Chuyện cậu nữ giả nam Mạc Tử Nghiên cũng biết, mà tôi lại không biết?
Diệp Tu Bạch mặt vô cảm nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, Diệp Sơ Dương như bị ánh mắt giết vậy, cả người run lên một chút, di động trong tay xém chút nữa rơi ra.
Cô hướng về phía Diệp Tu Bạch tươi cười một cái lấy lòng, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng ra khỏi thư phòng, để lại cho anh một cái bóng dáng mảnh khảnh.
Diệp Tu Bạch nhìn tấm lưng xuất thần kia.
Hiện tại sau khi đã biết thằng nhóc nhà mình là con gái, Diệp Tu Bạch tự cảm giác mình sao lại ngốc như vậy chứ.
Nhìn bóng dáng tên này nhà mình, tinh tế như vậy, còn có eo, xương cốt dường như mềm đến thế, sao lại có thể là đàn ông được?
Quả nhiên vẫn là chủ tạo nghiệt trước.
Với suy nghĩ này, Diệp Tu Bạch không khỏi véo véo ấn đường trên mặt.
Bên kia, Diệp Sơ Dương sau khi rời khỏi thư phòng liền đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Cô đóng cửa lại, bên tai vẫn tràn ngập tiếng nói không thể tưởng tượng nổi của Mạc Tử Nghiên. Về vấn đề này, Diệp Sơ Dương không khỏi cong cong khóe miệng. Tổng cảm thấy Mạc Tử Nghiên và Diệp Tu Bạch hai cái người này đang kích động giống nhau.
“Sao chị kích động như vậy chứ? So với Diệp Tu Bạch chị còn kích động hơn.” Diệp Sơ Dương nói, nghĩ lại một chút về lúc sáng nay chính mình xuống lầu ăn sáng, biểu hiện bên ngoài của Diệp Tu Bạch, rồi chính mình gật gật đầu, “Sáng hôm nay lúc em xuống giường, liền nhìn thấy tên Diệp Tu Bạch kia vẫn giống như ngày thường, ưu nhã thong thả ngồi ở chỗ đó uống cafe. Hiện tại nghĩ lại, em còn cảm thấy hụt hẫng đây.”
Chuyện này thật là.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, ngay lúc đó Diệp Tu Bạch thật sự không có biểu hiện khiếp sợ hoặc khinh bỉ nào ra bên ngoài, chỉ là thuận miệng trêu ghẹo Diệp Sơ Dương mấy câu mà thôi.
Chậc.
Thật có một chút khó chịu khi nghĩ về điều đó.
Lúc Diệp Sơ Dương đang nghĩ như vậy, Mạc Tử Nghiên lại cười hừ mở miệng, “Chị nói em rồi, chẳng lẽ còn không biết tên đó của em là cái dạng đàn ông gì sao?”
“Ngoài cuộc thì tỉnh táo, trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường?” Diệp Sơ Dương hỏi lại một câu, “Đừng thêm dầu nữa, em đang chờ đây.”
“Chậc chậc chậc.” Mạc Tử Nghiên đầu tiên phát ra một tiếng thì thầm không rõ ràng, sau đó nheo mắt và bắt đầu làm giáo sư tình cảm cho Diệp Sơ Dương, “Cái tên Diệp tam gia này ngoài mặt nhìn thì hơi lãnh đạm, kỳ thật cũng là một tên đầu óc đen tối, sau khi biết em là con gái, khẳng định là yên lặng kích động, cả đêm không ngủ. Sáng hôm sau liền giả vờ là không có gì xảy ra.”
Diệp Sơ Dương: “.............”
Thật hay giả vậy.
Còn có loại hành động này sao?
Diệp Sơ Dương nghĩ nghĩ nghiêm túc về vẻ mặt của Diệp Tu Bạch sáng nay, nói thật, đúng là không nhận ra điểm gì cả.
Nhưng mà những điều chị ấy nói, thật sự giống với Diệp Tu Bạch.
Vì thế, khóe miệng thiếu niên ức chế không được cười lần hai, sau đó gật gật đầu, “Em cảm thấy chị nói rất có lý, trẫm long tâm đại duyệt, có thưởng.” (ý là Diệp Sơ Dương xưng là trẫm.)
Mạc Tử Nghiên: “Thưởng cái gì? Ta muốn ăn Mãn Hán toàn tịch được chứ?”
Diệp Sơ Dương: “Mãn Hán toàn tịch em cũng chưa làm cho anh ta, sẽ làm cho chị, anh ta không đồng ý, em cũng không đồng ý.”
Mạc Tử Nghiên: “...............” Đúng là có lý à.
Nghĩ nghĩ, Mạc Tử Nghiên vẫn quyết định là không cần cái thưởng này, sau đó thuận miệng nói một câu, “Đúng rồi. Hiện tại chút út em đã biết em là con gái, cho nên, em nhớ bảo vệ bản thân cho tốt. Nếu không, chị đại khái nhanh chóng có thể trở thành mẹ nuôi đó.”
