Tôi đã từng nghĩ rằng, bản thân mình đã trở nên lạnh lẽo, không còn cảm xúc đau đớn tột cùng trước mọi vết thương của thứ gọi là tình yêu nữa, kể từ khi trái tim mình đã phải chịu đựng thật nhiều nỗi đau bởi tình cảm với Khang. Thế nhưng tôi đã lầm. Trái tim con người vốn là thứ không hề có giới hạn. Đau khổ một lần, bạn vẫn có thể đau thêm lần thứ hai, lần thứ ba và vô vàn những lần khác nữa.
Nước mắt chảy khô, quả là thứ không có thực.
Đến công ty để gặp Phong, tôi nhanh chóng được nhân viên cấp dưới của Phong niềm nở đón tiếp mình.
“Chị Thu, chị tới rồi. Tụi em mong chị lắm.”
“Chị uống nước đi.”
Cởi áo khoác đặt xuống ghế, tôi vội hỏi Phương: “Anh Phong có chuyện gì mà em gọi cho chị vậy?”
Ngập ngừng một lát rồi thật tình khai báo với tôi, Phương nhỏ giọng: “Anh Phong… chị theo em.”
Theo sau Phương bước tới phòng làm việc của Phong, hai chị em chúng tôi thập thò trước cửa. Nhìn vào phòng, tôi lập tức bắt gặp Phong đang ngồi trước bàn làm việc. Laptop vẫn đang mở. Phong đang dán mắt rồi gõ gõ gì đó vào máy tính.
Cảm thấy mọi thứ vốn dĩ rất đỗi bình thường, tôi thắc mắc quay sang nhìn Phương: “Chị có thấy gì lạ đâu. Phong cũng hay làm việc giờ này mà.”
Phương nhìn tôi nhăn nhó: “Chị ơi chị không thấy gì sao?”
Tôi lắc đầu.
Phương thở dài: “Giám đốc làm việc liên tục ba ngày nay rồi đó chị. Chị nhìn mắt của anh Phong kìa.”
Tôi lập tức nhìn Phong rồi lại quay sang nói với Phương: “Chị thật sự không thấy gì hết.”
Phương nghiêm túc nhìn tôi: “Chị bị cận?”
Tôi giật mình: “Ừ, chắc chị cận rồi…”
Nghe tôi nói xong, Phương đột ngột lấy tay đánh nhẹ vào vai tôi: “Trở lại chủ đề chính!”
“Ừ ừ…”
Phương tiếp tục nhìn Phong: “Anh Phong không chịu nghỉ ngơi gì hết ba ngày nay rồi, làm việc liên tục không ngừng nghỉ luôn đó chị, đến nỗi điện thoại hết pin cũng không thèm sạc.”
“Mấy hôm trước thì ngày nào anh Phong cũng gọi cho chị. Cho nên…”
Tôi ngắt lời: “Cho nên tụi em biết anh Phong và chị có vấn đề sao?”
Phương gật đầu liên tục.
Nhìn tôi với ánh mắt van nài, Phương khổ sở tâm sự: “Chị ơi… Dù chị có chuyện gì với anh Phong thì hai người cũng giải quyết bây giờ luôn đi chị. Anh Phong ba ngày nay bắt tụi em phải thức làm báo cáo với anh ấy, rồi bắt tụi em tìm kiếm thông tin, làm khảo sát… Anh Phong là siêu nhân thì tụi em biết lâu rồi. Nhưng tụi em chỉ là người bình thường thôi. Em muốn về nhà đi ngủ một giấc thật đã. Cả phòng tụi em giờ ai cũng bơ phờ…”
“Giờ tụi em chỉ còn trông chờ vào chị thôi…”
Nhận được mệnh lệnh phải nhanh chóng thức tỉnh con người bình thường biết ăn biết ngủ của Phong trỗi dậy, đàn áp “siêu nhân” kia đi, tôi chậm rãi bước vào phòng làm việc của anh.
“Phương, cho anh một ly cà phê nữa.”
Tôi im lặng.
“Em làm sao vậy Phương? Sao không lên tiếng?” Anh vẫn dán mắt vào màn hình máy tính.
