*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Văn Trần nghe chủ tử nhà mình hỏi, vội vàng trả lời: “Vâng, hắn là Tứ điện hạ An Thanh của An quốc.”
“Thật không ngờ hắn lại là người hoàng tộc, trước mặt hoàng thượng hắn có địa vị như thế nào?” Văn Sênh hỏi.
“Không được sủng ái, bất luận là tư chất hay thể lực, hắn cũng không cùng đẳng cấp với những hoàng tử khác.” Văn Trần thành thật trả lời, báo tin tức mình thu thập được, chỉ hiếu kỳ vì gần đây chủ tử khinh thường An quốc, sao nay lại chủ động hỏi thăm chuyện của An Thanh.
Văn Sênh “chậc chậc”: “Hoàng đế An quốc thật sự là mắt mờ, nhi tử đáng yêu như thế không đi sủng, ngược lại tin một thái tử mặt như chiếc giày thế này.”
Văn Trần nén cười, cũng xem xét bức họa của thái tử, không nói thì thôi, quả thật rất giống.
“An quốc bên kia xuất binh rồi, không biết chủ tử muốn ứng đối thế nào?” Văn Trần thử hỏi.
Văn Sênh cảm thấy vấn đề này quá đơn giản, nam nhân Văn quốc huyết khí phương cương, chưa bao giờ sợ chiến tranh: “Người ta đánh tới cửa rồi, đương nhiên phải nghênh chiến, huống hồ con tiểu bạch thỏ này dù thế nào ta cũng phải gặp một lần.”
Văn Sênh liếm môi, cười tà mị.
Lúc này nghỉ ngơi giữa đường, An Thanh đột nhiên rùng mình, Nam Thần nhìn thấy hết, nhanh chóng cởi ngoại bào của mình phủ lên người An Thanh.
An Thanh đỏ mặt, khẽ liếc nhìn Nam Thần.
Nam Thần sớm đã dời tầm mắt, nhưng biểu lộ hơi mất tự nhiên.
Tuy An Thanh rất vui vẻ vì Nam Thần choàng áo cho cậu, nhưng cậu thật sự không lạnh... Sắp tới mùa hạ rồi, rất nóng được không...
Không biết có phải vì Nam Thần luôn nghiêm mặt, cộng thêm lãnh khí của bản thân, cho nên hắn rất không nóng, nhiệt độ cơ thể cũng hơi thấp, trời nóng như vậy rồi, mặc ba bốn lớp mà không chảy một chút mồ hôi.
Ngày hôm qua lúc thu thập hành lý, An Thanh mang vài món y phục mỏng nhẹ, đặc biệt phù hợp với danh xưng tiểu bạch thỏ của cậu, tất cả đều là màu trắng.
Nam Thần cầm lên xem xét, kết quả toàn bộ bị trả về, những món này cũng không thể mang.
Tên mặt lạnh nào đó bắt đầu lòng dạ hẹp hòi rồi, vải mỏng còn là màu trắng có vẻ hơi trong suốt, cho nên đương nhiên phải để ở nhà hết.
An Thanh vui thích trong lòng, cảm thấy hai ngày nay Nam Thần đối với cậu thật quá tốt, khiến cậu có chút được sủng mà lo.
An Thanh rất thẳng thắn, một năm trước nhận ra được mình thích Nam Thần, cậu đã tỏ tình với Nam Thần.
Đến bây giờ An Thanh vẫn không thể quên được, Nam Thần đã tỏ ra hơi kinh ngạc, rõ ràng bị dọa sợ, vì vậy đương nhiên An Thanh bị cự tuyệt một cách vô tình.
Không trách Nam Thần bị dọa, trước khi Nam Thần chưa gặp được An Thanh cũng không phải đoạn tụ, mà vì khí thế của hắn nên xưa nay người khác sẽ không chủ động tới gần. Dĩ nhiên cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới sẽ có người thích hắn, hắn không bị dọa mà chạy mất dép đã là không tệ rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy An Thanh, Nam Thần và Văn Sênh đều cùng ý nghĩ, đây là một con tiểu bạch thỏ, nhưng bất ngờ là An Thanh không sợ hắn, còn rất bám hắn. Hắn chỉ bị kinh ngạc lúc được bày tỏ thôi.
Khi đó nội tâm Nam Thần kiên định, không có cảm tình với An Thanh cho nên rất dễ dàng cự tuyệt.
Tuy nhiên, một năm sớm chiều ở chung, nếu An Thanh lại bày tỏ với hắn, Nam Thần đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn có lẽ thật sự sẽ không thể cự tuyệt, chỉ là...
An Thanh là người rất lạc quan, dù cho xuất binh đánh giặc cũng sẽ không có tư tưởng bi quan. Chỉ cần có Nam Thần ở bên, cậu đã cảm thấy vô cùng an toàn rồi.
Nghỉ ngơi một chút, toàn quân tiếp tục đi.
Ngựa không dừng vó chạy bảy ngày đường, mới vừa tới biên cảnh An quốc, cách Văn quốc vẻn vẹn năm mươi dặm.
Chạy bảy ngày đường, tốc độ hành quân lại nhanh, vì trước kia An Thanh chưa từng chịu tội thế này, cho nên thân thể có chút rệu rã.
An Ôn là người tập võ, mạnh hơn An Thanh không ít, nhưng mỏi mệt nhất định là có. Gặp qua Trần Tướng quân Trần Khải đóng ở biên cảnh xong, gã lập tức đến phòng nghỉ ngơi.
Sau khi cơm nước xong, lính lác cũng vào phòng nghỉ ngơi lấy sức.
An Thanh đến phòng, mặc kệ bụng đói, nằm phịch xuống giường ngủ mất.
Nam Thần giúp An Thanh cởi y phục và giày, nhét người vào trong chăn, tay xoa gương mặt trắng noãn của An Thanh, ánh mắt tràn ngập đau lòng.
Đến biên cảnh, có nghĩa là thời khắc đều gặp nguy hiểm, Nam Thần muốn canh giữ bên người An Thanh một tấc cũng không rời.
Trên đường đi, Nam Thần thu được bồ câu đưa tin của Nam Duy, lấy tin còn nhanh hơn thái tử.
Văn quốc đã phái Đại hoàng tử Văn Sênh xuất binh, không đến ngày mai là có thể đến biên cảnh Văn quốc, Nam Thần dường như đã nghe thấy mùi vị của gươm đao.
Nếu An Thanh không sinh ra ở hoàng gia, thật là tốt biết bao.
Trong lòng Nam Thần có tư tưởng riêng, ý chí bắt đầu dao động.
Hồi lâu, Nam Thần nặng nề thở dài một tiếng, lấy trong bao ra một bộ y phục.
Bộ y phục này tên là Kim ti nhuyễn giáp, chỉ dùng tơ tằm vàng mảnh chế thành, mặc lên người có tác dụng bảo vệ, bởi vì quá trình chế tạo cực kỳ khó khăn, cho nên giá cả cực kỳ quý giá.
