Nhưng mà thật ra tướng mặt của Túc Nhất có chút kì quái.
Theo lý mà nói, anh ta hiển nhiên là tướng mặt đoản thọ, phải là người đã chết từ lâu, nhưng không biết tại sao, bây giờ đang sống rất tốt.
Lời giải thích duy nhất đại khái do anh ta gặp phải quý nhân này.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương càng thêm tò mò về Diệp Tu Bạch.
Lần đầu gặp gỡ với Diệp Tu Bạch, cô từng nói, tướng mặt của người đàn ông này rất kì quái. Cho nên, ngay cả người bên cạnh anh ta cũng trở nên kì quái sao?
"Cửu thiếu, cậu nói không sai chút nào cả!" Túc Nhất cực kì kinh ngạc, lén lút nhìn Diệp Tu Bạch đang nhắm mắt dưỡng thần không nói một lời, sau đó hạ thấp giọng xuống giơ ngón tay cái với Diệp Sơ Dương, sau đó tràn đầy hiếu kỳ, "Vậy anh có thể coi được sau này tôi thế nào không?"
"Được chứ, bói một lần 888 tệ, muốn coi không?" Diệp Sơ Dương nghiêng đầu hỏi anh ta.
Túc Nhất: "..."
Cửu thiếu nhà bọn họ đã nghèo đến mức này sao? Dù gì cũng là người một nhà, lại bút hỏi thu tiền của anh ta.
Có một giây phút nào đó, Túc Nhất có chút đau lòng giùm Cửu thiếu nhà họ.
Vì thế, không nói lời nào bắt đầu móc điện thoại, định chuyển khoản.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương đương nhiên không từ chối, quét mã QR nhận tiền xong, bèn nói tiếp, "Tôi bói quẻ trước, tương lai anh bình an vô sự, hôn nhân mỹ mãn, không có vấn đề gì to lớn."
Túc Nhất: "..." Tại sao đột nhiên cảm thấy lời này nói như chưa nói vậy. Cửu thiếu của bọn họ đang gạt tiền của anh ta sao?
"Khuôn mặt biểu cảm như vậy đang báo cho tôi một điều rằng, anh cảm thấy mình bị lỗ." Diệp Sơ Dương hơi nhướng mày, sau đó đột nhiên cười phá ra tiếng, "Vận số như vậy không tốt sao? Chẳng lẽ bắt tôi phải bói ra nửa kiếp còn lại của anh phải gặp đại nạn đại hoạ mới đáng đồng tiền 888 kia?"
Lời nói của Diệp Sơ Dương khiến Túc Nhất sững sờ.
Hình như lời nói này không sai.
"Tôi biết rồi." Sau khi Túc Nhất hiểu rõ, liền nghiêm túc gật đầu.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương mới mãn nguyện gật đầu, sau đó đặt ánh nhìn lên người đàn ông ngồi bên cạnh.
Trong thời gian cô trò chuyện với Túc Nhất, Diệp Tu Bạch hoàn toàn không lên tiếng, không thèm đếm xỉa đến hai người bọn họ.
Nhưng mà…
Thiếu niên chống cằm, đôi mắt đào hoa nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi, "Chú út, có cần cháu coi cho chú một quẻ không?"
"888?" Diệp Tu Bạch mở mắt, nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, thân làm người có nguyên tắc, cho dù chú là chú út của cháu, thì cháu cũng không ưu đãi đâu." Diệp Sơ Dương nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Nghe thế, Diệp Tu Bạch nhìn cô một hồi, đôi mắt phượng màu đen sẫm đột nhiên loé lên ý cười rồi vụt tắt, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông, "Vậy thì không xem đâu."
Là một người không tin mệnh, Diệp Tu Bạch vốn dĩ không có hứng thú đối với những trò coi bói này.
Và cho dù có bói ra đi chăng nữa, anh cũng không thèm để ý.
Diệp Sơ Dương bị lời nói của Diệp Tu Bạch làm nghẹn họng, cuối cùng chỉ biết bĩu môi.
Sau khi về thẳng tới căn hộ, Diệp Tu Bạch trở về phòng nghỉ ngơi, còn Diệp Sơ Dương đi mua đồ ăn chuẩn bị bữa cơm tối.
Buổi tối dùng bữa với Diệp Tu Bạch, khi đối phương rời khỏi căn hộ của cô, còn đặc biệt nhắc nhở cô không được quên bữa tiệc của ngày mốt.
Nghe lời, Diệp Sơ Dương mới nhớ ra vụ việc mừng thọ của ông nội mình.
Cô tựa bên cánh cửa nghiêng đầu, "Vậy cháu có cần chuẩn bị quà tặng gì không?"
"Không cần. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn giúp cậu." Diệp Tu Bạch trả lời bình tĩnh, lúc này Diệp Sơ Dương mới nhớ ra, hình như quà tặng mỗi năm sinh nhật ông nội đều được đối phương chuẩn bị giùm.
Còn cô, ngay cả việc tự nuôi sống bản thân còn khó, huống chi tiền mua quà tặng, không bao giờ có đâu.