Nhận ra không khí yên lặng đáng sợ của cái người nào đó đang dần tiến tới bên anh, anh lập tức dời tầm mắt. Ngay lúc đó, chúng tôi bắt gặp nhau.
Ba ngày rồi chúng tôi không gặp, anh đã trở nên thế này sao? Quên ăn quên ngủ vùi đầu vào công việc, anh cho rằng mình làm vậy là sẽ xao nhãng mình và quên được tôi sao? Không, anh đã không làm được. Bởi vì cái cách anh nhìn tôi đã tố cáo anh hết thảy. Nhìn thấy anh, nhất là ánh mắt đó của anh, tôi tự dưng lại có một loại cảm giác nào đó khó chịu vô cùng, cứ như là có một đàn kiến vây quanh lấy tôi, khiến tôi không đau đớn, nhưng khó chịu tê liệt, như có thứ gì đó đang cào cấu cơ thể mình.
Dường như cho rằng mình đang gặp phải ảo giác nào đó, anh vội vàng nheo mắt vài lần.
Sau một thoáng thẫn thờ nhìn tôi, anh đột nhiên giật mình.
Dời tầm mắt và cố gắng không nhìn tôi nữa, anh tiếp tục dán mắt vào máy tính và giả vờ không thèm để ý đến tôi. Anh vẫn tiếp tục làm “siêu nhân”, vẫn kiên trì gõ phím không ngưng nghỉ, tiếp tục làm việc theo cái cách điên cuồng như thế.
Tức tốc đi tới bên cạnh anh, nổi giận gập máy tính của anh lại, tôi nhìn anh, chờ đợi anh chịu ngước nhìn lên để đối diện với tôi.
Thế nhưng tôi đã lầm. Lần này, tôi không còn có thể là người dễ dàng điều khiển mọi thứ, dễ dàng bắt anh thoả hiệp được nữa.
Không tỏ ra tức giận vì bị người khác tới phá đám mình, anh im lặng, nhưng vẫn đặt tầm mắt mình ở một nơi nào đó trên bàn. Anh vẫn ngoan cố không chịu nhìn tôi.
Anh không nhìn tôi, tôi cũng định không nhìn anh. Tôi cũng định quay mặt bước đi thật nhanh. Nếu như tôi bước đi, đóng trọn vai diễn của một kẻ lạnh lùng tuyệt tình, như thế có lẽ là biện pháp hoàn hảo nhất cho mọi việc hiện tại đang diễn ra. Thế nhưng tình cảm nơi trái tim tôi lúc nào cũng là thứ bước nhanh hơn lý trí trong đầu tôi một bước, bởi vì lúc nào tôi lúc nào cũng không thực hiện theo biện pháp hoàn hảo kia.
Đi tới bên anh, đặt lấy hai tay mình lên vai anh, tôi dự định sẽ lớn tiếng gọi tên anh. Tôi dự định sẽ hỏi thăm anh một câu hỏi nào đó nhẹ nhàng, như kiểu cách giữa bạn bè với nhau, tự khẳng định rằng chúng tôi vẫn là những người bạn thân của nhau, vẫn không thể nào bỏ mặc nhau được.
Thế nhưng ngay khi tôi cảm giác thấy đôi bờ vai đang run lên của anh khi bị tôi chạm vào, tôi lập tức không thể nói được gì nữa cả. Thứ duy nhất tồn tại trong không gian này giữa tôi và anh chỉ là một khoảng lặng khiến tôi thấy mình bất lực.
Từ từ chuyển dời tầm mắt mình, chậm rãi trông thấy tôi, đôi mắt anh dường như đang sưng đỏ đầy tơ máu. Trong ánh mắt đó của anh, tôi phát hiện ra những tia nước mắt nào đó như đang muốn hình thành. Chỉ là, chúng đang bị chủ nhân ngoan cố của mình, không cho phép chúng được trào ra.
Thì ra đây chính là cách của một người đàn ông hay làm, tìm cách nuốt nước mắt của mình vào trong, che giấu tất cả những thứ mà mình không muốn người khác biết hay sao?
