Hai ngày sau.
Kinh thành, Vân gia.
Đang có mưa bụi rì rào, Vân Tư Âm cầm theo chiếc ô, đi đến sơn trang của Vân Đình ở sau núi, hôm nay là ngày giỗ của đứa con đầu tiên của bà và Vân Đình.
Mộ bia đang ở trước mắt, được trang trí như một căn nhà, ở giữa là bức hình nhỏ, mộ bia ở giữa, mưa gió không thể tạt vào, nắng cũng không thể chiếu vào, có thể thấy đối với đứa con đã mất này, Vân Tư Âm rất coi trọng.
“Tinh Tinh, mẹ lại đến thăm con đây, cũng đã hơn 20 năm rồi, con ở bên đó sống có tốt không? Có đủ ăn đủ mặc không? Có ai đối xử tốt với con không? Đã tìm được người đàn ông nào chăm sóc cho con chưa?”
“Lúc trước, mẹ không tin chuyện quỷ thần, nhưng những năm gần đây, mẹ bắt đầu ăn chay niệm phật, không ngừng làm việc thiện tích đức, mong rằng có phật chứng giám, để người còn phù hộ cho con được sống tốt hơn.”
“Tinh Tinh, là lỗi của mẹ, nếu lúc trước mẹ chăm lo cho sức khỏe của mình, không phải vừa sinh con ra đã ốm yếu, thì con đâu phải chưa tới 1 tuổi đã rời xa mẹ……”
“Tinh Tinh, mẹ rất nhớ con, dù con đã có 1 đứa em gái, 1 đứa em trai, nhưng con cũng là con của mẹ mà, mẹ đã luôn chờ mong, cố gắng sinh con ra, tại sao chưa một lần nào con gặp mẹ trong mộng vậy?”
Giọng nói Vân Tư Âm đầy nghẹn ngào, mặt đầy nước mắt.
Hơn 30 năm trước, bà không phải tên Vân Tư Âm, bà họ Kiều, Kiều Tư Âm, nhưng vì Kiều gia phá sản, ba chết, mẹ phải vào tù nên bà được gửi sang Vân gia chăm sóc, tiếp xúc qua lại một thời gian thì nảy sinh tình cảm với Vân Đình, con trai trưởng của Vân gia.
Khi đó Vân gia rất loạn, mẹ Vân Đình mất sớm, ba ông cũng vừa qua đời, người mẹ kế mà ba ông cưới về thì luôn ức hiếp Vân Đình, chỉ lo toan tính cho đứa con riêng của mình, cùng mẹ kế lập mưu chiếm đoạt tài sản Vân gia.
Tình cảm giữa bà và Vân Đình phát triển trong thời gian khó khăn như vậy, chắc chắn có không ít va chạm, cứ hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm nên cả hai ngày càng lạnh nhạt với nhau.
Vân Đình có năng lực, có thủ đoạn, rất nhanh đã nắm gọn quyền hành trong tay, nhưng ông lại hiểu lầm bà cấu kết với người ngoài, có người đàn ông khác, nên rất hận bà, tìm mọi cách hành hạ bà, bà vì muốn bảo vệ mình và đứa con của ông nên đành phải giả chết để rời khỏi Vân gia.
Sau đó thì đến Vinh thành, sinh ra đứa con gái, nhưng vẫn bị Vân Đình tìm ra……Cũng may là hai người đã hóa giải hiểu lầm, cuối cùng lại ở bên nhau, lúc này Vân Đình cũng không còn ngạo mạn cuồng bạo, ông giấu Vân gia đi, nên hai người trải qua một cuộc sống khá trầm lặng.
Đáng tiếc đứa con gái đầu lòng này sức khỏe từ nhỏ đã rất yếu, sau 8 tháng, chữa trị vô hiệu nên qua đời.
Sau khi con gái chết, bà như hóa điên, suốt ngày chỉ biết rửa mặt bằng nước mắt, cho đến một năm sau, khi biết mình lại có mang, tâm trạng mới đỡ hơn được một chút.
Sau đó bà sinh hạ thành công một cặp long phụng, vì vẫn còn thương nhớ đứa con gái lớn nên bà đặt tên đứa con gái thứ 2 là Vân Tinh, bây giờ Vân Tinh đã lớn, chuẩn bị lấy chồng, bà chua xót cho con gái lớn phải chịu cảnh bị chôn một mình cô đơn ở sau núi nên đến thăm cô.
