyền học.
Người bình thường thật sự giống như sẽ không làm gì được cô.
Nghĩ đến đây, Mạc Tử Nghiên không khỏi xấu hổ mà sờ sờ mũi mình, nghĩ thầm hành động lần này của Diệp Tu Bạch giống như đang vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng nếu nghĩ lại, cẩn thận một chút vẫn không sai.
"Nhưng mà, có phải gần đây người đàn ông của cậu hay gặp phiền toái? Bằng không sao lại đem hết người bên cạnh đi?"
Nghe vậy, lập tức Diệp Sơ Dương cười lại giống như không phải cười thoáng qua với Mạc Tử Nghiên, sau đó buông lỏng tựa vào đệm sau lưng, cười cười nhạo đối phương: "Nếu ngày nào đó chỉ số thông minh của chị vượt qua đến hoàng cung cổ đại, vài phút bị người ta lấy thông tin địa chỉ, điển hình tặng người đầu."
Mạc Tử Nghiên: "... Cậu nói chuyện tốt vậy, không diss tôi chết sao?"
Diệp Sơ Dương: "Đây không phải diss, tôi đơn giản chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."
Trên thực tế, đúng là Diệp Sơ Dương ăn ngay nói thật.
Mạc Tử Nghiên từ nhỏ được nuông chiều, không hiểu chuyện này cong cong thẳng thẳng cũng bình thường.
Cho nên, bị những người khác dễ dàng làm chết cũng rất bình thường.
"Hiện tại Diệp Tu Bạch cùng thân tín của mình rời đi, không thừa lại một người, cơ hội cho Bách Minh Nguyệt xuống tay không phải sẽ lớn hơn sao?" Diệp Sơ Dương nhướng mày nói.
/1240
|