Nở nụ cười tự giễu, tôi chợt nhận ra, lại một lần nữa, người chiến thắng trong trò chơi tình cảm của tôi vẫn lại là những người đàn ông bên cạnh tôi. Còn tôi, tôi luôn là một kẻ thất bại. Bởi vì trong khi anh còn chưa rơi lệ, còn có thể điều khiển được mình, tôi đã nhanh chóng cảm thấy hốc mắt mình cay xè, nóng hổi. Mọi thứ dần trở nên nhạt nhoà trước mắt tôi. May mắn là tôi cũng đang rất muốn mọi thứ nhoè đi, để tôi sẽ không nhìn thấy rõ, không nhận ra được vẻ mặt thẩn thờ đau đớn đó của anh, để tôi mãi sống trong sự trầm mê bất ngộ của mình.
Lần này, đến lượt tôi trốn tránh anh. Không muốn những người mà tôi yêu thương lần nào cũng phải thay tôi lau nước mắt, lần nào cũng đưa tay ra chìa cho tôi tờ khăn giấy, nhìn thấy sự thống khổ của tôi, tôi lại lựa chọn bước đi.
Chỉ tiếc là ngay khi tôi chưa kịp quay đi, chưa kịp trốn tránh anh, cánh tay tôi đã bị người nào đó mạnh mẽ nắm lấy. Khi hơi ấm từ bàn tay anh còn chưa làm tay tôi ấm lại, thì anh đã vội vàng dùng sức, xoay người tôi, bắt tôi phải đối diện với anh.
Thế nhưng tôi đã đoán sai.
Anh rõ ràng không bắt tôi phải đối diện anh, phơi bày tất cả mọi thứ xấu xí của tôi ra trước mặt anh nữa, mà là giam tôi vào trong một vòng tay ấm áp, nơi tôi cảm thấy mình trở nên mềm yếu vô cùng.
Hơi ấm của một người mà tôi yêu thương, thứ tình cảm mà tôi không biết đó có phải là tình yêu, tình thân hay tình bạn. Tôi chỉ biết rằng, ở trong lòng anh, mọi thứ kiên cường của tôi, phút chốc đều bị anh làm cho tan vỡ. Nằm trong vòng tay anh, tôi thản nhiên thấm nước mắt mình vào áo anh, thản nhiên khóc một cách ngon lành.
Đang lúc cứ tưởng rằng mình sẽ được anh tiếp tục nuông chiều thì tôi lại nhanh chóng bị anh đẩy ra khỏi nơi mềm mại dịu dàng đó. Ngay tại khoảnh khắc bị anh đẩy ra, tôi chợt nhận ra, đã đến lúc tôi không thể nào làm chủ được mọi việc. Nói khác đi, tôi đã làm tổn thương anh, thì làm sao anh còn có thể nuông chiều tôi mãi được.
Đẩy tôi ra rồi giữ tôi một khoảng cách với anh, không gần cũng không xa, tôi giật mình nhưng lại không thất vọng. Tôi vẫn nuôi cảm giác trông chờ, kèm theo nỗi hoang mang lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.
Nhìn tôi thật lâu, anh hỏi tôi: “Tại sao em lại tới đây?”
Nhìn vào mắt anh, tôi không biết phải trả lời anh như thế nào. Bởi vì đây cũng là một câu hỏi mà tôi cũng tự hỏi chính mình, tại sao tôi lại tới đây?
“Anh đang… muốn quên hết mọi thứ đi.”
“Anh sắp làm được rồi, tại sao em lại tới?”
Nghe anh nói như thế, tôi cảm thấy lòng mình quặn thắt khó chịu. Ánh mắt anh, yêu tôi, hận tôi, thương tôi, ghét tôi, tại sao lại phức tạp giày vò đến thế? Anh giày vò tôi, giày vò chính anh, mà trên tất cả, lại là do chính tôi tạo ra.
Không, tôi đã không còn tư cách để ở lại đây, không còn tư cách để trở lại ngày xưa, có thể ở bên cạnh anh, có thể được anh quan tâm che chở. Tôi đã tạo ra một vết thương, thì không thể nào lại đi lấy băng gạc mà thấm lên vết thương đó nữa, hay là, tôi đang cầm lấy một nắm muối, tiếp tục chà lên vết thương đang rỉ máu đó mà không hề hay biết.
Chậm rãi quay đầu, tôi sẽ lại một lần nữa lựa chọn bước đi.
