Edit: Tử Đằng
Tuy rằng Mạc Đình Xuyên nói những lời này không có gì là sai cả, đề nghị này đích thực cũng không tồi.
Diệp Sơ Dương sau khi sờ sờ mũi, xấu hổ ho khan một tiếng nói, “Diệp Tu Bạch nếu biết anh mua dùm tôi mấy thứ này, có khi lại ghen đến nỗi ăn nguyên một lu đấy.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương xua xua tay.
Mạc Đình Xuyên là người thông minh, tuy rằng không biết rốt cuộc Diệp Sơ Dương muốn đi mua cái gì, nhưng nếu đối phương đã nói như vậy, thì khẳng định là thứ không thể nhận ra mình.
Cũng nhanh chóng, Mạc Đình Xuyên liền bắt đầu cảm thấy may mắn --------
May mắn là cái tên Diệp Sơ Dương này còn có lương tâm, nếu thực sự bắt anh đi mua mấy thứ này, thì có khi anh cũng không cần về nước nữa, nói không chừng đến lúc đó Diệp Tu Bạch còn có thể từ trong nước đuổi tới nước ngoài mà đánh chết anh cũng nên.
Mạc Đình Xuyên đưa Diệp Sơ Dương đến trấn trên, liền rời đi.
Thực tế thì cái gọi là trấn trên so với chỗ để xe Zip nơi bọn họ cư trú cũng không xa lắm. Ngay từ đầu, Mạc Đình Xuyên chỉ là lo lắng Diệp Sơ Dương không biết đường, nhưng sau đó vẫn là Diệp Sơ Dương vội vã chạy trở về.
Trước giờ cơm trưa, Diệp Sơ Dương đã quay trở lại.
Lúc trở về, đi theo sau còn có hai vị cảnh sát trẻ tuổi trong đội phòng chống ma túy.
Hai cảnh sát này dẫn đầu mở cửa phòng bếp nhỏ ra, sau đó một người trong đó tiếng nói hơi run rẩy nói, “Mạc thiếu, Diệp Cửu thiếu đã trở lại.”
Nghe vậy, ánh mắt Mạc Đình Xuyên xẹt qua người hai viên cảnh sát, cảm thấy có nơi nào đó không thích hợp.
Diệp Sơ Dương đã trở lại.
Về rồi thì cứ về thôi, còn làm bộ dạng thông báo này làm gì?
Chẳng lẽ ----
Mạc Đình Xuyên cùng hai người Lưu Thiết, Tô Dã nhìn nhau một cái, nhướng mày, mở miệng liền hỏi, “Diệp Cửu thiếu bị thương?”
Một trong hai cảnh sát chớp chớp mắt, có vài phần ý vị vô tội, “Không có. Không có.”
Lưu Thiết: “Không phải thì các ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Làm hại lão tử ta còn cho rằng sẽ phải nghênh đón Diệp tam gia 30 mét đại đao.”
Sau khi trải qua một đêm cùng Tô Dã một phen trò chuyện, Lưu Thiết cũng biết nguyên lai đại danh bạn trai đỉnh đỉnh của Diệp Tu Bạch là Diệp Cửu Thiếu.
Diệp tam gia thật không hổ là Diệp tam gia, tìm đối tượng nào khác không tìm, lại đi tìm quả bom tấn này.
Thật sự là đáng sợ!
Lưu Thiết còn đang đắm chìm trong cơ tình của Diệp Sơ Dương và Diệp tam gia, thì giờ phút này trên mặt của viên cảnh sát kia đã là khóc không ra nước mắt rồi, “So với cái đó thì cái này còn nghiêm trọng hơn!”
Mấy người: “...............”
Gì?
So với bị thương còn nghiêm trọng hơn? Chẳng lẽ là chó mang đi rồi?
Nghĩ đến đây, sắc mặt ba người Mạc Đình Xuyên nháy mắt biến đổi, sau đó đột nhiên từ ghế đứng lên. Nhưng mà cũng đúng lúc này, phía sau hai viên cảnh sát vang lên một tràng tiếng nói bất đắc dĩ, “Hai người có thể nói chuyện một cách đàng hoàng hay không hả, mấy cái ý này chẳng khác nào muốn cho tôi đi gặp thượng đế?”
Hai cảnh sát: “...............” mấy vị lão đại khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu còn chẳng phải sẽ cảm thấy quá hoảng sợ hay sao.
Trầm mặc bên trong một lúc, hai gã cảnh sát chậm rãi tránh ra một cái, cũng đúng lúc này, đám người Mạc Đình Xuyên rốt cuộc cũng biết vì cái gì mà hai cảnh sát trẻ tuổi này lại chấn kinh như thế rồi.
Mẹ nó! Diệp Sơ Dương mặc váy!
Đúng vậy, mắt bọn họ không mờ, cũng không nhìn nhầm, cái tên này thực sự đang mặc một cái váy.
Không gian tĩnh mịch một lúc, Lưu Thiết vẫn là yên lặng mà đem rượu trong miệng xem chút nữa phun ra ngoài mà nuốt trở vào trong, sau đó dựng một ngón cái lên với Diệp Sơ Dương, “Diệp Tử huynh đệ, đại trượng phu dãn được co được, tôi vạn phần kính nể đối với cậu.”
Nghe vậy, một bên Mạc Đình Xuyên cùng Tô Dã hai người cũng gật gật thật mạnh hùa theo.