Theo lý mà nói, anh ta hiển nhiên là tướng mặt đoản thọ, phải là người đã chết từ lâu, nhưng không biết tại sao, bây giờ đang sống rất tốt.
Lời giải thích duy nhất đại khái do anh ta gặp phải quý nhân này.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương càng thêm tò mò về Diệp Tu Bạch.
Lần đầu gặp gỡ với Diệp Tu Bạch, cô từng nói, tướng mặt của người đàn ông này rất kì quái. Cho nên, ngay cả người bên cạnh anh ta cũng trở nên kì quái sao?
"Cửu thiếu, cậu nói không sai chút nào cả!" Túc Nhất cực kì kinh ngạc, lén lút nhìn Diệp Tu Bạch đang nhắm mắt dưỡng thần không nói một lời, sau đó hạ thấp giọng xuống giơ ngón tay cái với Diệp Sơ Dương, sau đó tràn đầy hiếu kỳ, "Vậy anh có thể coi được sau này tôi thế nào không?"
"Được chứ, bói một lần 888 tệ, muốn coi không?" Diệp Sơ Dương nghiêng đầu hỏi anh ta.
Túc Nhất: "..."
Cửu thiếu nhà bọn họ đã nghèo đến mức này sao? Dù gì cũng là người một nhà, lại bút hỏi thu tiền của anh ta.
Có một giây phút nào đó, Túc Nhất có chút đau lòng giùm Cửu thiếu nhà họ.
Vì thế, không nói lời nào bắt đầu móc điện thoại, định chuyển khoản.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương đương nhiên không từ chối, quét mã QR nhận tiền xong, bèn nói tiếp, "Tôi bói quẻ trước, tương lai anh bình an vô sự, hôn nhân mỹ mãn, không có vấn đề gì to lớn."
Túc Nhất: "..." Tại sao đột nhiên cảm thấy lời này nói như chưa nói vậy. Cửu thiếu của bọn họ đang gạt tiền của anh ta sao?
"Khuôn mặt biểu cảm như vậy đang báo cho tôi một điều rằng, anh cảm thấy mình bị lỗ." Diệp Sơ Dương hơi nhướng mày, sau đó đột nhiên cười phá ra tiếng, "Vận số như vậy không tốt sao? Chẳng lẽ bắt tôi phải bói ra nửa kiếp còn lại của anh phải gặp đại nạn đại hoạ mới đáng đồng tiền 888 kia?"
Lời nói của Diệp Sơ Dương khiến Túc Nhất sững sờ.
Hình như lời nói này không sai.
"Tôi biết rồi." Sau khi Túc Nhất hiểu rõ, liền nghiêm túc gật đầu.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương mới mãn nguyện gật đầu, sau đó đặt ánh nhìn lên người đàn ông ngồi bên cạnh.
Trong thời gian cô trò chuyện với Túc Nhất, Diệp Tu Bạch hoàn toàn không lên tiếng, không thèm đếm xỉa đến hai người bọn họ.
Nhưng mà…
Thiếu niên chống cằm, đôi mắt đào hoa nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi, "Chú út, có cần cháu coi cho chú một quẻ không?"
"888?" Diệp Tu Bạch mở mắt, nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, thân làm người có nguyên tắc, cho dù chú là chú út của cháu, thì cháu cũng không ưu đãi đâu." Diệp Sơ Dương nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Nghe thế, Diệp Tu Bạch nhìn cô một hồi, đôi mắt phượng màu đen sẫm đột nhiên loé lên ý cười rồi vụt tắt, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông, "Vậy thì không xem đâu."
Là một người không tin mệnh, Diệp Tu Bạch vốn dĩ không có hứng thú đối với những trò coi bói này.
Và cho dù có bói ra đi chăng nữa, anh cũng không thèm để ý.
Diệp Sơ Dương bị lời nói của Diệp Tu Bạch làm nghẹn họng, cuối cùng chỉ biết bĩu môi.
Sau khi về thẳng tới căn hộ, Diệp Tu Bạch trở về phòng nghỉ ngơi, còn Diệp Sơ Dương đi mua đồ ăn chuẩn bị bữa cơm tối.
Buổi tối dùng bữa với Diệp Tu Bạch, khi đối phương rời khỏi căn hộ của cô, còn đặc biệt nhắc nhở cô không được quên bữa tiệc của ngày mốt.
Nghe lời, Diệp Sơ Dương mới nhớ ra vụ việc mừng thọ của ông nội mình.
Cô tựa bên cánh cửa nghiêng đầu, "Vậy cháu có cần chuẩn bị quà tặng gì không?"
"Không cần. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn giúp cậu." Diệp Tu Bạch trả lời bình tĩnh, lúc này Diệp Sơ Dương mới nhớ ra, hình như quà tặng mỗi năm sinh nhật ông nội đều được đối phương chuẩn bị giùm.
Còn cô, ngay cả việc tự nuôi sống bản thân còn khó, huống chi tiền mua quà tặng, không bao giờ có đâu.
/1240
|