Phía sau, có tiếng bước chân khá vội vàng, khoảng cách không xa lắm, thở dài một hơi.
- ---- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Vân Tư Âm không quay đầu lại, bà cũng biết người đến là ai: “Đình ca, em nhớ Tinh Tinh.”
“Âm Âm, anh cũng nhớ con, nhưng hôm nay trời mưa như vậy, em đừng ngồi dưới đất, lỡ lại bị bệnh thì biết tính sao?” Người đàn ông mặc đồ tây không ngại bộ đồ bị dính bẩn mà ngồi xuống, đưa tay ôm Vân Tư Âm vào lòng.
“Sức khỏe của em em tự biết.” Vân Tư Âm nói: “Chờ sau khi Tinh nhi kết hôn, Thiên nhi tìm được cô nương tốt, em có thể yên tâm mà đi đến bên Tinh Tinh rồi, em rất nhớ con, không biết ở bên đó con bé sống có tốt không, có ai ăn hiếp nó con bé không, em phải đến đó sớm một chút để còn bảo vệ con.”
“Không cho phép đi! Anh không cho phép em đi!” Vân Đình ôm chặt Vân Tư Âm vào lòng: “Anh đã nói rồi, cả đời này, em đều là của anh, họ của em trên chứng minh cũng đã đổi thành họ của anh, chứng tỏ em là vợ anh, là Vân phu nhân, cả đời này, cho dù là vì con, em cũng không được vứt bỏ anh!”
Vân Tư Âm ngẩng đầu nhìn Vân Đình, nhìn mặt ông đang bối rối và không vui, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Anh Đình, anh đã ích kỷ hơn 20 năm rồi.”
Họ của bà trên chứng minh nhân dân là do bà tự đổi, ba của Vân Đình đối với bà tốt như vậy, bà sớm đã xem mình như con của Vân gia, nói là cho con theo họ mình, thật ra theo họ bà hay họ của Vân Đình cũng như nhau mà thôi.
Năm đó, sau khi sinh ra thai long phụng, bà đã hứa sẽ ở bên cạnh làm bạn đời của ông cả đời, chỉ cần ông còn cần bà.
Khi đó, trong lòng bà vẫn còn nghi ngờ ông, vì trước đó ông còn không ngừng điên cuồng tra tấn bà, nhưng không còn cách nào khác, bà yêu ông, không nỡ để ông vì bà mà làm chuyện gì khờ dại, nên chỉ biết hi vọng sau khi ở bên ông sẽ làm ông từ từ lạnh nhạt với bà.
Sau đó bà sẽ có thể đi chung với con gái của bà.
Thế nhưng không nghĩ tới, hơn hai mươi năm trôi qua, tình cảm của ông dành cho bà không giảm mà còn tăng, những khi hai người ở riêng bên nhau, người đàn ông đã hơn mấy chục tuổi này cứ như một đứa con nít, nhõng nhẽo với bà.
“Đúng, anh ích kỷ như vậy đó!” Mặt của Vân Đình chìm xuống, không hề nhượng bộ nói: “Âm Âm, mọi chuyện anh đều có thể chiều em, nhưng chỉ có chuyện này thì nhất quyết không đươc. Ba mẹ con cái đều là thứ yếu, em mới là thứ quan trọng nhất đối với anh, anh không cho phép em vì muốn đền bù cho con mà rời xa anh.”
“Dù sao anh cũng đã ích kỷ 20 năm rồi, ích kỷ thêm 50 năm nữa thì sao? Anh không độc chiếm em ở kiếp sau đã là nhân nhượng cho em lắm rồi.”
Ai mà biết được kiếp sau có được làm người hay không?
Với lại ai dám nói Tinh Tinh của chúng ta sẽ không quay lại.
Nhớ lại cuộc điện thoại vào buổi sáng hôm đó, mắt của Vân Đình híp lại.
Thế lực Vân gia đã bị ông che giấu, nhưng không có nghĩa là không tồn tại, năm đó ông đón Âm Âm và đứa con từ bệnh viện tư ở Vinh thành trở về, nhưng ông có lưu lại người ở đó, nhằm mục đích nắm rõ tình hình trước và sau sinh của Vân Tư Âm, hơn nữa ông muốn tìm hiểu tình hình bệnh của đứa con nhiều hơn.
