Edit: Tử Đằng
Vốn dĩ đối với tên Côn Sơn này, anh cũng có mấy phần hiểu hắn, lúc này đây nghe thấy đối phương nói những lời này, kỳ thật cũng không có chút gì thấy kinh ngạc.
Thậm chí còn có một cảm giác khác.
Sự việc đã được giải quyết hoàn mỹ, vì vậy Côn Sơn và Ca Cương hai người liền nhanh chóng rời đi.
Lúc đi, trên mặt Côn Sơn còn tươi cười, nhưng chờ đến nơi không có người, hắn lại đột nhiên xoay người một cái, một chân không chút lưu tình đá vào bụng Ca Cương.
Ca Cương dường như hoàn toàn không đoán được Côn Sơn sẽ đột nhiên đá hắn.
Vì không có sự chuẩn bị nào, nên cả người liền bị đá văng ra ngoài.
Ca Cương nằm trên mặt đất, nhe răng trợn mắt ôm lấy bụng mình, hắn khó khăn ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói, “Đại công tử.”
Nghe vậy, Côn Sơn tức khắc cười lạnh một tiếng, “Ca Cương, ta nhắc nhở ngươi một câu, có một số việc ta sẽ không giúp ngươi lần thứ hai. Ngươi rõ ràng biết tình hình hiện tại như thế nào, lại còn muốn gây sự, ngươi chê ta không đủ phiền toái hay sao?”
Côn Sơn thực sự đã bị tên thiểu năng trí tuệ Ca Cương này làm cho tức chết rồi.
Nhưng giờ khắc này, ngoại trừ phải nhẫn nại ra thì không có cách nào khác.
Ca Cương đương nhiên cũng biết Côn Sơn thực sự là đang rất tức giận.
Hắn cúi đầu thở dốc, liên tục xin lỗi, “Thật xin lỗi đại công tử, lúc này tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi thề tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.”
Nghe vậy, Côn Sơn cũng không nói gì thêm nữa, chỉ lạnh lùng liếc đối phương một cái.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Côn Sơn nhìn người đàn ông đang từ mặt đất bò dậy, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn nhắc nhở một câu, “Ca Cương, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, chờ đến khi mọi việc đã thành, ngươi muốn nhiều ít đàn bà, hay muốn đàn bà thế nào đi nữa, ta đều sẽ không hỏi đến một câu.”
“Tôi biết rồi, thưa đại công tử.” Ca Cương hướng tới Côn Sơn gật gật đầu, tưởng tưởng đến khuôn mặt tuyệt sắc kia của Diệp Sơ Dương, trong mắt liền nhanh chóng hiện lên một đạo chi sắc ngoan ngoãn.
Chỉ là giờ phút này hai người hoàn toàn không chú ý tới, trong một góc đang có thứ nhìn bọn họ, một con cả người tuyết trắng, toàn thân nhỏ béo mũm đang vẫy vẫy cái tai, đều đem hết toàn bộ những lời nói của bọn họ nghe xong rõ ràng.
*
Trong phòng Diệp Sơ Dương, sau khi đám người Côn Sơn và Ca Cương rời đi, liền chỉ còn lại bốn người Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên với Lưu Thiết và Tô Dã.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Cuối cùng Mạc Đình Xuyên nhịn không được, vẫn hỏi một câu, “cậu không bị sao chứ?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không chút do dự xua xua tay, “Tôi có thể có chuyện gì chứ. Nếu không phải vì Côn Sơn đang ở trên địa bàn này của các anh, thì thời điểm Ca Cương từ nơi này đi ra đã không phải là đàn ông.”
Diệp Sơ Dương từ trước đến giờ không phải là một người có tính tình nén giận.
Chỉ là do tình huống đặc thù hiện tại, không thể nén giận cũng phải nén giận.
Diệp Sơ Dương tự nhận câu nói này của mình không có gì sai, lại không ngờ rằng ba tên đàn ông kia sau khi nghe những lời này, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương tức khắc dùng ánh mắt nghi hoặc hướng tới bọn họ nhìn lại.
Vừa nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt mấy người, Diệp Sơ Dương dường như cũng đoán ra được cái gì rồi, tức khắc nhìn xuống giữa hai chân ba người đàn ông cười như không cười.
“Khẩn trương cái gì, tôi không có đi phế các người.”
Ba người: “.......”
Vốn dĩ chỉ là đơn thuần cảm thấy thủ đoạn của cậu ta hơi tàn nhẫn, nhưng hiện tại thật sự cũng thấy hơi sợ sợ.
Lưu Thiết sờ sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Tất cả mọi người đều là đàn ông mà, đàn ông cần gì phải khó xử đàn ông chứ.”
