Editor: Nho Mỹ.
Nếu như không phải trường hợp bây giờ không đúng, hơn nữa lưng hắn còn đeo những đồ khác, Lưu Thiết cảm thấy mình rất có khả năng cười to ra tiếng như đám Ca Cương.
Nhưng mà, tuy rằng không cười ra tiếng, thì lời nói tiếp theo của Lưu Thiết cũng không khách khí, hắn nói: "Anh em à? Anh em của tôi chỉ có đi theo tôi sau đám người kia thôi, có liên quan gì tới cậu đâu? Ca Cương, tôi để từ tục tĩu ở đằng trước, cậu tuyệt đối không được động tới cô ấy, nếu không thằng này sẽ đánh cậu."
Một câu này của Lưu Thiết cũng coi như là không chút nể mặt nào.
Trong một mức độ nào đó, địa vị của Lưu Thiết với ba người trước mặt này đúng là có chỗ khác nhau. Điểm này từ vị trí hiện tại của bọn họ có thể nhìn ra.
So với đám người Ca Cương, tính tình Lưu Thiết lại càng ngay thẳng.
Diện mạo này của hắn có thể dễ dàng dành được hảo cảm của người khác, hơn nữa nhìn qua cũng không có lòng dạ cùng tâm cơ gì hết. Cho nên mới nói, Khảm Khang chắc chắn yêu thích cấp dưới Lưu Thiết như vậy.
Nói trước qua, Khảm Khang là người cẩn thận chú ý, trong ánh mắt không tha cho hạt cát nào, cho nên cũng đem đám Ca Cương liên hợp để trong mắt, tuy là không chủ động nói qua, nhưng mà cùng là người thông minh đều sẽ biết.
Cố tình Ca Cương lại giống như thằng ngốc, vẫn luôn đối nghịch với Lưu Thiết.
Một câu của Lưu Thiết nói ra, không khí ở hiện trường lần thứ hai nghiêm túc thêm chút, nhưng đối với cái này, Lưu Thiết lại hoàn toàn coi như không phát giác ra. Chẳng qua là bình thường như nhau, nghạnh cổ không thỏa hiệp.
Mà cũng đúng lúc này, bên ngoài hàng rào bỗng nhiên có người chạy vào la lớn: "Mấy vị thủ lĩnh, đại công tử đến."
Nghe vậy, ba người Ca Cương với Lưu Thiết lập tức đứng lên từ trên ghế.
Đám người Ca Cương không chút suy nghĩ trực tiếp bước nhanh ra ngoài đại sảnh nghị sự, hướng bên ngoài mà đi ra, mà Lưu Thiết ở lại đằng sau với đám người Mạc Đình Xuyên liếc mắt nhìn nhau một cái, mấy đôi mắt đối diện tầm nhau, lộ ra thần sắc như nhau.
Sau khi dừng lại một hai giây, Lưu Thiết cũng không do dự nữa, đi sau lưng đám người Ca Cương, ra đại sảnh nghị sự.
Bây giờ ở đại sảnh còn lại Mạc Đình Xuyên và Diệp Sơ Dương liếc nhau lần nữa, người đằng trước khẽ cau mày nói: "Sao bây giờ đã tới? Chúng ta đi ra xem trước một chút."
"Được."
Năm phút sau, Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên đứng sau lưng đám người Ca Cương, ánh mắt nhìn mấy người đằng trước.
Bị ba người Ca Cương bao vây xung quanh là đứa con lớn Khảm Khang, cũng gọi là đại công tử, Côn Sơn.
Côn Sơn trưởng thành tính không xấu, đương nhiên diện mạo người này so với Mạc Đình Xuyên và Diệp Tu Bạch chắc chắn không kém một chút nào.
Khiến người ta chú mục trên người Côn Sơn không phải là tướng mạo của hắn, mà là nụ cười.
Theo Diệp Sơ Dương mới nhìn rõ hắn tới bây giờ, nụ cười trên mặt Côn Sơn không bao giờ biến mất.
Hiển nhiên là một vị khẩu phật tâm xà.
Đương nhiên, trong nội tâm Côn Sơn cảm giác có khả năng mình đắc thủ lấy một cái quạt xếp thì chính là công tử cổ đại dịu dàng.
"Sao lúc này đại công tử lại tới đây? Chúng tôi ban đầu còn tính vì đại công tử làm một buổi yến hội hoan nghênh." Ca Cương nịnh nọt nhìn Côn Sơn, vẻ tươi cười trên mặt sáng lạn vô cùng.
So sánh, Lưu Thiết có vẻ bình tĩnh rất nhiều.
Người đàn ông đầu trọc thân hình cao lớn đứng ở một bên, phảng phất đối với chuyện xảy ra hiện tại hoàn toàn không biết gì cả.
Thậm chí, trên gương mặt đó mơ hồ còn có vài phần không thích và khinh thường với đám người Ca Cương.
Theo đạo lí mà nói, bây giờ người xuất hiện ở đây tốt xấu gì cũng là Côn Sơn, Lưu Thiết có lẽ thế nào cho hắn chút mặt mũi. Nhưng nề hà là hắn thật sự rất có cá tính.