Từ từ đặt chân rời khỏi phòng anh, tôi tự dặn mình không được quay đầu lại. Bởi vì, một khi quay đầu, tôi tin rằng tôi sẽ không thể nào rời khỏi được anh. Quay đầu, tôi sẽ lại một lần nữa phạm phải sai lầm.
Nước mắt chảy khô, quả là thứ không có thực.
Đến công ty để gặp Phong, tôi nhanh chóng được nhân viên cấp dưới của Phong niềm nở đón tiếp mình.
“Chị Thu, chị tới rồi. Tụi em mong chị lắm.”
“Chị uống nước đi.”
Cởi áo khoác đặt xuống ghế, tôi vội hỏi Phương: “Anh Phong có chuyện gì mà em gọi cho chị vậy?”
Ngập ngừng một lát rồi thật tình khai báo với tôi, Phương nhỏ giọng: “Anh Phong… chị theo em.”
Theo sau Phương bước tới phòng làm việc của Phong, hai chị em chúng tôi thập thò trước cửa. Nhìn vào phòng, tôi lập tức bắt gặp Phong đang ngồi trước bàn làm việc. Laptop vẫn đang mở. Phong đang dán mắt rồi gõ gõ gì đó vào máy tính.
Cảm thấy mọi thứ vốn dĩ rất đỗi bình thường, tôi thắc mắc quay sang nhìn Phương: “Chị có thấy gì lạ đâu. Phong cũng hay làm việc giờ này mà.”
Phương nhìn tôi nhăn nhó: “Chị ơi chị không thấy gì sao?”
Tôi lắc đầu.
Phương thở dài: “Giám đốc làm việc liên tục ba ngày nay rồi đó chị. Chị nhìn mắt của anh Phong kìa.”
Tôi lập tức nhìn Phong rồi lại quay sang nói với Phương: “Chị thật sự không thấy gì hết.”
Phương nghiêm túc nhìn tôi: “Chị bị cận?”
Tôi giật mình: “Ừ, chắc chị cận rồi…”
Nghe tôi nói xong, Phương đột ngột lấy tay đánh nhẹ vào vai tôi: “Trở lại chủ đề chính!”
“Ừ ừ…”
Phương tiếp tục nhìn Phong: “Anh Phong không chịu nghỉ ngơi gì hết ba ngày nay rồi, làm việc liên tục không ngừng nghỉ luôn đó chị, đến nỗi điện thoại hết pin cũng không thèm sạc.”
“Mấy hôm trước thì ngày nào anh Phong cũng gọi cho chị. Cho nên…”
Tôi ngắt lời: “Cho nên tụi em biết anh Phong và chị có vấn đề sao?”
Phương gật đầu liên tục.
Nhìn tôi với ánh mắt van nài, Phương khổ sở tâm sự: “Chị ơi… Dù chị có chuyện gì với anh Phong thì hai người cũng giải quyết bây giờ luôn đi chị. Anh Phong ba ngày nay bắt tụi em phải thức làm báo cáo với anh ấy, rồi bắt tụi em tìm kiếm thông tin, làm khảo sát… Anh Phong là siêu nhân thì tụi em biết lâu rồi. Nhưng tụi em chỉ là người bình thường thôi. Em muốn về nhà đi ngủ một giấc thật đã. Cả phòng tụi em giờ ai cũng bơ phờ…”
“Giờ tụi em chỉ còn trông chờ vào chị thôi…”
Nhận được mệnh lệnh phải nhanh chóng thức tỉnh con người bình thường biết ăn biết ngủ của Phong trỗi dậy, đàn áp “siêu nhân” kia đi, tôi chậm rãi bước vào phòng làm việc của anh.
“Phương, cho anh một ly cà phê nữa.”
Tôi im lặng.
“Em làm sao vậy Phương? Sao không lên tiếng?” Anh vẫn dán mắt vào màn hình máy tính.
Nhận ra không khí yên lặng đáng sợ của cái người nào đó đang dần tiến tới bên anh, anh lập tức dời tầm mắt. Ngay lúc đó, chúng tôi bắt gặp nhau.
