Bởi vì ngày mai là sinh nhật của mình nên dẫu rằng Diệp lão không thích các cháu trai cháu gái khác một chút nào nhưng cũng vẫn triệu tập mọi người cùng tới ăn cơm như lệ cũ.
Bên bàn ăn to đùng, có hai người ngoại lệ.
Hai người này chính là Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch.
Diệp Tử Húc chính là anh trai thứ sáu của Diệp Sơ Dương, anh đưa ánh mắt nhìn một lượt những khuôn mặt quen thuộc trên bàn ăn rồi khẽ ho một tiếng, dè dặt hỏi: “Ông nội à, thật sự là không gọi Tiểu Cửu và gia chủ sao?”
Nói chung là cả nhà họ Diệp chỉ mình Diệp Sơ Dương dám gọi Diệp Tu Bạch là “chú út”.
Dù sao thì có thế nào đi chăng nữa Diệp Sơ Dương cũng là người kế thừa danh ngôn chính thuận của nhà họ Diệp. Còn toàn bộ anh chị em của cô đều gọi Diệp Tu Bạch là “gia chủ”.
Bảo bọn họ chèo kéo quan hệ với Diệp Tu Bạch sao?
Bọn họ muốn lắm chữ nhưng không có gan.
Diệp lão liếc anh ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Ăn cơm của cháu đi, mặc chúng nó đói chết cho nhẹ nợ!”
Mọi người: “...” Xem ra đúng thật là Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương đã chọc Diệp lão tức điên lên rồi.
Nghĩ như vậy, bọn họ cũng chẳng nhiều lời nữa, khỏi khiến cho Diệp lão càng thêm ác cảm. Từ một vài phương diện khác mà nói nếu Diệp lão có thể từ bỏ sự yêu chiều với Diệp Sơ Dương thì cũng là cái hay.
Ít nhất thì khả năng bọn họ tranh gia sản cũng lớn hơn một chút.
Bữa cơm này các thiếu gia và tiểu thư của nhà họ Diệp ăn vô cùng ngon miệng.
Ở chỗ khác, trong một căn phòng ở tầng ba, Diệp Sơ Dương đang xoa bụng mình, cô ngồi trên giường khoanh chân lại.
Chậc chậc chậc.
Cái tên Diệp Tu Bạch quả đúng là vô cùng đáng ghét, bản thân thích đàn ông thì thôi đi, lại còn kéo theo cả cô vào. Bây giờ thì hay rồi, hại cô không được ăn tối.
Nghĩ thôi cũng thấy cay cú.
Thiếu niên ngồi nghĩ ngợi, không kìm được thở dài một tiếng.
Cô nằm ngửa trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc đếm thời gian trôi qua từng giây từng giây một.
Tám giờ ba mươi phút tối, ở bên dưới lầu không còn chút âm thanh nào nữa. Diệp Sơ Dương bò ra khỏi giường, cô chọn bừa một bộ quần áo thể thao mặc vào rồi đi ra ngoài.
Đi qua phòng khách và phòng ăn ở tầng một là nhà bếp, thế nhưng đúng vào khoảnh khắc cô bước chân vào phòng khách liền trố mắt ra.
Trên chiếc ghế sofa màu nhạt ở phòng khách, người đàn ông với đôi chân thuôn dài đang nho nhã bắt chéo tùy hứng gác lên bàn trà, khuy áo ở cổ phanh hờ, vừa nhìn đã thấy ngay được phần dưới xương quai xanh, dưới ánh đèn làn da trông lại càng trắng ngần lên vạn phần.
Đôi mắt anh khẽ nhắm lại, đuôi mắt dài hơi nhướng lên càng tôn thêm vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt.
Chính xác, người đang dựa vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần chính là Diệp Tu Bạch.
“Cậu xuống rồi đấy à?”
Dường như nhận ra sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương, anh khẽ hé mở đôi mắt nhìn về phía cô, giọng nói có chút thờ ơ: “Tôi đợi cậu mười phút rồi.”
Nghe vậy, khuôn mặt Diệp Sơ Dương liền lộ ra một nụ cười vô cùng ôn hoà: “Chú út đợi cháu làm gì vậy?”
“Nấu cơm.” Nói xong, anh liền đứng dậy, bước nhẹ tới trước mắt thiếu niên, nhìn cô từ trên xuống nói: “Tôi đói rồi.”
“Ồ, nhưng cháu không muốn nấu cho chú.” Diệp Sơ Dương cười nhạt một tiếng rồi đi qua anh tiến thẳng vào bếp.
Tuy bị Diệp Sơ Dương từ chối nhưng Diệp Tu Bạch không chút tức giận, đôi chân dài của anh sải bước đi theo sau chàng thiếu niên, lãnh đạm nói: “Cậu nhận thẻ của tôi thì không có quyền nói không.”
Ui. Tổng tài bá đạo cơ đấy.
Diệp Sơ Dương lườm anh một cái rồi đi thẳng tới chỗ tủ lạnh mở cửa, cô lấy ra một quả dưa chuột rồi quay đầu hậm hực hỏi: “Thịt xào dưa chuột chú có ăn không?”