Thái tử cũng có một cái, nhưng kết cấu thưa hơn nhiều so với cái của Nam Thần, chỉ nhìn sợi tơ có ánh kim của chiếc này đã hơn hẳn cái kia rồi.
Nếu như nói món Kim ti nhuyễn giáp của thái tử là thượng đẳng thì của Nam Thần chính là cực phẩm.
Từ trước đến nay, Nam Thần khinh thường mặc loại y phục này, cho nên cái này Nam Thần chuẩn bị cho An Thanh.
Nam Thần nhẹ nhàng đỡ An Thanh dây, dịu dàng mặc nhuyễn giáp cho cậu, nhưng dù cho nhuyễn giáp có thượng hạng mấy, nhưng mặc vào vẫn sẽ có chút không thoải mái.
An Thanh nhăn gương mặt bánh bao lại, muốn cởi món đồ gò bó mình. Nam Thần cầm tay An Thanh, ghé vào tai cậu thấp giọng nói: “Không sao đâu, ngủ đi.”
An Thanh nghe được giọng nói làm cậu an tâm, mày nhíu chặt chợt giãn ra, mỉm cười lại chìm vào giấc ngủ.
Nam Thần nhếch môi, cởi hài leo lên giường, ôm An Thanh cùng ngủ.
An Thanh nho nhỏ, trên người mềm mại, ôm rất thoải mái.
An Thanh và Nam Thần bên này yên tĩnh hài hòa. Thế nhưng, Lâm Tử Mặc bên kia có người của Diệp gia trộn lẫn vào, tránh không khỏi tình cảnh hỗn loạn.
Diệp Minh lại đi tìm Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc quả thực muốn phun máu, cái lão già mà không kính này khẳng định có mưu đồ với sắc đẹp của ta! Nếu không sao cứ tới tìm ta hoài vậy?
Diệp Minh không để ý tới vẻ mặt táo bón của Lâm Tử Mặc, cứ thế đi thẳng vào vấn đề: “Tìm được lệnh bài chưa?”
Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu đã trao đổi tâm ý. Y luôn muốn nói rõ chuyện Diệp Minh cùng nguyên chủ nhân cho hắn nghe nhưng đã quên mất.
Hôm nay Diệp Minh đến, Lâm Tử Mặc mới nhớ tới chuyện này, lập tức cảm thấy có lỗi với Diệp Nhiên Tiêu, chợt thấy chột dạ, tựa như y và Diệp Minh thật sự có quan hệ khó nói không thể cho ai biết vậy.
Lần này thái độ Lâm Tử Mặc cũng bắt đầu cứng: “Lệnh bài không có trên người Nhiên Tiêu, ông đừng tới tìm ta nữa.”
Diệp Minh nhíu mày, hoài nghi hỏi: “Ngươi xác định không ở chỗ Diệp Nhiên Tiêu? Sao ta cảm thấy ngươi đang gạt ta.”
Ta đang gạt đấy thì sao! Vẻ mặt Lâm Tử Mặc thành khẩn, vô cùng chân thành: “Trên người Nhiên Tiêu thật không có lệnh bài, ta lén lút tìm kiếm rất nhiều lần.”
Trên giường đã lăn nhiều lần như vậy rồi, y phục cũng cởi hết, dù sao Lâm Tử Mặc vẫn không có trông thấy.
Diệp Minh rất bất mãn với câu trả lời của Lâm Tử Mặc, đáy lòng cảm thấy Lâm Tử Mặc đang gạt ông ta: “Ngươi đừng quên ước định giữa chúng ta, tìm không thấy lệnh bài, khả năng phục hưng Lâm gia các ngươi sẽ tiêu tùng!”
Lâm gia ta vẫn luôn chỉ có mình ta, dựa vào ta là có thể phát dương quang đại, còn cần nhờ đến ông?
Lâm Tử Mặc kiên quyết nói: “Mất thì mất, dù sao hợp tác giữa chúng ta ngưng hẳn, từ nay ông đừng tới tìm ta nữa.”
Diệp Minh xanh cả mặt, ông ta sớm đã biết Lâm Tử Mặc không đáng tin, nhưng không ngờ không đáng tin tới mức này, nhanh như vậy đã đầu hàng.
“Ngươi đừng nói là ngươi động lòng với Diệp Nhiên Tiêu rồi đấy?!” Diệp Minh nghĩ tới nghĩ lui, hơn nữa đoạn trước thời gian Lâm Tử Mặc còn phô trương đại chiến tam phòng nên mới phỏng đoán ra khả năng này.
Lâm Tử Mặc không đỏ mặt, ta thích nam nhân của ta thì sao nào?
“Đúng vậy, ta thích Nhiên Tiêu rồi.”
Diệp Minh nghe Lâm Tử Mặc khẳng định xong thì sắc mặt biến đổi, nghẹn một bụng tức một hồi lâu: “Ngươi ngươi ngươi... Thậm chí ngay cả người tàn phế cũng có thể vừa ý!”
“Ngươi mẹ nó nói ai tàn phế?!” Lâm Tử Mặc nổi đóa, rống to.
Diệp Minh kiêng kị thân võ công của Lâm Tử Mặc, không dám chọc giận Lâm Tử Mặc, xám mặt rời đi.
Lâm Tử Mặc thầm vỗ tay hoan hô mình, sớm biết lão đầu tử này dễ hù dọa như vậy, mấy lần trước y đã sớm hăm lão rồi.
Tuy nhiên lòng tò mò của Lâm Tử Mặc đã bắt đầu đâm chồi. Lần trước nghe Diệp Nhiên Tiêu nói về chuyện của Quân Nhiên các, Thính Phong cục có vẻ là một phân đường của Quân Nhiên các, chẳng lẽ Nhiên Tiêu và Thính Phong cục có mối tương quan gì?
Thế nhưng, Nhiên Tiêu thoạt nhìn không hề giống đang gạt y, dù hơi xấu bụng, rõ ràng giăng bẫy cho y chui vào, cứ vậy lôi y lên giường làm mấy chuyện này nọ thôi.
Sau này, Lâm Tử Mặc mới biết được, y dự đoán cực kỳ sai lầm về trình độ xấu bụng của Diệp Nhiên Tiêu, đánh giá quá thấp hắn, bằng không cũng sẽ không bị hắn nắm mũi dắt đi lâu như vậy.
Lâm Tử Mặc vốn không nghĩ nhiều, hơn nữa Đại Béo và Nhị Béo đã đến, Lâm Tử Mặc vội vàng đi lấy thóc.
Lần này Đại Béo và Nhị Béo không vội ăn, mà truyền lời cho Lâm Tử Mặc: “Mặc Mặc! Có thú tìm ngươi!”
Lâm Tử Mặc hiếu kỳ: “Ở đâu?”
