Chương 2: Phiền phức sắp kéo đến
Phó Y Thần khẽ chậc lưỡi vài tiếng, thật không ngờ cô chỉ muốn đến đây dạo một chút lại có thể xem màn kịch đặc sắc như thế này. Đúng là không uổng phí mà.
" Haizz!! Đàn ông con trai bây giờ đúng là chỉ được cái vẻ bề ngoài chứ thật ra bên trong lại vô cùng rách nát. Gì đâu mà không biết thương hoa tiếc ngọc. Con gái người ta đã xuống nước như vậy rồi mà còn bày đặt làm chảnh nữa."
Xong rồi lại nhìn qua cô gái nọ ở đằng xa, thản nhiên mà bình luận tiếp:
" Còn cô gái này đúng thật là.....Là con gái ít nhất cũng phải giữ lấy cái giá của mình chứ! Lòng tự trọng, tự tôn đều quăng đi hết. Đúng thật là mất mặt, làm như không có đàn ông là sống không được không bằng."
Tuy giọng nói của cô không phải là lớn nhưng giữa không khí yên tĩnh như thế này, Doãn Liên Khanh vẫn nghe đặc biệt rõ ràng.
" Cô gái, rình lén người khác nói chuyện không phải là một hành vi đúng đắn của một thiên kim tiểu thư đâu nhỉ? Kịch cũng xem xong rồi, còn không chịu ra đây hay sao?"
Phó Y Thần bĩu môi, nhanh chóng rời khỏi chòi mà bước tới gần anh nhưng giọng điệu lại không hề yếu kém đáp trả:
" Cái gì mà tôi rình lén chứ! Là các người tự đem màn kịch đặt trước mặt tôi, tôi chỉ là thuận theo xem chút thôi. Vả lại, là tôi tới đây trước. Các người bộ hết chuyện rồi sao mà lại đến ngay chỗ người ta đang nghỉ ngơi mà diễn chuyện tình cảm oan trái chứ!"
Doãn Liên Khanh thật sự dở khóc dở cười với cô. Làm ơn, trong chuyện này rõ ràng người có lỗi là cô mà, sao bây giờ tự dưng anh lại bị dính chưởng chứ! Cô gái này đúng là lạ thật!
" Nha đầu! Cô tên gì?"
" Phó Y Thần." Cô trả lời theo quán tính.
Anh nhìn cô, bất giác trong lòng lại nổi lên một cảm giác khác lạ nhưng anh lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn có chút thích. Khẽ cười nhẹ:
" Nhớ kỹ, Doãn....Liên....Khanh, đó là tên của tôi, gặp lại sau!" Nói rồi liền nhanh chóng hướng về phía biệt thự đi vào, bỏ lại người nào đó với vẻ mặt mờ mịt phía sau.
Doãn Liên Khanh? Ý gì chứ? Phó Y Thần nhăn mày khó hiểu, nhưng cô lại bắt đầu có cảm giác hình như sắp có điều gì "không hay" xảy ra với mình thì phải? Mà cái tên này rốt cuộc là ai vậy, hình như lúc nãy cô vẫn chưa thấy mặt hắn thì phải?
Khi trở vào bên trong biệt thự, cô liền nhìn thấy chào đón mình là một mỹ nam hết sức là baby, còn đang cười vô cùng rạng rỡ. Bất đắc dĩ thở dài:
" Anh trai, mỗi lần gặp em đừng trưng ra bộ mặt đáng yêu chết người đó được hay không? Làm người ta rất là muốn phạm tội đó?"
Lâm Y Nhuận càng cười rực rỡ hơn, vô tội nhìn cô:
" Có sao?"
" Cần em lấy gương cho anh soi không? Đã 28 rồi mà gương mặt vẫn cứ non chẹt đến thế! Không chừng người khác nhìn vào còn tưởng em là chị, còn anh mới là em đó!"
" Em nhìn lại mình đi, bộ già lắm chắc?"
