Thời điểm Diệp Sơ Dương còn đang đứng tại chỗ trầm tư, người đàn ông ngồi trong phòng khách dường như cũng cảm giác được cái gì, bỗng dưng ngẩng đầu lên.
Diệp Sơ Dương còn đang đắm chìm bên trong việc tự hỏi chính mình, hoàn toàn không ý thức được chú út nhà mình đã buông việc đang làm xuống, lúc này đang nhìn chằm chằm mình.
Diệp Tu Bạch nhếch lông mày nhìn thiếu niên đang hơi hơi cúi đầu nỗ lực tự hỏi cái gì, đôi mắt phượng dài bỗng nhiên lộ ra một chút ý cười.
Anh một tay chống cằm, tiếng nói trầm thấp mang theo ý cười chợt vang lên, “Nghĩ cái gì?”
Ba chữ đột nhiên phát ra làm Diệp Sơ Dương giật cả mình.
Thiếu niên cực kỳ giống con hamster nhỏ đang ăn vụng bị chủ phát hiện, một phen túm chặt, trừng đôi mắt lớn kinh sợ, trơ mắt đến nhìn đống đồ ăn mình cất dấu bị chủ nhân lấy đi mất.
Diệp Sơ Dương nuốt nước miếng, đứng tại chỗ chần chừ một giây, cuối cùng vẫn bất chấp tất cả, sau đó nhanh chóng đến chỗ người đàn ông.
Cô ngồi xuống vị trí bên cạnh Diệp Tu Bạch, cũng không ăn đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, chỉ lấy tay che mặt mình lại, chống cằm, dùng ngữ khí nghiêm túc hỏi, “Chú út, tối hôm qua cháu có làm chuyện gì khác người không?”
Nghe vậy, động tác trên tay người đàn ông dừng lại một chút.
Anh ngước mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, ngay sau đó ánh mắt dừng lại trên đôi mắt của cô.
Đôi mắt của Diệp Sơ Dương thật đẹp.
Đặc biệt là hiện tại, trong đôi mắt liễu đào hoa dường như phảng phất những ngôi sao, đang vô cùng khát khao muốn biết tối hôm qua đã phát sinh những việc gì.
Diệp Tu Bạch chớp mắt, hình ảnh hấp dẫn đêm qua một lần nữa không thể ngăn chặn mà xuất hiện trong đầu anh. Ánh mắt anh hơi lập lòe một chút, sau đó vờ hỏi một câu không có chút ý nghĩa nào, “Cậu nói khác người cụ thể là chỉ cái gì?”
Diệp Sơ Dương: “..........” lời này của chú làm sao cháu nói tiếp đây?
Thiếu niên gãi gãi đầu, lúc cô đang cố gắng suy nghĩ làm thế nào để mở miệng hỏi một câu khỏi khó mà không quá khoa trương, cô lại bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Diệp Tu Bạch đột nhiên đảo một vòng khắp cơ thể cô, sau đó trực diện dừng ở ngực cô.
Suy nghĩ trong nháy mắt bị bế tắc, thời điểm còn chưa nghĩ cẩn thận tới ánh mắt của chú út là ý gì, liền nghe được tiếng nói của anh vang lên.
“Trong nhà chúng ta chỉ có hai người, không cần bọc kín mít đến như vậy đâu.”
Một câu không chút để ý rơi xuống, biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương lập tức cứng đờ.
Cô trầm mặc nhìn người đàn ông trước mặt, giật giật môi, nhỏ giọng nói, “Quả nhiên là chú đã biết.”
Quả nhiên, những ký ức loáng thoáng mơ hồ kia đều là sự thật, mẹ nó cô còn cảm thấy chính mình đang nằm mơ.
Khóe miệng Diệp Sơ Dương run rẩy lần hai, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận.
Đối với phản ứng của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch tức khắc cúi đầu cười cười, sau đó lại nói, “Cậu không có mặc quần áo, mắt tôi lại không mờ, nếu mà không phát hiện cậu thực sự là con gái, tôi đại khái có thể cùng Lục Cảnh Hành đi phát sóng trực tiếp ăn phân.”
Diệp Sơ Dương: “Chú nói như vậy, cháu thực sự có một vấn đề nghiêm túc.”
Diệp Tu Bạch: “Hả?”
Diệp Sơ Dương: “Chú định sắp xếp khi nào cùng Lục Cảnh Hành và Túc Nhất cùng nhau ăn một cách vui vẻ vậy?”
Diệp Tu Bạch: “.............”
Im lặng một lúc lâu, Diệp Tu Bạch véo véo ấn đường, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, “Lúc này đây mà cậu còn nói với tôi câu này à? Còn không định giải thích chuyện cậu nữ cải nam trang để lừa gạt tình cảm của tôi sao?”