Đại Béo và Nhị Béo cúi thấp đầu, đều nhìn xuống đất, Lâm Tử Mặc thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn một hồi mới phát hiện là một con hổ con khoẻ mạnh kháu khỉnh.
Lâm Tử Mặc vội vàng đi ra ngoài ôm hổ con vào phòng. Hổ Đại cọ cọ Lâm Tử Mặc, duỗi bàn chân múp míp vuốt vuốt mặt Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc bắt lấy móng vuốt của hổ Đại, xoa bóp thịt mềm. Hổ Đại thuận thế leo lên vai Lâm Tử Mặc, lè lưỡi liếm liếm Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc rất thích thân cận với hổ Đại, hỏi: “Sao một mình ngươi lại đến đây?”
Hổ Đại tuổi còn nhỏ, rầm rì giải thích nửa ngày Lâm Tử Mặc mới nghe hiểu.
Sau khi bị hổ cha đưa về, hổ Đại nghe hổ cha cùng hổ mẹ tiến hành tẩy não nó về vấn đề an toàn, hổ Đại giả vờ nghe không hiểu, vì vậy hổ Đại cứ bị hổ cha hổ mẹ cấm cửa, chỉ cho hoạt động trong ổ, không cho đi đến những nơi khác.
Hổ cha hổ mẹ sẽ thay phiên canh giữ ở cửa động, để tránh thằng nhóc hổ Đại này lại chạy loạn.
Hổ Đại bị nhốt trong động hơn mười ngày, trên đầu đã sắp mọc cỏ rồi, vì vậy xin hổ cha hổ mẹ cho nó đến chỗ Lâm Tử Mặc chơi.
Thương lượng xong, hổ cha hổ mẹ đồng ý, chuẩn bị tranh thủ buổi tối đưa hổ Đại đến cửa sau Diệp phủ.
Thân hình hổ cha quá lớn, khó thể giữ bí mật, vì vậy cho hổ Đại chui vào, ở ngoài cửa đợi một hồi không nghe thấy gì đáng ngờ, suy xét một chốc rồi cùng hổ mẹ rời đi.
Ai ngờ hổ Đại đi vào nhà bếp bị mùi thịt hấp dẫn, một bên là mùi của Lâm Tử Mặc, một bên là mùi thịt, hổ Đại bắt đầu rối rắm, không biết nên lựa chọn thế nào.
Cuối cùng hổ Đại vẫn nghe theo tiếng bụng, đi về phía phòng bếp.
Cũng may là đêm khuya, hạ nhân phòng bếp Diệp phủ đã nghỉ ngơi, bằng không hổ Đại sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Hổ Đại đẩy cửa ra, chân ngắn khều cả buổi mới lấy được đĩa thịt gần nhất xuống.
Hổ Đại ăn no sảng khoái, lại đột nhiên phát hiện cả mình đều là mùi thịt, mà phòng Lâm Tử Mặc cách khá xa phòng bếp, hổ Đại ngửi mãi không ngửi được mùi của Lâm Tử Mặc nữa rồi.
Hổ Đại ra ngoài như con ruồi không đầu bay loạn, về sau thật sự loạng choạng, mệt mỏi nên trốn vào trong một bụi cỏ để ngủ.
Cũng may, ngày hôm sau Đại Béo và Nhị Béo nghe đám chim chóc ở Diệp phủ nói, đêm qua có một con hổ nhỏ đến Diệp phủ.
Đại Béo và Nhị Béo rất nhiều chuyện, có hổ đến há có thể không bâu lại xem.
Hỏi nửa ngày, mới biết được hóa ra con hàng này tới tìm Lâm Tử Mặc nhưng bị lạc đường.
Vì vậy Đại Béo và Nhị Béo dẫn đường, hổ Đại chậm rì rì theo sát phía sau mông hai chim, nhìn thấy mông to mọng nước của hai chim, hổ đại “sột soạt” chảy nước miếng.
Đại Béo và Nhị Béo tùy thời quan sát “tình hình quân địch”, sợ đột nhiên có người bỗng xuất hiện, trải qua trăm đắng nghìn cay mới dẫn được hổ Đại đến dưới cửa sổ của Lâm Tử Mặc.
Vì thế, “Mặc Mặc! Ngươi phải đền bù tổn thất cho bọn ta! Hôm nay mỗi đứa bọn ta đều muốn ăn thêm một phần thóc nữa!”
“Được rồi.” Lâm Tử Mặc bất đắc dĩ nói, hai con chim béo này, cả ngày chỉ nghĩ để được ăn.
Đại Béo và Nhị Béo hài lòng, sau khi ăn xong đã kết bạn với hổ Đại rồi. Đại Béo và Nhị Béo bay là là, cố ý vờn với hổ Đại. Hổ Đại quả nhiên mắc mưu, giơ móng vuốt lên, vung vung nhưng bắt không được, lần trước Đại Béo và Nhị Béo bị Lạc Giang Hạ một tay bắt được, mất hết mặt chim, lần này xem như lấy lại danh dự rồi.
Diệp Minh nổi giận đùng đùng trở về phòng, đại phu nhân tìm đến thấy sắc mặt Diệp Minh giận dỗi, hỏi: “Lão gia, sao vậy?”
“Còn sao nữa, không phải bị tiểu tử kia làm tức chết!” Diệp Minh nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
Đại phu nhân cố ý hỏi: “Là tiểu tử Lâm gia kia sao?”
“Không phải hắn còn có thể là ai?!”
Đại phu nhân mừng thầm nhưng vẻ mặt không thể hiện rõ, thở dài nói: “Tiểu tử kia không biết tôn trọng ai, lén lút làm mấy chuyện xấu xa, nếu không phải do hắn, hôn sự giữa Lâm nhi cùng cô nương Lý gia sẽ không thất bại.”
Trước kia đại phu nhân nói xấu Lâm Tử Mặc, Diệp Minh vờ như không nghe thấy, còn trách móc đại phu nhân.
Lần này Diệp Minh không thờ ơ nữa, hừ hừ: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ cho tiểu tử kia đẹp mặt!”
Đại phu nhân nảy ra ý hay, nói: “Lão gia, không bằng chúng ta nạp thiếp cho Diệp Nhiên Tiêu, tiêu diệt uy phong của Lâm Tử Mặc.”
Diệp Minh cúi đầu suy tư, cảm thấy kế này không tệ, nói không chừng còn có thể nuôi thêm một đồng minh khác, vì vậy nới tay: “Có người thích hợp chưa?”
“Có có, thứ nữ Thẩm Mộng Dĩnh của Hoàng gia, tuy gia thế không tốt lắm, nhưng là người thông minh, cũng khá xinh đẹp.” Mỗi ngày đại phu nhân cùng những lão tỷ muội kia tụ tập tán gẫu, đương nhiên biết rất rành rẽ cô nương nhà ai chưa xuất giá.