Bỗng nhiên, một bóng người nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, Phó Y Thần còn chưa kịp hoàn hồn thì một hồi "đại liên" bắn tới liên tục:
" Woa! Không ngờ tiến sĩ Phó lại là em gái của Y Nhuận đó nha ? Woa, còn đẹp hơn trong hình gấp mấy lần nữa, vẻ đẹp thật tự nhiên! Woa, nhìn xem, làn da này đúng là hết sảy, trên cả tuyệt vời! Woa, đôi mắt này......."
Còn chưa nói xong thì ngay lập tức, cái bà "tám" nào đó liền bị nắm lấy quăng ra xa. Sẽ không ai có thể ngờ rằng, người có gương mặt ngây thơ, trong sáng như Phó Y Nhuận lại có hành động bạo lực như thế.
" Phó Y Nhuận, cậu làm gì thế hả? Không thấy tôi đang bồi dưỡng cảm tình với Thần Thần yêu dấu hay sao?" Phạm Bách vừa xoa xoa cái mông mình vừa bất mãn lên tiếng
" Bồi dưỡng cảm tình? Thì tôi cũng đang bồi dưỡng cảm tình với cậu mà!" Phó Y Nhuận vô tội nhìn anh.
" Kiểu như vậy tôi không cần."
" Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn nói gì thì nói, đừng có mà động tay động chân với em gái tôi, biết chưa?"
Khẽ "hừ" một tiếng, Phạm Bách không muốn để ý tới anh nữa, tiếp tục tìm Phó Y Thần, nhưng quay lại thì người đã đi đâu mất rồi.
Ở một nơi gần đó, Phó Y Thần đang trò chuyện vui vẻ cùng vợ chồng Lâm San San.
" Phạm Tuyên, khỏe chứ?"
" Khỏe. Lần này em về bao lâu đây?" Phạm Tuyên nhìn cô, mỉm cười.
" Nếu không có vấn đề gì thì chắc là sẽ ở lại luôn."
Vừa nói xong thì cô lập tức nhận được ánh mắt bất mãn của người nào đó.
" Này, sao lúc nãy tớ hỏi cậu không trả lời, bây giờ chồng tớ hỏi thì cậu lại trả lời, phân biệt đối xử quá đấy!"
Không những không cảm thấy xấu hổ, Phó Y Thần còn mở miệng thản nhiên:
" Tớ chỉ dựa vào cách ăn ở của hai người thôi!"
Đây đã là lần thứ 2 trong ngày mà Lâm San San muốn một phát đập chết cô. Cái gì mà cách ăn ở chứ? Cô đã bực mình lắm rồi mà cái tên nhiều chuyện nào đó lại còn châm dầu vào lửa:
" Ha...ha...ha... Chị dâu! Chị cũng có ngày sao?"
" Cậu không lên tiếng không ai bảo cậu câm đâu."
Phạm Bách nhún vai vui vẻ, tỏ ra không sao cả. Xong rồi tiếp tục quay sang nhìn Phó Y Thần, mỉm cười thật tươi:
" Chào em! Anh là Phạm Bách, em trai của Tuyên."
" Em biết mà. Anh là phóng viên sao?"
" Sao em biết?"
Còn chưa kịp vui mừng vì được người đẹp biết đến thì câu tiếp theo của cô lại khiến cả người anh đơ ra:
" Nói nhiều quá!"
" Ha....ha...ha....Y Thần, cậu tuyệt quá đi!" Dường như còn bực bội chuyện lúc nãy nên Lâm San San đặc biệt cười to hơn.
Bỗng nhiên, một bóng dáng từ xa bước tới thu hút ánh nhìn của họ. Đó là một người đàn ông sở hữu vẻ ngoài "xinh đẹp" quá mức cần thiết. Gương mặt tinh tế, hoàn hảo, đôi mắt to hai mí, sống mũi cao cùng làn da trắng mịn tới nỗi phái nữ cũng cảm thấy ghen tị. Mái tóc được đánh rối nhẹ càng làm cho anh thêm phần lãng tử, cuốn hút. Có thể nói, đây là một kiệt tác hoàn mỹ nhất mà thượng đế từng tạo ra.
" Nha đầu, lại gặp được rồi!" Người đàn ông bước tới trước mặt Phó Y Thần, nhếch miệng cười nhẹ.
Đúng vậy, người này chính là Doãn Liên Khanh.
/6
|