Diệp Sơ Dương: “..........”
Diệp Tu Bạch mặt vô cảm nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, Diệp Sơ Dương như bị ánh mắt giết vậy, cả người run lên một chút, di động trong tay xém chút nữa rơi ra.
Cô hướng về phía Diệp Tu Bạch tươi cười một cái lấy lòng, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng ra khỏi thư phòng, để lại cho anh một cái bóng dáng mảnh khảnh.
Diệp Tu Bạch nhìn tấm lưng xuất thần kia.
Hiện tại sau khi đã biết thằng nhóc nhà mình là con gái, Diệp Tu Bạch tự cảm giác mình sao lại ngốc như vậy chứ.
Nhìn bóng dáng tên này nhà mình, tinh tế như vậy, còn có eo, xương cốt dường như mềm đến thế, sao lại có thể là đàn ông được?
Quả nhiên vẫn là chủ tạo nghiệt trước.
Với suy nghĩ này, Diệp Tu Bạch không khỏi véo véo ấn đường trên mặt.
Bên kia, Diệp Sơ Dương sau khi rời khỏi thư phòng liền đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Cô đóng cửa lại, bên tai vẫn tràn ngập tiếng nói không thể tưởng tượng nổi của Mạc Tử Nghiên. Về vấn đề này, Diệp Sơ Dương không khỏi cong cong khóe miệng. Tổng cảm thấy Mạc Tử Nghiên và Diệp Tu Bạch hai cái người này đang kích động giống nhau.
“Sao chị kích động như vậy chứ? So với Diệp Tu Bạch chị còn kích động hơn.” Diệp Sơ Dương nói, nghĩ lại một chút về lúc sáng nay chính mình xuống lầu ăn sáng, biểu hiện bên ngoài của Diệp Tu Bạch, rồi chính mình gật gật đầu, “Sáng hôm nay lúc em xuống giường, liền nhìn thấy tên Diệp Tu Bạch kia vẫn giống như ngày thường, ưu nhã thong thả ngồi ở chỗ đó uống cafe. Hiện tại nghĩ lại, em còn cảm thấy hụt hẫng đây.”
Chuyện này thật là.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, ngay lúc đó Diệp Tu Bạch thật sự không có biểu hiện khiếp sợ hoặc khinh bỉ nào ra bên ngoài, chỉ là thuận miệng trêu ghẹo Diệp Sơ Dương mấy câu mà thôi.
Chậc.
Thật có một chút khó chịu khi nghĩ về điều đó.
Lúc Diệp Sơ Dương đang nghĩ như vậy, Mạc Tử Nghiên lại cười hừ mở miệng, “Chị nói em rồi, chẳng lẽ còn không biết tên đó của em là cái dạng đàn ông gì sao?”
“Ngoài cuộc thì tỉnh táo, trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường?” Diệp Sơ Dương hỏi lại một câu, “Đừng thêm dầu nữa, em đang chờ đây.”
“Chậc chậc chậc.” Mạc Tử Nghiên đầu tiên phát ra một tiếng thì thầm không rõ ràng, sau đó nheo mắt và bắt đầu làm giáo sư tình cảm cho Diệp Sơ Dương, “Cái tên Diệp tam gia này ngoài mặt nhìn thì hơi lãnh đạm, kỳ thật cũng là một tên đầu óc đen tối, sau khi biết em là con gái, khẳng định là yên lặng kích động, cả đêm không ngủ. Sáng hôm sau liền giả vờ là không có gì xảy ra.”
Diệp Sơ Dương: “.............”
Thật hay giả vậy.
Còn có loại hành động này sao?
Diệp Sơ Dương nghĩ nghĩ nghiêm túc về vẻ mặt của Diệp Tu Bạch sáng nay, nói thật, đúng là không nhận ra điểm gì cả.
Nhưng mà những điều chị ấy nói, thật sự giống với Diệp Tu Bạch.
Vì thế, khóe miệng thiếu niên ức chế không được cười lần hai, sau đó gật gật đầu, “Em cảm thấy chị nói rất có lý, trẫm long tâm đại duyệt, có thưởng.” (ý là Diệp Sơ Dương xưng là trẫm.)
Mạc Tử Nghiên: “Thưởng cái gì? Ta muốn ăn Mãn Hán toàn tịch được chứ?”
Diệp Sơ Dương: “Mãn Hán toàn tịch em cũng chưa làm cho anh ta, sẽ làm cho chị, anh ta không đồng ý, em cũng không đồng ý.”
Mạc Tử Nghiên: “...............” Đúng là có lý à.
Nghĩ nghĩ, Mạc Tử Nghiên vẫn quyết định là không cần cái thưởng này, sau đó thuận miệng nói một câu, “Đúng rồi. Hiện tại chút út em đã biết em là con gái, cho nên, em nhớ bảo vệ bản thân cho tốt. Nếu không, chị đại khái nhanh chóng có thể trở thành mẹ nuôi đó.”
Diệp Sơ Dương: “..........”
/1240
|