Ngay cả đại phu nhân cũng khen cô nương này thông minh, vậy thì không chỉ là thông minh thường đâu, chỉ sợ tâm cơ rất nặng.
“Được, ngày mai mời cô ta đến gặp mặt Diệp Nhiên Tiêu.” Diệp Minh quyết đoán nói.
Đại phu nhân bất ngờ: “Không chờ thêm sao? Không báo cho Diệp Nhiên Tiêu chuẩn bị một chút à?”
“Chờ gì mà chờ, một tên tàn phế thôi, cô nương người ta nguyện ý gả là vinh hạnh của nó!” Diệp Minh không khách khí nói, hoàn toàn mất kiên nhẫn với Diệp Nhiên Tiêu.
Đại phu nhân liên tục hô tốt, cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài cho người truyền lời mời Thẩm Mộng Dĩnh.
Ngày hôm sau, Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu bị Diệp Minh quát giục lên chính sảnh. Lâm Tử Mặc vừa uống trà vừa đảo mắt, không biết Diệp Minh cùng đại phu nhân lại muốn làm trò khỉ gì.
Diệp Nhiên Tiêu vững vàng ngồi đó, xem Diệp Minh và đại phu nhân lại muốn tìm đường chết thế nào.
Đại phu nhân mở lời: “Nhiên Tiêu à, tuy di nương biết cảm tình giữa con và Tử Mặc rất tốt, nhưng con là trưởng tử Diệp gia, cũng là một nam nhân, dù sao cũng phải có hậu thế, nếu không sau này già rồi ai chăm sóc con.”
Đại phu nhân nơi nơi nhắm vào Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc suýt chút nữa sặc nước, bà có thể đẻ thì giỏi lắm hả?! Ta mà có cơ quan kia còn đẻ nhiều hơn bà! Năng suất cao như heo mẹ tin không!
Lâm Tử Mặc thích động vật, cho nên dùng động vật để hình dung cũng không thấy có gì sai.
Diệp Nhiên Tiêu nói: “Làm phiền Đại di nương lo lắng, chẳng qua ta không thích tiểu hài tử, ta cùng Tử Mặc thế này là tốt rồi.”
Lâm Tử Mặc còn kinh ngạc hơn đại phu nhân, huynh là đồ lừa đảo! Lần trước rõ ràng huynh nói thích tiểu hài tử, nếu không Lâm Tử Mặc cũng không hiểu lầm Diệp Nhiên Tiêu thích cô nương rồi, xoắn xuýt cả đêm không ngủ.
Thế nhưng biết rõ Diệp Nhiên Tiêu không thích tiểu hài tử, Lâm Tử Mặc vẫn vui trong dạ, dù sao y không có cách để sinh tiểu hài tử.
Đại phu nhân tự quyết định, cho rằng Diệp Nhiên Tiêu chỉ nói vậy do đang ở trước mặt Lâm Tử Mặc: “Ái chà, nam nhân mà, ai mà không tam thê lục thiếp, con chỉ thú Tử Mặc có phải là hơi thiếu không?”
Lâm Tử Mặc giờ mới hiểu ra Diệp Minh và đại phu nhân có ý gì rồi, bọn họ muốn Diệp Nhiên Tiêu lại tìm một cô vợ bé, bắt đầu “ép hôn”.
Lâm Tử Mặc giả cười, vụng trộm véo cánh tay Diệp Nhiên Tiêu. Ta véo ta véo, khốn kiếp, sao lại cứng vậy, véo không nổi.
Diệp Nhiên Tiêu không hề thấy đau, sức lực cỡ này của Lâm Tử Mặc chỉ như đang gãi ngứa cho hắn, nhưng còn Lâm Tử Mặc thì véo đến bàn tay tê dại, “hai lực luôn cân bằng”, lời này thật không sai.
Diệp Nhiên Tiêu thẳng thừng cự tuyệt: “Ta có Tử Mặc là đủ rồi.”
Nhưng đại phu nhân không nghe lọt, ra hiệu bằng mắt cho gã hầu, gã hầu lập tức tiến lên nói: “Phu nhân, Thẩm gia tiểu thư đã đến.”
“Vậy còn không nhanh đưa người ta đến, chậm trễ không hay.”
“Dạ.” Gã hầu ngầm làm ra vẻ đi mời người.
Diệp Minh nặng nề nói: “Chờ con gặp người ta rồi thì quyết định cũng không muộn.”
Theo Diệp Minh, là nam nhân thì tính tình ai chẳng giống nhau, ăn trong nồi nhìn trong chén, chỉ chê ít thê thiếp. Diệp Nhiên Tiêu sở dĩ cự tuyệt, đơn giản là vì khách khí mà thôi, hơn nữa đang ở trước mặt Lâm Tử Mặc nên không dám sảng khoái đồng ý.
Lâm Tử Mặc khó chịu muốn lật bàn nhưng cũng muốn thấy phong thái của Thẩm tiểu thư, y không tin có thể đẹp đến mức nào, quá lắm là ngực lớn hơn y một chút thôi, Lâm Tử Mặc vô cùng oán niệm tình địch này.
“Thẩm tiểu thư, mời đi bên này.”
Lâm Tử Mặc nghe được tiếng bước chân cùng với giọng gã hầu dẫn đường, khịt khịt mũi, bà nó người còn chưa vào mà mùi hương đã bay vào trước rồi, nồng đến mức não Lâm Tử Mặc phát đau.
Thẩm Mộng Dĩnh rẽ vào khúc ngoặt, đi tới, nhìn thấy đại phu nhân cùng Diệp Minh thì mỉm cười, hành lễ, sau đó lại thản nhiên cười với Diệp Nhiên Tiêu.
“Mộng Dĩnh tới rồi, mau mau, ngồi bên này.” Đại phu nhân kéo Thẩm Mộng Dĩnh, ánh mắt Thẩm Mộng Dĩnh vẫn thoang thoáng nhìn Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc đánh giá Thẩm Mộng Dĩnh, tuy không muốn thừa nhận, nhưng người thật không tệ. Một thân hoàng y làm nổi bật lên làn da trắng ngần, khí chất ưu nhã, tự nhiên hào phóng, một cái nhăn mày một nụ cười đều điều chỉnh vô cùng tốt, sẽ không quá giả cũng không quá mức, có thể nhìn ra là tâm cơ nữ, không biết luyện cười bao nhiêu lần qua gương mới được như vậy.
Lâm Tử Mặc buồn bực nhìn ngực Thẩm Mộng Dĩnh, quả thật lớn hơn mình không ít.
Từ hôm nay trở đi ta phải luyện cơ ngực! Lâm Tử Mặc thầm phát thệ.
Diệp Nhiên Tiêu thấy Lâm Tử Mặc dừng mắt ở Thẩm Mộng Dĩnh hồi lâu, hai mắt thẳng tắp, biểu cảm của Diệp Nhiên Tiêu lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lùng hơn.
