Edit: Snow
Nhưng mà, xoay ngược như thế hiển nhiên cũng là một chuyện tốt.
Đối với những phóng viên đó mà nói, kế tiếp bọn họ có nhiều hơn tin tức hơn để viết bài.
Bên này các phóng viên sau khi lấy được tin tức mình cần thì lập tức rời đi. Mà bên kia Diệp Sơ Dương về đến chung cư.
Đứng ở cửa chung cư, cô nhìn bên ngoài chung cư bên có biến hóa nhỏ, đáy mắt nhiễm một tầng ý cười.
Đẩy cửa ra, quả nhiên liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Tu Bạch và Túc Nhất đang ngồi trên sô pha.
Lúc Diệp Sơ Dương đẩy cửa tiến vào, Diệp Tu Bạch và Túc Nhất cũng ngước mắt nhìn cô. Túc Nhất đánh tiếng chào Diệp Sơ Dương.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu với Túc Nhất, sau đó đi tới sô pha đối diện với hai người ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Diệp Sơ Dương liền khôi phục thành bộ dạng lười biếng ngày thường, hai đùi lười biếng gác sang một bên, cô híp mắt nhìn người đang ông trẻ tuổi trước mặt, sau đó gãi gãi đầu, “Chú út, vậy mà còn trở lại? Cháu còn tưởng rằng chú đang tính toán cùng tên Lục Cảnh Hành trốn lên mặt trăng, từ đây ân ân ái ái đến bạc đầu nữa chứ.”
Diệp Sơ Dương vừa nói xong, Túc Nhất đứng một bên là người đầu tiên không nhịn được, lập tức bật cười ra tiếng.
Tuy vừa rồi anh cười liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của tam gia nhà mình, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc trong lòng anh sặc sụa.
Túc Nhất thật sự cảm thấy Cửu Thiếu nhà bọn họ có một loại ma lực thần kỳ.
Vĩnh viễn đều có thể ở lúc đang rất nghiêm làm cho người ta bật cười.
Cửu thiếu đang nói cái gì, trốn lên mặt trăng, vậy cũng nên đi thử.
Nghĩ đến điều này, Túc Nhất che miệng mình lại, làm bộ làm tịch ho khan một tiếng, bắt đầu thay Tam Gia nhà mình nói chuyện, “Cửu Thiếu, tuy rằng trong khoảng thời gian này Tam Gia đều ở nước L, nhưng Tam Gia vẫn luôn chú ý tin tức trong nước.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương hướng về phía Túc Nhất nhướng mày, “Cho nên lúc trước thời điểm Ôn Phi Vũ đi điều tra Bách Minh Nguyệt, những tư liệu đó cũng là các ngươi đưa à.”
Diệp Sơ Dương nói những lời này chỉ là đơn thuần trần thuật, chứ không phải là dò hỏi.
Túc Nhất sờ sờ cái mũi, sau đó dưới ánh mắt cười như không cười của Cửu Thiếu nhà mình, gật gật đầu.
Nói thật chắc cũng không có gì đâu nhỉ?
Rốt cuộc, lúc Tam Gia bọn họ làm chuyện này, cũng không tính toán gạt Cửu Thiếu. Nếu không cũng sẽ không để cho bọn họ làm rõ ràng như vậy.
Cho nên, cho dù hiện tại anh không nói, Cửu Thiếu cũng sẽ biết. Hết thảy chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Diệp Sơ Dương thấy Túc Nhất phản ứng, đối với đối phương phất phất tay.
Túc Nhất cười tủm tỉm gật gật đầu, sau đó rời khỏi chung cư.
Đơi đến lúc chung cư chỉ còn hai người, Diệp Sơ Dương nâng quai hàm nhìn về phía Diệp Tu Bạch, nhướng mày hỏi, “Chú út, cháu không phải là con trai của Bách Minh Nguyệt, chuyện này trừ bỏ chú ra ở ngoài còn ai biết nữa không?”
Nói đến chuyện này, Diệp Sơ Dương nhịn không được cảm khái một tiếng.
Diệp Tu Bạch giấu thân phận của cô quá kỹ. Nếu không phải lúc anh gần đi để lại một phần tư liệu, phỏng chừng lúc này cô còn chẳng hay biết gì đâu.
Cô tuy rằng sẽ đoán được mệnh, nhưng mà không tính được số mệnh của chính mình.
Diệp Tu Bạch nghe vậy, trầm tư một chút lúc sau rốt cuộc vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thật, “Cha cậu và chú hai cũng biết.”
Diệp Sơ Dương: “…… Cho nên, chuyện này lão gia tử không biết?”
Diệp Tu Bạch: “Trừ bỏ lão gia tử, bản thân Bách Minh Nguyệt cũng không biết.” Dứt lời, Diệp Tu Bạch ánh mắt lóe lóe, nói ra chân tướng cho Diệp Sơ Dương.