Ba ngày rồi chúng tôi không gặp, anh đã trở nên thế này sao? Quên ăn quên ngủ vùi đầu vào công việc, anh cho rằng mình làm vậy là sẽ xao nhãng mình và quên được tôi sao? Không, anh đã không làm được. Bởi vì cái cách anh nhìn tôi đã tố cáo anh hết thảy. Nhìn thấy anh, nhất là ánh mắt đó của anh, tôi tự dưng lại có một loại cảm giác nào đó khó chịu vô cùng, cứ như là có một đàn kiến vây quanh lấy tôi, khiến tôi không đau đớn, nhưng khó chịu tê liệt, như có thứ gì đó đang cào cấu cơ thể mình.
Dường như cho rằng mình đang gặp phải ảo giác nào đó, anh vội vàng nheo mắt vài lần.
Sau một thoáng thẫn thờ nhìn tôi, anh đột nhiên giật mình.
Dời tầm mắt và cố gắng không nhìn tôi nữa, anh tiếp tục dán mắt vào máy tính và giả vờ không thèm để ý đến tôi. Anh vẫn tiếp tục làm “siêu nhân”, vẫn kiên trì gõ phím không ngưng nghỉ, tiếp tục làm việc theo cái cách điên cuồng như thế.
Tức tốc đi tới bên cạnh anh, nổi giận gập máy tính của anh lại, tôi nhìn anh, chờ đợi anh chịu ngước nhìn lên để đối diện với tôi.
Thế nhưng tôi đã lầm. Lần này, tôi không còn có thể là người dễ dàng điều khiển mọi thứ, dễ dàng bắt anh thoả hiệp được nữa.
Không tỏ ra tức giận vì bị người khác tới phá đám mình, anh im lặng, nhưng vẫn đặt tầm mắt mình ở một nơi nào đó trên bàn. Anh vẫn ngoan cố không chịu nhìn tôi.
Anh không nhìn tôi, tôi cũng định không nhìn anh. Tôi cũng định quay mặt bước đi thật nhanh. Nếu như tôi bước đi, đóng trọn vai diễn của một kẻ lạnh lùng tuyệt tình, như thế có lẽ là biện pháp hoàn hảo nhất cho mọi việc hiện tại đang diễn ra. Thế nhưng tình cảm nơi trái tim tôi lúc nào cũng là thứ bước nhanh hơn lý trí trong đầu tôi một bước, bởi vì lúc nào tôi lúc nào cũng không thực hiện theo biện pháp hoàn hảo kia.
Đi tới bên anh, đặt lấy hai tay mình lên vai anh, tôi dự định sẽ lớn tiếng gọi tên anh. Tôi dự định sẽ hỏi thăm anh một câu hỏi nào đó nhẹ nhàng, như kiểu cách giữa bạn bè với nhau, tự khẳng định rằng chúng tôi vẫn là những người bạn thân của nhau, vẫn không thể nào bỏ mặc nhau được.
Thế nhưng ngay khi tôi cảm giác thấy đôi bờ vai đang run lên của anh khi bị tôi chạm vào, tôi lập tức không thể nói được gì nữa cả. Thứ duy nhất tồn tại trong không gian này giữa tôi và anh chỉ là một khoảng lặng khiến tôi thấy mình bất lực.
Từ từ chuyển dời tầm mắt mình, chậm rãi trông thấy tôi, đôi mắt anh dường như đang sưng đỏ đầy tơ máu. Trong ánh mắt đó của anh, tôi phát hiện ra những tia nước mắt nào đó như đang muốn hình thành. Chỉ là, chúng đang bị chủ nhân ngoan cố của mình, không cho phép chúng được trào ra.
Thì ra đây chính là cách của một người đàn ông hay làm, tìm cách nuốt nước mắt của mình vào trong, che giấu tất cả những thứ mà mình không muốn người khác biết hay sao?
Nở nụ cười tự giễu, tôi chợt nhận ra, lại một lần nữa, người chiến thắng trong trò chơi tình cảm của tôi vẫn lại là những người đàn ông bên cạnh tôi. Còn tôi, tôi luôn là một kẻ thất bại. Bởi vì trong khi anh còn chưa rơi lệ, còn có thể điều khiển được mình, tôi đã nhanh chóng cảm thấy hốc mắt mình cay xè, nóng hổi. Mọi thứ dần trở nên nhạt nhoà trước mắt tôi. May mắn là tôi cũng đang rất muốn mọi thứ nhoè đi, để tôi sẽ không nhìn thấy rõ, không nhận ra được vẻ mặt thẩn thờ đau đớn đó của anh, để tôi mãi sống trong sự trầm mê bất ngộ của mình.