“Mộng Dĩnh à, đây là Nhiên Tiêu, hai người các con chào hỏi đi.” Đại phu nhân hào hứng nói.
Thẩm Mộng Dĩnh gật đầu, cười e thẹn: “Diệp đại ca, chào huynh, em là Mộng Dĩnh.”
Lâm Tử Mặc quay đầu, nhịn.
Diệp Nhiên Tiêu lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Mộng Dĩnh, sau đó dời đi, không đáp.
Thẩm Mộng Dĩnh cũng không xấu hổ, mắt dời về phía Lâm Tử Mặc, chuẩn bị ra tay từ Lâm Tử Mặc: “Huynh là Lâm đại ca sao? Sau này Mộng Dĩnh còn nhờ huynh chỉ bảo nhiều hơn.”
Bị gọi Lâm đại ca, Lâm Tử Mặc nghe không được tự nhiên, nhờ ta chỉ bảo? Còn chưa gả tới đã bắt đầu cầu chỉ rồi? Ta nhổ vào!
Lâm Tử Mặc lập tức không cho Thẩm Mộng Dĩnh sắc mặt tốt: “Nam nữ khác biệt, ta chỉ bảo được gì cho cô? Hay là cô muốn gả cho ta làm thiếp?”
Không ngờ cũng nếm mùi thất bại từ Lâm Tử Mặc, Thẩm Mộng Dĩnh cầu cứu nhìn Diệp Minh cùng đại phu nhân.
Diệp Minh lên tiếng giải vây giúp Thẩm Mộng Dĩnh: “Cho dù ngươi muốn nhưng Mộng Dĩnh không đồng ý đâu, người Mộng Dĩnh hợp ý không phải ngươi, người phải gả cũng không phải ngươi.”
Lâm Tử Mặc nói móc, không hề e dè: “Ông che chở cô ta như vậy, có phải cũng có ý với người ta rồi chăng? Đúng ha, dù Đại di nương tốt cỡ nào nhưng đã già rồi, đâu xinh đẹp trẻ trung như vị Thẩm cô nương này.”
Lời vừa rồi của Lâm Tử Mặc đánh thẳng vào mặt đại phu nhân, Diệp Minh và Thẩm Mộng Dĩnh.
Diệp Minh lớn tiếng quát: “Ngươi nói năng lung tung gì đấy!”
Đại phu nhân xanh cả mặt, Thẩm Mộng Dĩnh thấy tình hình như vậy thì che mặt nhỏ giọng khóc thút thít.
Lâm Tử Mặc đứng lên, rống to hết mức: “Lung tung chỗ nào? Không phải ông bị ta nói trúng tim đen nên chột dạ?!”
“Nói hưu nói vượn!”
“Ai nói hươu nói vượn? Lần trước ta thấy ông còn ôm một cô nương trẻ, động tay động chân nữa kìa!” Lâm Tử Mặc bắt đầu thêu dệt, nói như thật.
Diệp Minh há mồm nửa ngày, rõ ràng không còn lời nào để nói.
Lâm Tử Mặc kinh hãi, hóa ra bị y chọt đúng rồi, việc xác suất thấp thế này cũng có thể bị đoán đúng? Vậy nói rõ Diệp Minh thường xuyên làm chuyện tổn hại phụ nữ nhà lành, hoàng hoa khuê nữ.
Đại phu nhân không ngốc, thấy Diệp Minh như thế thì biết việc này có thật. Đại phu nhân thành thân cùng Diệp Minh vài chục năm, dĩ nhiên hiểu rõ Diệp Minh có nữ nhân bên ngoài.
Nhưng mình biết là một chuyện, người ngoài chăn trông thấy lại là một chuyện khác. Đại phu nhân lập tức cảm thấy mất hết cái mặt già, không dây dưa Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu nữa, mặt không đổi sắc rời đi.
Thẩm Mộng Dĩnh nhận ra bầu không khí không ổn, không diễn trò nổi, khóc cũng không xong.
Diệp Minh nói với Thẩm Mộng Dĩnh: “Cô về trước đi.”
Thẩm Mộng Dĩnh cầu còn không được, nhưng trước khi đi còn nhìn Diệp Nhiên Tiêu đầy quyến rũ, cố ý đi lướt qua bên cạnh hắn, tay áo mang theo một làn gió thơm phớt qua mặt Diệp Nhiên Tiêu.
Cũng may, Diệp Nhiên Tiêu phản ứng kịp, nhanh chóng lui về sau một bước, dùng tay áo che mặt, bằng không Lâm Tử Mặc thật sẽ đau tim chết.
Thẩm Mộng Dĩnh le lưỡi, dứt khoát rời đi. Diệp Minh trừng Lâm Tử Mặc, bắt đầu động sát tâm.
Lâm Tử Mặc chỉ lo ghen tuông với Thẩm Mộng Dĩnh, không chú ý tới ánh mắt Diệp Minh, nhưng Diệp Nhiên Tiêu lại thấy hết.
Diệp Nhiên Tiêu thấy Diệp Minh đi rồi mới nói: “Tử Mặc, chúng ta cũng trở về đi.”
Lâm Tử Mặc hừ hừ, không tự nhiên: “Vừa rồi không thân cận được với Thẩm cô nương kia, huynh thất vọng lắm phải không?”
“Nàng đâu có kém ngươi, ngươi mới là người đời này ta muốn chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão [1].” Diệp Nhiên Tiêu nghiêm túc nói, tỏ vẻ thành khẩn, trong mắt toàn bộ là Lâm Tử Mặc, ánh mắt dịu dàng sắp dìm chết y.
[1] chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: trích trong bài thơ “Kích Cổ 4” của Khổng Tử, có nghĩa nắm tay nhau, (Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.
Lâm Tử Mặc ho khan hai tiếng, tựa như cũng là cảm thấy mình hơi vô lý: “Hứ, ta chỉ đang thử huynh thôi.”
“Tuy nhiên, lời huynh vừa nói ta thích nghe!” Lâm Tử Mặc không biết xấu hổ nói, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên mặt Diệp Nhiên Tiêu, xem như ban thưởng.
Lâm Tử Mặc đẩy Diệp Nhiên Tiêu ra ngoài, Diệp Nhiên Tiêu nói: “Khuya nay chi bằng nương tử xuống bếp, vi phu rất nhớ bữa cơm lần đầu chúng ta gặp gỡ.”
Lâm Tử Mặc nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt, cười ngây ngô, khi đó y còn không nỡ giết con gà mẹ kia. Nghe nói hiện tại con gà mẹ kia đã trở thành “vạn gà mê” trong ổ gà, gà trống mê đắm nó đến không thể thoát ra.
“Được thôi, hôm nay ta sẽ bộc lộ tài năng.” Lâm Tử Mặc đương nhiên sảng khoái đồng ý, tục ngữ nói đúng, muốn giữ đàn ông phải nắm giữ được dạ dày của anh ta.