“Ăn.” Anh quay đầu sang nhìn cái tủ lạnh: “Nấu thêm ít thịt nữa đi.”
Bên bàn ăn to đùng, có hai người ngoại lệ.
Hai người này chính là Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch.
Diệp Tử Húc chính là anh trai thứ sáu của Diệp Sơ Dương, anh đưa ánh mắt nhìn một lượt những khuôn mặt quen thuộc trên bàn ăn rồi khẽ ho một tiếng, dè dặt hỏi: “Ông nội à, thật sự là không gọi Tiểu Cửu và gia chủ sao?”
Nói chung là cả nhà họ Diệp chỉ mình Diệp Sơ Dương dám gọi Diệp Tu Bạch là “chú út”.
Dù sao thì có thế nào đi chăng nữa Diệp Sơ Dương cũng là người kế thừa danh ngôn chính thuận của nhà họ Diệp. Còn toàn bộ anh chị em của cô đều gọi Diệp Tu Bạch là “gia chủ”.
Bảo bọn họ chèo kéo quan hệ với Diệp Tu Bạch sao?
Bọn họ muốn lắm chữ nhưng không có gan.
Diệp lão liếc anh ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Ăn cơm của cháu đi, mặc chúng nó đói chết cho nhẹ nợ!”
Mọi người: “...” Xem ra đúng thật là Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương đã chọc Diệp lão tức điên lên rồi.
Nghĩ như vậy, bọn họ cũng chẳng nhiều lời nữa, khỏi khiến cho Diệp lão càng thêm ác cảm. Từ một vài phương diện khác mà nói nếu Diệp lão có thể từ bỏ sự yêu chiều với Diệp Sơ Dương thì cũng là cái hay.
Ít nhất thì khả năng bọn họ tranh gia sản cũng lớn hơn một chút.
Bữa cơm này các thiếu gia và tiểu thư của nhà họ Diệp ăn vô cùng ngon miệng.
Ở chỗ khác, trong một căn phòng ở tầng ba, Diệp Sơ Dương đang xoa bụng mình, cô ngồi trên giường khoanh chân lại.
Chậc chậc chậc.
Cái tên Diệp Tu Bạch quả đúng là vô cùng đáng ghét, bản thân thích đàn ông thì thôi đi, lại còn kéo theo cả cô vào. Bây giờ thì hay rồi, hại cô không được ăn tối.
Nghĩ thôi cũng thấy cay cú.
Thiếu niên ngồi nghĩ ngợi, không kìm được thở dài một tiếng.
Cô nằm ngửa trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc đếm thời gian trôi qua từng giây từng giây một.
Tám giờ ba mươi phút tối, ở bên dưới lầu không còn chút âm thanh nào nữa. Diệp Sơ Dương bò ra khỏi giường, cô chọn bừa một bộ quần áo thể thao mặc vào rồi đi ra ngoài.
Đi qua phòng khách và phòng ăn ở tầng một là nhà bếp, thế nhưng đúng vào khoảnh khắc cô bước chân vào phòng khách liền trố mắt ra.
Trên chiếc ghế sofa màu nhạt ở phòng khách, người đàn ông với đôi chân thuôn dài đang nho nhã bắt chéo tùy hứng gác lên bàn trà, khuy áo ở cổ phanh hờ, vừa nhìn đã thấy ngay được phần dưới xương quai xanh, dưới ánh đèn làn da trông lại càng trắng ngần lên vạn phần.
Đôi mắt anh khẽ nhắm lại, đuôi mắt dài hơi nhướng lên càng tôn thêm vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt.
Chính xác, người đang dựa vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần chính là Diệp Tu Bạch.
“Cậu xuống rồi đấy à?”
Dường như nhận ra sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương, anh khẽ hé mở đôi mắt nhìn về phía cô, giọng nói có chút thờ ơ: “Tôi đợi cậu mười phút rồi.”
Nghe vậy, khuôn mặt Diệp Sơ Dương liền lộ ra một nụ cười vô cùng ôn hoà: “Chú út đợi cháu làm gì vậy?”
“Nấu cơm.” Nói xong, anh liền đứng dậy, bước nhẹ tới trước mắt thiếu niên, nhìn cô từ trên xuống nói: “Tôi đói rồi.”
“Ồ, nhưng cháu không muốn nấu cho chú.” Diệp Sơ Dương cười nhạt một tiếng rồi đi qua anh tiến thẳng vào bếp.
Tuy bị Diệp Sơ Dương từ chối nhưng Diệp Tu Bạch không chút tức giận, đôi chân dài của anh sải bước đi theo sau chàng thiếu niên, lãnh đạm nói: “Cậu nhận thẻ của tôi thì không có quyền nói không.”
Ui. Tổng tài bá đạo cơ đấy.
Diệp Sơ Dương lườm anh một cái rồi đi thẳng tới chỗ tủ lạnh mở cửa, cô lấy ra một quả dưa chuột rồi quay đầu hậm hực hỏi: “Thịt xào dưa chuột chú có ăn không?”
“Ăn.” Anh quay đầu sang nhìn cái tủ lạnh: “Nấu thêm ít thịt nữa đi.”
/1240
|