Lần này, đến lượt tôi trốn tránh anh. Không muốn những người mà tôi yêu thương lần nào cũng phải thay tôi lau nước mắt, lần nào cũng đưa tay ra chìa cho tôi tờ khăn giấy, nhìn thấy sự thống khổ của tôi, tôi lại lựa chọn bước đi.
Chỉ tiếc là ngay khi tôi chưa kịp quay đi, chưa kịp trốn tránh anh, cánh tay tôi đã bị người nào đó mạnh mẽ nắm lấy. Khi hơi ấm từ bàn tay anh còn chưa làm tay tôi ấm lại, thì anh đã vội vàng dùng sức, xoay người tôi, bắt tôi phải đối diện với anh.
Thế nhưng tôi đã đoán sai.
Anh rõ ràng không bắt tôi phải đối diện anh, phơi bày tất cả mọi thứ xấu xí của tôi ra trước mặt anh nữa, mà là giam tôi vào trong một vòng tay ấm áp, nơi tôi cảm thấy mình trở nên mềm yếu vô cùng.
Hơi ấm của một người mà tôi yêu thương, thứ tình cảm mà tôi không biết đó có phải là tình yêu, tình thân hay tình bạn. Tôi chỉ biết rằng, ở trong lòng anh, mọi thứ kiên cường của tôi, phút chốc đều bị anh làm cho tan vỡ. Nằm trong vòng tay anh, tôi thản nhiên thấm nước mắt mình vào áo anh, thản nhiên khóc một cách ngon lành.
Đang lúc cứ tưởng rằng mình sẽ được anh tiếp tục nuông chiều thì tôi lại nhanh chóng bị anh đẩy ra khỏi nơi mềm mại dịu dàng đó. Ngay tại khoảnh khắc bị anh đẩy ra, tôi chợt nhận ra, đã đến lúc tôi không thể nào làm chủ được mọi việc. Nói khác đi, tôi đã làm tổn thương anh, thì làm sao anh còn có thể nuông chiều tôi mãi được.
Đẩy tôi ra rồi giữ tôi một khoảng cách với anh, không gần cũng không xa, tôi giật mình nhưng lại không thất vọng. Tôi vẫn nuôi cảm giác trông chờ, kèm theo nỗi hoang mang lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.
Nhìn tôi thật lâu, anh hỏi tôi: “Tại sao em lại tới đây?”
Nhìn vào mắt anh, tôi không biết phải trả lời anh như thế nào. Bởi vì đây cũng là một câu hỏi mà tôi cũng tự hỏi chính mình, tại sao tôi lại tới đây?
“Anh đang… muốn quên hết mọi thứ đi.”
“Anh sắp làm được rồi, tại sao em lại tới?”
Nghe anh nói như thế, tôi cảm thấy lòng mình quặn thắt khó chịu. Ánh mắt anh, yêu tôi, hận tôi, thương tôi, ghét tôi, tại sao lại phức tạp giày vò đến thế? Anh giày vò tôi, giày vò chính anh, mà trên tất cả, lại là do chính tôi tạo ra.
Không, tôi đã không còn tư cách để ở lại đây, không còn tư cách để trở lại ngày xưa, có thể ở bên cạnh anh, có thể được anh quan tâm che chở. Tôi đã tạo ra một vết thương, thì không thể nào lại đi lấy băng gạc mà thấm lên vết thương đó nữa, hay là, tôi đang cầm lấy một nắm muối, tiếp tục chà lên vết thương đang rỉ máu đó mà không hề hay biết.
Chậm rãi quay đầu, tôi sẽ lại một lần nữa lựa chọn bước đi.
Từ từ đặt chân rời khỏi phòng anh, tôi tự dặn mình không được quay đầu lại. Bởi vì, một khi quay đầu, tôi tin rằng tôi sẽ không thể nào rời khỏi được anh. Quay đầu, tôi sẽ lại một lần nữa phạm phải sai lầm.
/16
|