Lúc ăn cơm, Đại Béo và Nhị Béo cùng hổ Đại đều đến tham gia náo nhiệt. Tuy nước bọt của Đại Béo và Nhị Béo sắp chảy hết ra ngoài nhưng hai chim béo vẫn hiểu quy củ, biết rõ đồ trong mâm đều dành cho người ăn, ngoan ngoãn chờ Lâm Tử Mặc đặt đồ ăn vào chén nhỏ dành riêng cho chúng nó.
Lâm Tử Mặc sờ sờ đầu bọn nó, vừa định khích lệ, đã bị Đại Béo và Nhị Béo mổ tới tấp: “Ăn cơm mới cho sờ! Không cho ăn ngon là không cho sờ!”
Lâm Tử Mặc cắn răng, hai con chim đáng khinh này! Uổng công cho chúng nó ăn nhiều thóc như vậy!
Dù trong nội tâm nghĩ vậy, Lâm Tử Mặc vẫn nhanh chóng rửa sạch chén của Đại Béo và Nhị Béo, sau đó lấy trứng gà, rắc ít đậu phộng, rồi gọt một quả táo, cắt nhỏ
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Văn Trần nghe chủ tử nhà mình hỏi, vội vàng trả lời: “Vâng, hắn là Tứ điện hạ An Thanh của An quốc.”
“Thật không ngờ hắn lại là người hoàng tộc, trước mặt hoàng thượng hắn có địa vị như thế nào?” Văn Sênh hỏi.
“Không được sủng ái, bất luận là tư chất hay thể lực, hắn cũng không cùng đẳng cấp với những hoàng tử khác.” Văn Trần thành thật trả lời, báo tin tức mình thu thập được, chỉ hiếu kỳ vì gần đây chủ tử khinh thường An quốc, sao nay lại chủ động hỏi thăm chuyện của An Thanh.
Văn Sênh “chậc chậc”: “Hoàng đế An quốc thật sự là mắt mờ, nhi tử đáng yêu như thế không đi sủng, ngược lại tin một thái tử mặt như chiếc giày thế này.”
Văn Trần nén cười, cũng xem xét bức họa của thái tử, không nói thì thôi, quả thật rất giống.
“An quốc bên kia xuất binh rồi, không biết chủ tử muốn ứng đối thế nào?” Văn Trần thử hỏi.
Văn Sênh cảm thấy vấn đề này quá đơn giản, nam nhân Văn quốc huyết khí phương cương, chưa bao giờ sợ chiến tranh: “Người ta đánh tới cửa rồi, đương nhiên phải nghênh chiến, huống hồ con tiểu bạch thỏ này dù thế nào ta cũng phải gặp một lần.”
Văn Sênh liếm môi, cười tà mị.
Lúc này nghỉ ngơi giữa đường, An Thanh đột nhiên rùng mình, Nam Thần nhìn thấy hết, nhanh chóng cởi ngoại bào của mình phủ lên người An Thanh.
An Thanh đỏ mặt, khẽ liếc nhìn Nam Thần.
Nam Thần sớm đã dời tầm mắt, nhưng biểu lộ hơi mất tự nhiên.
Tuy An Thanh rất vui vẻ vì Nam Thần choàng áo cho cậu, nhưng cậu thật sự không lạnh... Sắp tới mùa hạ rồi, rất nóng được không...
Không biết có phải vì Nam Thần luôn nghiêm mặt, cộng thêm lãnh khí của bản thân, cho nên hắn rất không nóng, nhiệt độ cơ thể cũng hơi thấp, trời nóng như vậy rồi, mặc ba bốn lớp mà không chảy một chút mồ hôi.
Ngày hôm qua lúc thu thập hành lý, An Thanh mang vài món y phục mỏng nhẹ, đặc biệt phù hợp với danh xưng tiểu bạch thỏ của cậu, tất cả đều là màu trắng.
Nam Thần cầm lên xem xét, kết quả toàn bộ bị trả về, những món này cũng không thể mang.
Tên mặt lạnh nào đó bắt đầu lòng dạ hẹp hòi rồi, vải mỏng còn là màu trắng có vẻ hơi trong suốt, cho nên đương nhiên phải để ở nhà hết.
An Thanh vui thích trong lòng, cảm thấy hai ngày nay Nam Thần đối với cậu thật quá tốt, khiến cậu có chút được sủng mà lo.
An Thanh rất thẳng thắn, một năm trước nhận ra được mình thích Nam Thần, cậu đã tỏ tình với Nam Thần.
Đến bây giờ An Thanh vẫn không thể quên được, Nam Thần đã tỏ ra hơi kinh ngạc, rõ ràng bị dọa sợ, vì vậy đương nhiên An Thanh bị cự tuyệt một cách vô tình.
Không trách Nam Thần bị dọa, trước khi Nam Thần chưa gặp được An Thanh cũng không phải đoạn tụ, mà vì khí thế của hắn nên xưa nay người khác sẽ không chủ động tới gần. Dĩ nhiên cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới sẽ có người thích hắn, hắn không bị dọa mà chạy mất dép đã là không tệ rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy An Thanh, Nam Thần và Văn Sênh đều cùng ý nghĩ, đây là một con tiểu bạch thỏ, nhưng bất ngờ là An Thanh không sợ hắn, còn rất bám hắn. Hắn chỉ bị kinh ngạc lúc được bày tỏ thôi.
Khi đó nội tâm Nam Thần kiên định, không có cảm tình với An Thanh cho nên rất dễ dàng cự tuyệt.
Tuy nhiên, một năm sớm chiều ở chung, nếu An Thanh lại bày tỏ với hắn, Nam Thần đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn có lẽ thật sự sẽ không thể cự tuyệt, chỉ là...
An Thanh là người rất lạc quan, dù cho xuất binh đánh giặc cũng sẽ không có tư tưởng bi quan. Chỉ cần có Nam Thần ở bên, cậu đã cảm thấy vô cùng an toàn rồi.
Nghỉ ngơi một chút, toàn quân tiếp tục đi.
Ngựa không dừng vó chạy bảy ngày đường, mới vừa tới biên cảnh An quốc, cách Văn quốc vẻn vẹn năm mươi dặm.
Chạy bảy ngày đường, tốc độ hành quân lại nhanh, vì trước kia An Thanh chưa từng chịu tội thế này, cho nên thân thể có chút rệu rã.
An Ôn là người tập võ, mạnh hơn An Thanh không ít, nhưng mỏi mệt nhất định là có. Gặp qua Trần Tướng quân Trần Khải đóng ở biên cảnh xong, gã lập tức đến phòng nghỉ ngơi.
Sau khi cơm nước xong, lính lác cũng vào phòng nghỉ ngơi lấy sức.
An Thanh đến phòng, mặc kệ bụng đói, nằm phịch xuống giường ngủ mất.
Nam Thần giúp An Thanh cởi y phục và giày, nhét người vào trong chăn, tay xoa gương mặt trắng noãn của An Thanh, ánh mắt tràn ngập đau lòng.