Nếu như không phải trường hợp bây giờ không đúng, hơn nữa lưng hắn còn đeo những đồ khác, Lưu Thiết cảm thấy mình rất có khả năng cười to ra tiếng như đám Ca Cương.
Nhưng mà, tuy rằng không cười ra tiếng, thì lời nói tiếp theo của Lưu Thiết cũng không khách khí, hắn nói: "Anh em à? Anh em của tôi chỉ có đi theo tôi sau đám người kia thôi, có liên quan gì tới cậu đâu? Ca Cương, tôi để từ tục tĩu ở đằng trước, cậu tuyệt đối không được động tới cô ấy, nếu không thằng này sẽ đánh cậu."
Một câu này của Lưu Thiết cũng coi như là không chút nể mặt nào.
Trong một mức độ nào đó, địa vị của Lưu Thiết với ba người trước mặt này đúng là có chỗ khác nhau. Điểm này từ vị trí hiện tại của bọn họ có thể nhìn ra.
So với đám người Ca Cương, tính tình Lưu Thiết lại càng ngay thẳng.
Diện mạo này của hắn có thể dễ dàng dành được hảo cảm của người khác, hơn nữa nhìn qua cũng không có lòng dạ cùng tâm cơ gì hết. Cho nên mới nói, Khảm Khang chắc chắn yêu thích cấp dưới Lưu Thiết như vậy.
Nói trước qua, Khảm Khang là người cẩn thận chú ý, trong ánh mắt không tha cho hạt cát nào, cho nên cũng đem đám Ca Cương liên hợp để trong mắt, tuy là không chủ động nói qua, nhưng mà cùng là người thông minh đều sẽ biết.
Cố tình Ca Cương lại giống như thằng ngốc, vẫn luôn đối nghịch với Lưu Thiết.
Một câu của Lưu Thiết nói ra, không khí ở hiện trường lần thứ hai nghiêm túc thêm chút, nhưng đối với cái này, Lưu Thiết lại hoàn toàn coi như không phát giác ra. Chẳng qua là bình thường như nhau, nghạnh cổ không thỏa hiệp.
Mà cũng đúng lúc này, bên ngoài hàng rào bỗng nhiên có người chạy vào la lớn: "Mấy vị thủ lĩnh, đại công tử đến."
Nghe vậy, ba người Ca Cương với Lưu Thiết lập tức đứng lên từ trên ghế.
Đám người Ca Cương không chút suy nghĩ trực tiếp bước nhanh ra ngoài đại sảnh nghị sự, hướng bên ngoài mà đi ra, mà Lưu Thiết ở lại đằng sau với đám người Mạc Đình Xuyên liếc mắt nhìn nhau một cái, mấy đôi mắt đối diện tầm nhau, lộ ra thần sắc như nhau.
Sau khi dừng lại một hai giây, Lưu Thiết cũng không do dự nữa, đi sau lưng đám người Ca Cương, ra đại sảnh nghị sự.
Bây giờ ở đại sảnh còn lại Mạc Đình Xuyên và Diệp Sơ Dương liếc nhau lần nữa, người đằng trước khẽ cau mày nói: "Sao bây giờ đã tới? Chúng ta đi ra xem trước một chút."
"Được."
Năm phút sau, Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên đứng sau lưng đám người Ca Cương, ánh mắt nhìn mấy người đằng trước.
Bị ba người Ca Cương bao vây xung quanh là đứa con lớn Khảm Khang, cũng gọi là đại công tử, Côn Sơn.
Côn Sơn trưởng thành tính không xấu, đương nhiên diện mạo người này so với Mạc Đình Xuyên và Diệp Tu Bạch chắc chắn không kém một chút nào.
Khiến người ta chú mục trên người Côn Sơn không phải là tướng mạo của hắn, mà là nụ cười.
Theo Diệp Sơ Dương mới nhìn rõ hắn tới bây giờ, nụ cười trên mặt Côn Sơn không bao giờ biến mất.
Hiển nhiên là một vị khẩu phật tâm xà.
Đương nhiên, trong nội tâm Côn Sơn cảm giác có khả năng mình đắc thủ lấy một cái quạt xếp thì chính là công tử cổ đại dịu dàng.
"Sao lúc này đại công tử lại tới đây? Chúng tôi ban đầu còn tính vì đại công tử làm một buổi yến hội hoan nghênh." Ca Cương nịnh nọt nhìn Côn Sơn, vẻ tươi cười trên mặt sáng lạn vô cùng.
So sánh, Lưu Thiết có vẻ bình tĩnh rất nhiều.
Người đàn ông đầu trọc thân hình cao lớn đứng ở một bên, phảng phất đối với chuyện xảy ra hiện tại hoàn toàn không biết gì cả.
Thậm chí, trên gương mặt đó mơ hồ còn có vài phần không thích và khinh thường với đám người Ca Cương.
Theo đạo lí mà nói, bây giờ người xuất hiện ở đây tốt xấu gì cũng là Côn Sơn, Lưu Thiết có lẽ thế nào cho hắn chút mặt mũi. Nhưng nề hà là hắn thật sự rất có cá tính.
/1240
|