Vốn dĩ đối với tên Côn Sơn này, anh cũng có mấy phần hiểu hắn, lúc này đây nghe thấy đối phương nói những lời này, kỳ thật cũng không có chút gì thấy kinh ngạc.
Thậm chí còn có một cảm giác khác.
Sự việc đã được giải quyết hoàn mỹ, vì vậy Côn Sơn và Ca Cương hai người liền nhanh chóng rời đi.
Lúc đi, trên mặt Côn Sơn còn tươi cười, nhưng chờ đến nơi không có người, hắn lại đột nhiên xoay người một cái, một chân không chút lưu tình đá vào bụng Ca Cương.
Ca Cương dường như hoàn toàn không đoán được Côn Sơn sẽ đột nhiên đá hắn.
Vì không có sự chuẩn bị nào, nên cả người liền bị đá văng ra ngoài.
Ca Cương nằm trên mặt đất, nhe răng trợn mắt ôm lấy bụng mình, hắn khó khăn ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói, “Đại công tử.”
Nghe vậy, Côn Sơn tức khắc cười lạnh một tiếng, “Ca Cương, ta nhắc nhở ngươi một câu, có một số việc ta sẽ không giúp ngươi lần thứ hai. Ngươi rõ ràng biết tình hình hiện tại như thế nào, lại còn muốn gây sự, ngươi chê ta không đủ phiền toái hay sao?”
Côn Sơn thực sự đã bị tên thiểu năng trí tuệ Ca Cương này làm cho tức chết rồi.
Nhưng giờ khắc này, ngoại trừ phải nhẫn nại ra thì không có cách nào khác.
Ca Cương đương nhiên cũng biết Côn Sơn thực sự là đang rất tức giận.
Hắn cúi đầu thở dốc, liên tục xin lỗi, “Thật xin lỗi đại công tử, lúc này tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi thề tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.”
Nghe vậy, Côn Sơn cũng không nói gì thêm nữa, chỉ lạnh lùng liếc đối phương một cái.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Côn Sơn nhìn người đàn ông đang từ mặt đất bò dậy, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn nhắc nhở một câu, “Ca Cương, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, chờ đến khi mọi việc đã thành, ngươi muốn nhiều ít đàn bà, hay muốn đàn bà thế nào đi nữa, ta đều sẽ không hỏi đến một câu.”
“Tôi biết rồi, thưa đại công tử.” Ca Cương hướng tới Côn Sơn gật gật đầu, tưởng tưởng đến khuôn mặt tuyệt sắc kia của Diệp Sơ Dương, trong mắt liền nhanh chóng hiện lên một đạo chi sắc ngoan ngoãn.
Chỉ là giờ phút này hai người hoàn toàn không chú ý tới, trong một góc đang có thứ nhìn bọn họ, một con cả người tuyết trắng, toàn thân nhỏ béo mũm đang vẫy vẫy cái tai, đều đem hết toàn bộ những lời nói của bọn họ nghe xong rõ ràng.
*
Trong phòng Diệp Sơ Dương, sau khi đám người Côn Sơn và Ca Cương rời đi, liền chỉ còn lại bốn người Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên với Lưu Thiết và Tô Dã.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Cuối cùng Mạc Đình Xuyên nhịn không được, vẫn hỏi một câu, “cậu không bị sao chứ?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không chút do dự xua xua tay, “Tôi có thể có chuyện gì chứ. Nếu không phải vì Côn Sơn đang ở trên địa bàn này của các anh, thì thời điểm Ca Cương từ nơi này đi ra đã không phải là đàn ông.”
Diệp Sơ Dương từ trước đến giờ không phải là một người có tính tình nén giận.
Chỉ là do tình huống đặc thù hiện tại, không thể nén giận cũng phải nén giận.
Diệp Sơ Dương tự nhận câu nói này của mình không có gì sai, lại không ngờ rằng ba tên đàn ông kia sau khi nghe những lời này, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương tức khắc dùng ánh mắt nghi hoặc hướng tới bọn họ nhìn lại.
Vừa nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt mấy người, Diệp Sơ Dương dường như cũng đoán ra được cái gì rồi, tức khắc nhìn xuống giữa hai chân ba người đàn ông cười như không cười.
“Khẩn trương cái gì, tôi không có đi phế các người.”
Ba người: “.......”
Vốn dĩ chỉ là đơn thuần cảm thấy thủ đoạn của cậu ta hơi tàn nhẫn, nhưng hiện tại thật sự cũng thấy hơi sợ sợ.
Lưu Thiết sờ sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Tất cả mọi người đều là đàn ông mà, đàn ông cần gì phải khó xử đàn ông chứ.”
/1240
|