Đến biên cảnh, có nghĩa là thời khắc đều gặp nguy hiểm, Nam Thần muốn canh giữ bên người An Thanh một tấc cũng không rời.
Trên đường đi, Nam Thần thu được bồ câu đưa tin của Nam Duy, lấy tin còn nhanh hơn thái tử.
Văn quốc đã phái Đại hoàng tử Văn Sênh xuất binh, không đến ngày mai là có thể đến biên cảnh Văn quốc, Nam Thần dường như đã nghe thấy mùi vị của gươm đao.
Nếu An Thanh không sinh ra ở hoàng gia, thật là tốt biết bao.
Trong lòng Nam Thần có tư tưởng riêng, ý chí bắt đầu dao động.
Hồi lâu, Nam Thần nặng nề thở dài một tiếng, lấy trong bao ra một bộ y phục.
Bộ y phục này tên là Kim ti nhuyễn giáp, chỉ dùng tơ tằm vàng mảnh chế thành, mặc lên người có tác dụng bảo vệ, bởi vì quá trình chế tạo cực kỳ khó khăn, cho nên giá cả cực kỳ quý giá.
Thái tử cũng có một cái, nhưng kết cấu thưa hơn nhiều so với cái của Nam Thần, chỉ nhìn sợi tơ có ánh kim của chiếc này đã hơn hẳn cái kia rồi.
Nếu như nói món Kim ti nhuyễn giáp của thái tử là thượng đẳng thì của Nam Thần chính là cực phẩm.
Từ trước đến nay, Nam Thần khinh thường mặc loại y phục này, cho nên cái này Nam Thần chuẩn bị cho An Thanh.
Nam Thần nhẹ nhàng đỡ An Thanh dây, dịu dàng mặc nhuyễn giáp cho cậu, nhưng dù cho nhuyễn giáp có thượng hạng mấy, nhưng mặc vào vẫn sẽ có chút không thoải mái.
An Thanh nhăn gương mặt bánh bao lại, muốn cởi món đồ gò bó mình. Nam Thần cầm tay An Thanh, ghé vào tai cậu thấp giọng nói: “Không sao đâu, ngủ đi.”
An Thanh nghe được giọng nói làm cậu an tâm, mày nhíu chặt chợt giãn ra, mỉm cười lại chìm vào giấc ngủ.
Nam Thần nhếch môi, cởi hài leo lên giường, ôm An Thanh cùng ngủ.
An Thanh nho nhỏ, trên người mềm mại, ôm rất thoải mái.
An Thanh và Nam Thần bên này yên tĩnh hài hòa. Thế nhưng, Lâm Tử Mặc bên kia có người của Diệp gia trộn lẫn vào, tránh không khỏi tình cảnh hỗn loạn.
Diệp Minh lại đi tìm Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc quả thực muốn phun máu, cái lão già mà không kính này khẳng định có mưu đồ với sắc đẹp của ta! Nếu không sao cứ tới tìm ta hoài vậy?
Diệp Minh không để ý tới vẻ mặt táo bón của Lâm Tử Mặc, cứ thế đi thẳng vào vấn đề: “Tìm được lệnh bài chưa?”
Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu đã trao đổi tâm ý. Y luôn muốn nói rõ chuyện Diệp Minh cùng nguyên chủ nhân cho hắn nghe nhưng đã quên mất.
Hôm nay Diệp Minh đến, Lâm Tử Mặc mới nhớ tới chuyện này, lập tức cảm thấy có lỗi với Diệp Nhiên Tiêu, chợt thấy chột dạ, tựa như y và Diệp Minh thật sự có quan hệ khó nói không thể cho ai biết vậy.
Lần này thái độ Lâm Tử Mặc cũng bắt đầu cứng: “Lệnh bài không có trên người Nhiên Tiêu, ông đừng tới tìm ta nữa.”
Diệp Minh nhíu mày, hoài nghi hỏi: “Ngươi xác định không ở chỗ Diệp Nhiên Tiêu? Sao ta cảm thấy ngươi đang gạt ta.”
Ta đang gạt đấy thì sao! Vẻ mặt Lâm Tử Mặc thành khẩn, vô cùng chân thành: “Trên người Nhiên Tiêu thật không có lệnh bài, ta lén lút tìm kiếm rất nhiều lần.”
Trên giường đã lăn nhiều lần như vậy rồi, y phục cũng cởi hết, dù sao Lâm Tử Mặc vẫn không có trông thấy.
Diệp Minh rất bất mãn với câu trả lời của Lâm Tử Mặc, đáy lòng cảm thấy Lâm Tử Mặc đang gạt ông ta: “Ngươi đừng quên ước định giữa chúng ta, tìm không thấy lệnh bài, khả năng phục hưng Lâm gia các ngươi sẽ tiêu tùng!”
Lâm gia ta vẫn luôn chỉ có mình ta, dựa vào ta là có thể phát dương quang đại, còn cần nhờ đến ông?
Lâm Tử Mặc kiên quyết nói: “Mất thì mất, dù sao hợp tác giữa chúng ta ngưng hẳn, từ nay ông đừng tới tìm ta nữa.”
Diệp Minh xanh cả mặt, ông ta sớm đã biết Lâm Tử Mặc không đáng tin, nhưng không ngờ không đáng tin tới mức này, nhanh như vậy đã đầu hàng.
“Ngươi đừng nói là ngươi động lòng với Diệp Nhiên Tiêu rồi đấy?!” Diệp Minh nghĩ tới nghĩ lui, hơn nữa đoạn trước thời gian Lâm Tử Mặc còn phô trương đại chiến tam phòng nên mới phỏng đoán ra khả năng này.
Lâm Tử Mặc không đỏ mặt, ta thích nam nhân của ta thì sao nào?
“Đúng vậy, ta thích Nhiên Tiêu rồi.”
Diệp Minh nghe Lâm Tử Mặc khẳng định xong thì sắc mặt biến đổi, nghẹn một bụng tức một hồi lâu: “Ngươi ngươi ngươi... Thậm chí ngay cả người tàn phế cũng có thể vừa ý!”
“Ngươi mẹ nó nói ai tàn phế?!” Lâm Tử Mặc nổi đóa, rống to.
Diệp Minh kiêng kị thân võ công của Lâm Tử Mặc, không dám chọc giận Lâm Tử Mặc, xám mặt rời đi.
Lâm Tử Mặc thầm vỗ tay hoan hô mình, sớm biết lão đầu tử này dễ hù dọa như vậy, mấy lần trước y đã sớm hăm lão rồi.
Tuy nhiên lòng tò mò của Lâm Tử Mặc đã bắt đầu đâm chồi. Lần trước nghe Diệp Nhiên Tiêu nói về chuyện của Quân Nhiên các, Thính Phong cục có vẻ là một phân đường của Quân Nhiên các, chẳng lẽ Nhiên Tiêu và Thính Phong cục có mối tương quan gì?