- ---- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Kinh thành, Vân gia.
Đang có mưa bụi rì rào, Vân Tư Âm cầm theo chiếc ô, đi đến sơn trang của Vân Đình ở sau núi, hôm nay là ngày giỗ của đứa con đầu tiên của bà và Vân Đình.
Mộ bia đang ở trước mắt, được trang trí như một căn nhà, ở giữa là bức hình nhỏ, mộ bia ở giữa, mưa gió không thể tạt vào, nắng cũng không thể chiếu vào, có thể thấy đối với đứa con đã mất này, Vân Tư Âm rất coi trọng.
“Tinh Tinh, mẹ lại đến thăm con đây, cũng đã hơn 20 năm rồi, con ở bên đó sống có tốt không? Có đủ ăn đủ mặc không? Có ai đối xử tốt với con không? Đã tìm được người đàn ông nào chăm sóc cho con chưa?”
“Lúc trước, mẹ không tin chuyện quỷ thần, nhưng những năm gần đây, mẹ bắt đầu ăn chay niệm phật, không ngừng làm việc thiện tích đức, mong rằng có phật chứng giám, để người còn phù hộ cho con được sống tốt hơn.”
“Tinh Tinh, là lỗi của mẹ, nếu lúc trước mẹ chăm lo cho sức khỏe của mình, không phải vừa sinh con ra đã ốm yếu, thì con đâu phải chưa tới 1 tuổi đã rời xa mẹ……”
“Tinh Tinh, mẹ rất nhớ con, dù con đã có 1 đứa em gái, 1 đứa em trai, nhưng con cũng là con của mẹ mà, mẹ đã luôn chờ mong, cố gắng sinh con ra, tại sao chưa một lần nào con gặp mẹ trong mộng vậy?”
Giọng nói Vân Tư Âm đầy nghẹn ngào, mặt đầy nước mắt.
Hơn 30 năm trước, bà không phải tên Vân Tư Âm, bà họ Kiều, Kiều Tư Âm, nhưng vì Kiều gia phá sản, ba chết, mẹ phải vào tù nên bà được gửi sang Vân gia chăm sóc, tiếp xúc qua lại một thời gian thì nảy sinh tình cảm với Vân Đình, con trai trưởng của Vân gia.
Khi đó Vân gia rất loạn, mẹ Vân Đình mất sớm, ba ông cũng vừa qua đời, người mẹ kế mà ba ông cưới về thì luôn ức hiếp Vân Đình, chỉ lo toan tính cho đứa con riêng của mình, cùng mẹ kế lập mưu chiếm đoạt tài sản Vân gia.
Tình cảm giữa bà và Vân Đình phát triển trong thời gian khó khăn như vậy, chắc chắn có không ít va chạm, cứ hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm nên cả hai ngày càng lạnh nhạt với nhau.
Vân Đình có năng lực, có thủ đoạn, rất nhanh đã nắm gọn quyền hành trong tay, nhưng ông lại hiểu lầm bà cấu kết với người ngoài, có người đàn ông khác, nên rất hận bà, tìm mọi cách hành hạ bà, bà vì muốn bảo vệ mình và đứa con của ông nên đành phải giả chết để rời khỏi Vân gia.
Sau đó thì đến Vinh thành, sinh ra đứa con gái, nhưng vẫn bị Vân Đình tìm ra……Cũng may là hai người đã hóa giải hiểu lầm, cuối cùng lại ở bên nhau, lúc này Vân Đình cũng không còn ngạo mạn cuồng bạo, ông giấu Vân gia đi, nên hai người trải qua một cuộc sống khá trầm lặng.
Đáng tiếc đứa con gái đầu lòng này sức khỏe từ nhỏ đã rất yếu, sau 8 tháng, chữa trị vô hiệu nên qua đời.
Sau khi con gái chết, bà như hóa điên, suốt ngày chỉ biết rửa mặt bằng nước mắt, cho đến một năm sau, khi biết mình lại có mang, tâm trạng mới đỡ hơn được một chút.
Sau đó bà sinh hạ thành công một cặp long phụng, vì vẫn còn thương nhớ đứa con gái lớn nên bà đặt tên đứa con gái thứ 2 là Vân Tinh, bây giờ Vân Tinh đã lớn, chuẩn bị lấy chồng, bà chua xót cho con gái lớn phải chịu cảnh bị chôn một mình cô đơn ở sau núi nên đến thăm cô.