Nhưng mà, xoay ngược như thế hiển nhiên cũng là một chuyện tốt.
Đối với những phóng viên đó mà nói, kế tiếp bọn họ có nhiều hơn tin tức hơn để viết bài.
Bên này các phóng viên sau khi lấy được tin tức mình cần thì lập tức rời đi. Mà bên kia Diệp Sơ Dương về đến chung cư.
Đứng ở cửa chung cư, cô nhìn bên ngoài chung cư bên có biến hóa nhỏ, đáy mắt nhiễm một tầng ý cười.
Đẩy cửa ra, quả nhiên liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Tu Bạch và Túc Nhất đang ngồi trên sô pha.
Lúc Diệp Sơ Dương đẩy cửa tiến vào, Diệp Tu Bạch và Túc Nhất cũng ngước mắt nhìn cô. Túc Nhất đánh tiếng chào Diệp Sơ Dương.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu với Túc Nhất, sau đó đi tới sô pha đối diện với hai người ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Diệp Sơ Dương liền khôi phục thành bộ dạng lười biếng ngày thường, hai đùi lười biếng gác sang một bên, cô híp mắt nhìn người đang ông trẻ tuổi trước mặt, sau đó gãi gãi đầu, “Chú út, vậy mà còn trở lại? Cháu còn tưởng rằng chú đang tính toán cùng tên Lục Cảnh Hành trốn lên mặt trăng, từ đây ân ân ái ái đến bạc đầu nữa chứ.”
Diệp Sơ Dương vừa nói xong, Túc Nhất đứng một bên là người đầu tiên không nhịn được, lập tức bật cười ra tiếng.
Tuy vừa rồi anh cười liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của tam gia nhà mình, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc trong lòng anh sặc sụa.
Túc Nhất thật sự cảm thấy Cửu Thiếu nhà bọn họ có một loại ma lực thần kỳ.
Vĩnh viễn đều có thể ở lúc đang rất nghiêm làm cho người ta bật cười.
Cửu thiếu đang nói cái gì, trốn lên mặt trăng, vậy cũng nên đi thử.
Nghĩ đến điều này, Túc Nhất che miệng mình lại, làm bộ làm tịch ho khan một tiếng, bắt đầu thay Tam Gia nhà mình nói chuyện, “Cửu Thiếu, tuy rằng trong khoảng thời gian này Tam Gia đều ở nước L, nhưng Tam Gia vẫn luôn chú ý tin tức trong nước.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương hướng về phía Túc Nhất nhướng mày, “Cho nên lúc trước thời điểm Ôn Phi Vũ đi điều tra Bách Minh Nguyệt, những tư liệu đó cũng là các ngươi đưa à.”
Diệp Sơ Dương nói những lời này chỉ là đơn thuần trần thuật, chứ không phải là dò hỏi.
Túc Nhất sờ sờ cái mũi, sau đó dưới ánh mắt cười như không cười của Cửu Thiếu nhà mình, gật gật đầu.
Nói thật chắc cũng không có gì đâu nhỉ?
Rốt cuộc, lúc Tam Gia bọn họ làm chuyện này, cũng không tính toán gạt Cửu Thiếu. Nếu không cũng sẽ không để cho bọn họ làm rõ ràng như vậy.
Cho nên, cho dù hiện tại anh không nói, Cửu Thiếu cũng sẽ biết. Hết thảy chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Diệp Sơ Dương thấy Túc Nhất phản ứng, đối với đối phương phất phất tay.
Túc Nhất cười tủm tỉm gật gật đầu, sau đó rời khỏi chung cư.
Đơi đến lúc chung cư chỉ còn hai người, Diệp Sơ Dương nâng quai hàm nhìn về phía Diệp Tu Bạch, nhướng mày hỏi, “Chú út, cháu không phải là con trai của Bách Minh Nguyệt, chuyện này trừ bỏ chú ra ở ngoài còn ai biết nữa không?”
Nói đến chuyện này, Diệp Sơ Dương nhịn không được cảm khái một tiếng.
Diệp Tu Bạch giấu thân phận của cô quá kỹ. Nếu không phải lúc anh gần đi để lại một phần tư liệu, phỏng chừng lúc này cô còn chẳng hay biết gì đâu.
Cô tuy rằng sẽ đoán được mệnh, nhưng mà không tính được số mệnh của chính mình.
Diệp Tu Bạch nghe vậy, trầm tư một chút lúc sau rốt cuộc vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thật, “Cha cậu và chú hai cũng biết.”
Diệp Sơ Dương: “…… Cho nên, chuyện này lão gia tử không biết?”
Diệp Tu Bạch: “Trừ bỏ lão gia tử, bản thân Bách Minh Nguyệt cũng không biết.” Dứt lời, Diệp Tu Bạch ánh mắt lóe lóe, nói ra chân tướng cho Diệp Sơ Dương.
/1240
|