Diệp Sơ Dương còn đang đắm chìm bên trong việc tự hỏi chính mình, hoàn toàn không ý thức được chú út nhà mình đã buông việc đang làm xuống, lúc này đang nhìn chằm chằm mình.
Diệp Tu Bạch nhếch lông mày nhìn thiếu niên đang hơi hơi cúi đầu nỗ lực tự hỏi cái gì, đôi mắt phượng dài bỗng nhiên lộ ra một chút ý cười.
Anh một tay chống cằm, tiếng nói trầm thấp mang theo ý cười chợt vang lên, “Nghĩ cái gì?”
Ba chữ đột nhiên phát ra làm Diệp Sơ Dương giật cả mình.
Thiếu niên cực kỳ giống con hamster nhỏ đang ăn vụng bị chủ phát hiện, một phen túm chặt, trừng đôi mắt lớn kinh sợ, trơ mắt đến nhìn đống đồ ăn mình cất dấu bị chủ nhân lấy đi mất.
Diệp Sơ Dương nuốt nước miếng, đứng tại chỗ chần chừ một giây, cuối cùng vẫn bất chấp tất cả, sau đó nhanh chóng đến chỗ người đàn ông.
Cô ngồi xuống vị trí bên cạnh Diệp Tu Bạch, cũng không ăn đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, chỉ lấy tay che mặt mình lại, chống cằm, dùng ngữ khí nghiêm túc hỏi, “Chú út, tối hôm qua cháu có làm chuyện gì khác người không?”
Nghe vậy, động tác trên tay người đàn ông dừng lại một chút.
Anh ngước mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, ngay sau đó ánh mắt dừng lại trên đôi mắt của cô.
Đôi mắt của Diệp Sơ Dương thật đẹp.
Đặc biệt là hiện tại, trong đôi mắt liễu đào hoa dường như phảng phất những ngôi sao, đang vô cùng khát khao muốn biết tối hôm qua đã phát sinh những việc gì.
Diệp Tu Bạch chớp mắt, hình ảnh hấp dẫn đêm qua một lần nữa không thể ngăn chặn mà xuất hiện trong đầu anh. Ánh mắt anh hơi lập lòe một chút, sau đó vờ hỏi một câu không có chút ý nghĩa nào, “Cậu nói khác người cụ thể là chỉ cái gì?”
Diệp Sơ Dương: “..........” lời này của chú làm sao cháu nói tiếp đây?
Thiếu niên gãi gãi đầu, lúc cô đang cố gắng suy nghĩ làm thế nào để mở miệng hỏi một câu khỏi khó mà không quá khoa trương, cô lại bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Diệp Tu Bạch đột nhiên đảo một vòng khắp cơ thể cô, sau đó trực diện dừng ở ngực cô.
Suy nghĩ trong nháy mắt bị bế tắc, thời điểm còn chưa nghĩ cẩn thận tới ánh mắt của chú út là ý gì, liền nghe được tiếng nói của anh vang lên.
“Trong nhà chúng ta chỉ có hai người, không cần bọc kín mít đến như vậy đâu.”
Một câu không chút để ý rơi xuống, biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương lập tức cứng đờ.
Cô trầm mặc nhìn người đàn ông trước mặt, giật giật môi, nhỏ giọng nói, “Quả nhiên là chú đã biết.”
Quả nhiên, những ký ức loáng thoáng mơ hồ kia đều là sự thật, mẹ nó cô còn cảm thấy chính mình đang nằm mơ.
Khóe miệng Diệp Sơ Dương run rẩy lần hai, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận.
Đối với phản ứng của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch tức khắc cúi đầu cười cười, sau đó lại nói, “Cậu không có mặc quần áo, mắt tôi lại không mờ, nếu mà không phát hiện cậu thực sự là con gái, tôi đại khái có thể cùng Lục Cảnh Hành đi phát sóng trực tiếp ăn phân.”
Diệp Sơ Dương: “Chú nói như vậy, cháu thực sự có một vấn đề nghiêm túc.”
Diệp Tu Bạch: “Hả?”
Diệp Sơ Dương: “Chú định sắp xếp khi nào cùng Lục Cảnh Hành và Túc Nhất cùng nhau ăn một cách vui vẻ vậy?”
Diệp Tu Bạch: “.............”
Im lặng một lúc lâu, Diệp Tu Bạch véo véo ấn đường, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, “Lúc này đây mà cậu còn nói với tôi câu này à? Còn không định giải thích chuyện cậu nữ cải nam trang để lừa gạt tình cảm của tôi sao?”
/1240
|