Năm tháng thanh xuân ấy

Chương 3: Gặp lại nhau

/5


Chương 3: Gặp lại nhau
     Trên đời này, có những mối tình đầu khi yêu thì nồng ấm, sâu đậm nhưng lúc lạc mất nhau và đi một vòng gặp lại trở thành những kẻ xa lạ. Nhưng cũng có những người luôn cất giấu hình bóng người ấy trong tim, đến khi gặp lại nhau lại ngỡ đang mơ. Hứa Linh Hoa có cố tình tránh thế nào cũng vô tình gặp lại anh ở quán cafe nhỏ yên tĩnh cuối phố. Hai người ngồi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là cô lên tiếng trước:

- Anh dạo này khỏe chứ? Công việc nhiều như vậy cũng nên để ý tới bản thân một chút.

- Cảm ơn Hứa tiểu thư quan tâm, trong năm năm qua tôi đều sống tốt.
     
         Anh hờ hững uống li cafe đen đậm đặc, anh vẫn vậy, vẫn dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo ấy, dường như mọi người xung quanh không tồn tại vậy, chỉ có mình anh mà thôi. Hứa Linh Hoa chỉ khẽ cười khổ, “Hứa tiểu thư” cái cách anh gọi thật xa lạ biết bao. Cũng phải thôi…
     
         Tình yêu giống như li café sữa trước mặt cô vậy, đó là sự hòa quyện đến hài hòa, diệu kì giữa vị ngọt của sữa và vị đắng chát của café. Trong bất kì một cuộc tình khắc cốt ghi tâm nào, sự chia ly, hiểu lầm là không thể tránh khỏi, như vậy đến khi có nhau lần nữa mới biết trân trọng nhau hơn. Người con trai trước mặt cô giờ đây khiến cho cô có nhiều hi vọng, cũng có nhiều do dự. Cô hi vọng sẽ lại được cùng anh viết tiếp câu chuyện dang dở ấy nhưng lại do dự anh sẽ chán ghét mà xa lánh cô.

- Hứa tiểu thư, mấy năm qua cô vẫn sống tốt chứ?

- Phải tôi sống tốt, tự do thoải mái làm những điều mình thích.
     
         Lục Gia Minh khẽ mím môi, bàn tay nắm chặt lại kìm nén cảm xúc. Mấy năm qua hóa ra cô sống thật tốt, tự do mà anh thì sao? Đêm ngày tìm kiếm thông tin về cô, hằng đêm mất ngủ vì nhớ tới cô. Thì ra chỉ là mình anh vô tình mà thôi.
     
          Trong tình yêu điều đau khổ nhất là hai người cùng nhớ nhưng lại nghĩ rằng chỉ mình mình đa tình. Họ thường do dự và trở thành những diễn viên che giấu cảm xúc thật của chính mình một cách tài tình và con người khi yêu thường mù quáng, khó có thể phân biệt được những cảm xúc nào đang kìm nén, cảm xúc nào không. Nhất là khi họ xa cách nhau bao năm…

- Hứa tiểu thư hiện tại đang làm gì?

- À, em hiện tại mới nộp hồ sơ thôi. Cũng không biết có được nhận không nữa.
     
         Hứa Linh Hoa chỉ trả lời cho qua thôi, cô khẽ ngắm người đàn ông trước mặt, qua năm tháng, anh giờ đây đã trưởng thành, nét chững chạc, nghiêm nghị, dù ngồi cách nhau cái bàn nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi bạc hà thơm mát quen thuộc của anh. Ngày xưa, chính mùi bạc hà này cũng khiến cho cô ngây ngất.

- Hứa tiểu thư, cô ngắm tôi đủ chưa?

- A… Xin lỗi anh…

- Không sao, cô bồi thường cho tôi là được.
     
         Giờ phút này, Hứa Linh Hoa cũng hiểu được thế nào là một thương nhân, dù là nhỏ nhặt nhất cũng quy ra tiền, thương nhân luôn luôn phải lấy lợi về mình, không bao giờ chịu thiệt. Bỗng dưng cô nghĩ người đàn ông này là một tên chuyên đi lừa người vậy. Gương mặt anh tuy vẫn còn nét lạnh lùng nhưng giờ lại thêm nụ cười nhẹ trên cánh môi mỏng giống như một yêu nghiệt vậy, một yêu nghiệt khiến cho người ta sẵn sàng trầm luân cùng anh ta.

- Bồi … bồi thường?

- Phải là bồi thường. Tôi không cần em phải đưa tiền cho tôi, tôi cần một đêm nay của em.

- Hả?
     
          Cô ngốc nghếch nhìn anh, cô nghe nhầm sao? Anh … anh cư nhiên lại nói như vậy. Không thể nào nhất định là cô nghe nhầm rồi, một người như anh sao có thể… Còn Gia Minh, anh thích thú nhìn nét biểu cảm trên gương mặt cô, bao năm qua cô vẫn đáng yêu như vậy, vẫn khiến anh say mê như vậy. Anh đã từng thề nếu gặp lại anh nhất định phải nắm chặt tay cô không cho phép cô rời xa anh thêm lần nào nữa, cô chỉ có thể ở cạnh bên anh làm người phụ nữ của Lục Gia Minh anh mà thôi. Tên của cô chỉ có thể ở trong sổ hộ khẩu do anh là chủ hộ cô là vợ của chủ hộ.

- Tôi không có nói đùa, em đã ngắm thì phải trả lại chứ.

- Nhưng…

- Hiện tại tôi có việc, đây là địa chỉ nhà tôi, tối nay tôi chờ em.
     
         Gia Minh đưa cho cô địa chỉ rồi đứng dậy rời khỏi trên môi vẫn còn vương nụ cười. Linh Hoa lại lần nữa rơi vào tình trạng ngây ngốc, cô vừa bị anh lừa đồng ý sao? Mà không đúng, cô đã đồng ý đâu? Tờ giấy này… Cô nhìn chăm chú vào tờ địa chỉ trên tay, đây là địa chỉ nhà anh. Đang ngồi ngẩn người thì có một cô gái bước tới gần cô.

- Xin chào Hứa tiểu thư, tôi là người được Lục tổng giao trọng trách chăm sóc cô, hiện tại cô có muốn đi đâu không?

- Hả?
     
         Ông trời ơi làm ơn nói cho cô biết, đây là cái tình huống gì? Cô có người chăm sóc khi cô vẫn khỏe mạnh bình thường vậy sao? Có cần vậy không? Cô đâu phải đứa trẻ chứ. Hiện tại cô không biết nên khóc hay nên cười nữa.

- Cô cứ gọi tôi là Linh Hoa được rồi, tôi không cần người chăm sóc đâu, cô cứ đi làm việc khác đi.

- Không được đâu, Lục tổng đã dặn tôi phải chông chừng cô cẩn thận, nếu tôi mà đi, tôi sẽ bị mất việc, con tôi sẽ không có sữa uống đâu.
     
         Cô trợ lí đó vừa nói vừa giả bộ khóc lóc thảm thiết khiên cho Linh Hoa cực kì đau đầu. Haiz vì sao chứ vì sao? Gặp lại anh sao cô lại rơi vào tình trạng “hiểm nghèo” này chứ? Cuối cùng cô cũng phải chấp nhận số phận. Nhưng ngoài việc cô trợ lí kia khuyên nhủ còn có một lí do đó là cô muốn xem anh sống như thế nào trong suốt năm năm qua.


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status