Phía sau, có tiếng bước chân khá vội vàng, khoảng cách không xa lắm, thở dài một hơi.
- ---- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Vân Tư Âm không quay đầu lại, bà cũng biết người đến là ai: “Đình ca, em nhớ Tinh Tinh.”
“Âm Âm, anh cũng nhớ con, nhưng hôm nay trời mưa như vậy, em đừng ngồi dưới đất, lỡ lại bị bệnh thì biết tính sao?” Người đàn ông mặc đồ tây không ngại bộ đồ bị dính bẩn mà ngồi xuống, đưa tay ôm Vân Tư Âm vào lòng.
“Sức khỏe của em em tự biết.” Vân Tư Âm nói: “Chờ sau khi Tinh nhi kết hôn, Thiên nhi tìm được cô nương tốt, em có thể yên tâm mà đi đến bên Tinh Tinh rồi, em rất nhớ con, không biết ở bên đó con bé sống có tốt không, có ai ăn hiếp nó con bé không, em phải đến đó sớm một chút để còn bảo vệ con.”
“Không cho phép đi! Anh không cho phép em đi!” Vân Đình ôm chặt Vân Tư Âm vào lòng: “Anh đã nói rồi, cả đời này, em đều là của anh, họ của em trên chứng minh cũng đã đổi thành họ của anh, chứng tỏ em là vợ anh, là Vân phu nhân, cả đời này, cho dù là vì con, em cũng không được vứt bỏ anh!”
Vân Tư Âm ngẩng đầu nhìn Vân Đình, nhìn mặt ông đang bối rối và không vui, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Anh Đình, anh đã ích kỷ hơn 20 năm rồi.”
Họ của bà trên chứng minh nhân dân là do bà tự đổi, ba của Vân Đình đối với bà tốt như vậy, bà sớm đã xem mình như con của Vân gia, nói là cho con theo họ mình, thật ra theo họ bà hay họ của Vân Đình cũng như nhau mà thôi.
Năm đó, sau khi sinh ra thai long phụng, bà đã hứa sẽ ở bên cạnh làm bạn đời của ông cả đời, chỉ cần ông còn cần bà.
Khi đó, trong lòng bà vẫn còn nghi ngờ ông, vì trước đó ông còn không ngừng điên cuồng tra tấn bà, nhưng không còn cách nào khác, bà yêu ông, không nỡ để ông vì bà mà làm chuyện gì khờ dại, nên chỉ biết hi vọng sau khi ở bên ông sẽ làm ông từ từ lạnh nhạt với bà.
Sau đó bà sẽ có thể đi chung với con gái của bà.
Thế nhưng không nghĩ tới, hơn hai mươi năm trôi qua, tình cảm của ông dành cho bà không giảm mà còn tăng, những khi hai người ở riêng bên nhau, người đàn ông đã hơn mấy chục tuổi này cứ như một đứa con nít, nhõng nhẽo với bà.
“Đúng, anh ích kỷ như vậy đó!” Mặt của Vân Đình chìm xuống, không hề nhượng bộ nói: “Âm Âm, mọi chuyện anh đều có thể chiều em, nhưng chỉ có chuyện này thì nhất quyết không đươc. Ba mẹ con cái đều là thứ yếu, em mới là thứ quan trọng nhất đối với anh, anh không cho phép em vì muốn đền bù cho con mà rời xa anh.”
“Dù sao anh cũng đã ích kỷ 20 năm rồi, ích kỷ thêm 50 năm nữa thì sao? Anh không độc chiếm em ở kiếp sau đã là nhân nhượng cho em lắm rồi.”
Ai mà biết được kiếp sau có được làm người hay không?
Với lại ai dám nói Tinh Tinh của chúng ta sẽ không quay lại.
Nhớ lại cuộc điện thoại vào buổi sáng hôm đó, mắt của Vân Đình híp lại.
Thế lực Vân gia đã bị ông che giấu, nhưng không có nghĩa là không tồn tại, năm đó ông đón Âm Âm và đứa con từ bệnh viện tư ở Vinh thành trở về, nhưng ông có lưu lại người ở đó, nhằm mục đích nắm rõ tình hình trước và sau sinh của Vân Tư Âm, hơn nữa ông muốn tìm hiểu tình hình bệnh của đứa con nhiều hơn.
- ---- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
/324
|