Tuy rằng Mạc Đình Xuyên nói những lời này không có gì là sai cả, đề nghị này đích thực cũng không tồi.
Diệp Sơ Dương sau khi sờ sờ mũi, xấu hổ ho khan một tiếng nói, “Diệp Tu Bạch nếu biết anh mua dùm tôi mấy thứ này, có khi lại ghen đến nỗi ăn nguyên một lu đấy.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương xua xua tay.
Mạc Đình Xuyên là người thông minh, tuy rằng không biết rốt cuộc Diệp Sơ Dương muốn đi mua cái gì, nhưng nếu đối phương đã nói như vậy, thì khẳng định là thứ không thể nhận ra mình.
Cũng nhanh chóng, Mạc Đình Xuyên liền bắt đầu cảm thấy may mắn --------
May mắn là cái tên Diệp Sơ Dương này còn có lương tâm, nếu thực sự bắt anh đi mua mấy thứ này, thì có khi anh cũng không cần về nước nữa, nói không chừng đến lúc đó Diệp Tu Bạch còn có thể từ trong nước đuổi tới nước ngoài mà đánh chết anh cũng nên.
Mạc Đình Xuyên đưa Diệp Sơ Dương đến trấn trên, liền rời đi.
Thực tế thì cái gọi là trấn trên so với chỗ để xe Zip nơi bọn họ cư trú cũng không xa lắm. Ngay từ đầu, Mạc Đình Xuyên chỉ là lo lắng Diệp Sơ Dương không biết đường, nhưng sau đó vẫn là Diệp Sơ Dương vội vã chạy trở về.
Trước giờ cơm trưa, Diệp Sơ Dương đã quay trở lại.
Lúc trở về, đi theo sau còn có hai vị cảnh sát trẻ tuổi trong đội phòng chống ma túy.
Hai cảnh sát này dẫn đầu mở cửa phòng bếp nhỏ ra, sau đó một người trong đó tiếng nói hơi run rẩy nói, “Mạc thiếu, Diệp Cửu thiếu đã trở lại.”
Nghe vậy, ánh mắt Mạc Đình Xuyên xẹt qua người hai viên cảnh sát, cảm thấy có nơi nào đó không thích hợp.
Diệp Sơ Dương đã trở lại.
Về rồi thì cứ về thôi, còn làm bộ dạng thông báo này làm gì?
Chẳng lẽ ----
Mạc Đình Xuyên cùng hai người Lưu Thiết, Tô Dã nhìn nhau một cái, nhướng mày, mở miệng liền hỏi, “Diệp Cửu thiếu bị thương?”
Một trong hai cảnh sát chớp chớp mắt, có vài phần ý vị vô tội, “Không có. Không có.”
Lưu Thiết: “Không phải thì các ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Làm hại lão tử ta còn cho rằng sẽ phải nghênh đón Diệp tam gia 30 mét đại đao.”
Sau khi trải qua một đêm cùng Tô Dã một phen trò chuyện, Lưu Thiết cũng biết nguyên lai đại danh bạn trai đỉnh đỉnh của Diệp Tu Bạch là Diệp Cửu Thiếu.
Diệp tam gia thật không hổ là Diệp tam gia, tìm đối tượng nào khác không tìm, lại đi tìm quả bom tấn này.
Thật sự là đáng sợ!
Lưu Thiết còn đang đắm chìm trong cơ tình của Diệp Sơ Dương và Diệp tam gia, thì giờ phút này trên mặt của viên cảnh sát kia đã là khóc không ra nước mắt rồi, “So với cái đó thì cái này còn nghiêm trọng hơn!”
Mấy người: “...............”
Gì?
So với bị thương còn nghiêm trọng hơn? Chẳng lẽ là chó mang đi rồi?
Nghĩ đến đây, sắc mặt ba người Mạc Đình Xuyên nháy mắt biến đổi, sau đó đột nhiên từ ghế đứng lên. Nhưng mà cũng đúng lúc này, phía sau hai viên cảnh sát vang lên một tràng tiếng nói bất đắc dĩ, “Hai người có thể nói chuyện một cách đàng hoàng hay không hả, mấy cái ý này chẳng khác nào muốn cho tôi đi gặp thượng đế?”
Hai cảnh sát: “...............” mấy vị lão đại khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu còn chẳng phải sẽ cảm thấy quá hoảng sợ hay sao.
Trầm mặc bên trong một lúc, hai gã cảnh sát chậm rãi tránh ra một cái, cũng đúng lúc này, đám người Mạc Đình Xuyên rốt cuộc cũng biết vì cái gì mà hai cảnh sát trẻ tuổi này lại chấn kinh như thế rồi.
Mẹ nó! Diệp Sơ Dương mặc váy!
Đúng vậy, mắt bọn họ không mờ, cũng không nhìn nhầm, cái tên này thực sự đang mặc một cái váy.
Không gian tĩnh mịch một lúc, Lưu Thiết vẫn là yên lặng mà đem rượu trong miệng xem chút nữa phun ra ngoài mà nuốt trở vào trong, sau đó dựng một ngón cái lên với Diệp Sơ Dương, “Diệp Tử huynh đệ, đại trượng phu dãn được co được, tôi vạn phần kính nể đối với cậu.”
Nghe vậy, một bên Mạc Đình Xuyên cùng Tô Dã hai người cũng gật gật thật mạnh hùa theo.
/1240
|