Thế nhưng, Nhiên Tiêu thoạt nhìn không hề giống đang gạt y, dù hơi xấu bụng, rõ ràng giăng bẫy cho y chui vào, cứ vậy lôi y lên giường làm mấy chuyện này nọ thôi.
Sau này, Lâm Tử Mặc mới biết được, y dự đoán cực kỳ sai lầm về trình độ xấu bụng của Diệp Nhiên Tiêu, đánh giá quá thấp hắn, bằng không cũng sẽ không bị hắn nắm mũi dắt đi lâu như vậy.
Lâm Tử Mặc vốn không nghĩ nhiều, hơn nữa Đại Béo và Nhị Béo đã đến, Lâm Tử Mặc vội vàng đi lấy thóc.
Lần này Đại Béo và Nhị Béo không vội ăn, mà truyền lời cho Lâm Tử Mặc: “Mặc Mặc! Có thú tìm ngươi!”
Lâm Tử Mặc hiếu kỳ: “Ở đâu?”
Đại Béo và Nhị Béo cúi thấp đầu, đều nhìn xuống đất, Lâm Tử Mặc thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn một hồi mới phát hiện là một con hổ con khoẻ mạnh kháu khỉnh.
Lâm Tử Mặc vội vàng đi ra ngoài ôm hổ con vào phòng. Hổ Đại cọ cọ Lâm Tử Mặc, duỗi bàn chân múp míp vuốt vuốt mặt Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc bắt lấy móng vuốt của hổ Đại, xoa bóp thịt mềm. Hổ Đại thuận thế leo lên vai Lâm Tử Mặc, lè lưỡi liếm liếm Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc rất thích thân cận với hổ Đại, hỏi: “Sao một mình ngươi lại đến đây?”
Hổ Đại tuổi còn nhỏ, rầm rì giải thích nửa ngày Lâm Tử Mặc mới nghe hiểu.
Sau khi bị hổ cha đưa về, hổ Đại nghe hổ cha cùng hổ mẹ tiến hành tẩy não nó về vấn đề an toàn, hổ Đại giả vờ nghe không hiểu, vì vậy hổ Đại cứ bị hổ cha hổ mẹ cấm cửa, chỉ cho hoạt động trong ổ, không cho đi đến những nơi khác.
Hổ cha hổ mẹ sẽ thay phiên canh giữ ở cửa động, để tránh thằng nhóc hổ Đại này lại chạy loạn.
Hổ Đại bị nhốt trong động hơn mười ngày, trên đầu đã sắp mọc cỏ rồi, vì vậy xin hổ cha hổ mẹ cho nó đến chỗ Lâm Tử Mặc chơi.
Thương lượng xong, hổ cha hổ mẹ đồng ý, chuẩn bị tranh thủ buổi tối đưa hổ Đại đến cửa sau Diệp phủ.
Thân hình hổ cha quá lớn, khó thể giữ bí mật, vì vậy cho hổ Đại chui vào, ở ngoài cửa đợi một hồi không nghe thấy gì đáng ngờ, suy xét một chốc rồi cùng hổ mẹ rời đi.
Ai ngờ hổ Đại đi vào nhà bếp bị mùi thịt hấp dẫn, một bên là mùi của Lâm Tử Mặc, một bên là mùi thịt, hổ Đại bắt đầu rối rắm, không biết nên lựa chọn thế nào.
Cuối cùng hổ Đại vẫn nghe theo tiếng bụng, đi về phía phòng bếp.
Cũng may là đêm khuya, hạ nhân phòng bếp Diệp phủ đã nghỉ ngơi, bằng không hổ Đại sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Hổ Đại đẩy cửa ra, chân ngắn khều cả buổi mới lấy được đĩa thịt gần nhất xuống.
Hổ Đại ăn no sảng khoái, lại đột nhiên phát hiện cả mình đều là mùi thịt, mà phòng Lâm Tử Mặc cách khá xa phòng bếp, hổ Đại ngửi mãi không ngửi được mùi của Lâm Tử Mặc nữa rồi.
Hổ Đại ra ngoài như con ruồi không đầu bay loạn, về sau thật sự loạng choạng, mệt mỏi nên trốn vào trong một bụi cỏ để ngủ.
Cũng may, ngày hôm sau Đại Béo và Nhị Béo nghe đám chim chóc ở Diệp phủ nói, đêm qua có một con hổ nhỏ đến Diệp phủ.
Đại Béo và Nhị Béo rất nhiều chuyện, có hổ đến há có thể không bâu lại xem.
Hỏi nửa ngày, mới biết được hóa ra con hàng này tới tìm Lâm Tử Mặc nhưng bị lạc đường.
Vì vậy Đại Béo và Nhị Béo dẫn đường, hổ Đại chậm rì rì theo sát phía sau mông hai chim, nhìn thấy mông to mọng nước của hai chim, hổ đại “sột soạt” chảy nước miếng.
Đại Béo và Nhị Béo tùy thời quan sát “tình hình quân địch”, sợ đột nhiên có người bỗng xuất hiện, trải qua trăm đắng nghìn cay mới dẫn được hổ Đại đến dưới cửa sổ của Lâm Tử Mặc.
Vì thế, “Mặc Mặc! Ngươi phải đền bù tổn thất cho bọn ta! Hôm nay mỗi đứa bọn ta đều muốn ăn thêm một phần thóc nữa!”
“Được rồi.” Lâm Tử Mặc bất đắc dĩ nói, hai con chim béo này, cả ngày chỉ nghĩ để được ăn.
Đại Béo và Nhị Béo hài lòng, sau khi ăn xong đã kết bạn với hổ Đại rồi. Đại Béo và Nhị Béo bay là là, cố ý vờn với hổ Đại. Hổ Đại quả nhiên mắc mưu, giơ móng vuốt lên, vung vung nhưng bắt không được, lần trước Đại Béo và Nhị Béo bị Lạc Giang Hạ một tay bắt được, mất hết mặt chim, lần này xem như lấy lại danh dự rồi.
Diệp Minh nổi giận đùng đùng trở về phòng, đại phu nhân tìm đến thấy sắc mặt Diệp Minh giận dỗi, hỏi: “Lão gia, sao vậy?”
“Còn sao nữa, không phải bị tiểu tử kia làm tức chết!” Diệp Minh nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
Đại phu nhân cố ý hỏi: “Là tiểu tử Lâm gia kia sao?”
“Không phải hắn còn có thể là ai?!”
Đại phu nhân mừng thầm nhưng vẻ mặt không thể hiện rõ, thở dài nói: “Tiểu tử kia không biết tôn trọng ai, lén lút làm mấy chuyện xấu xa, nếu không phải do hắn, hôn sự giữa Lâm nhi cùng cô nương Lý gia sẽ không thất bại.”
Trước kia đại phu nhân nói xấu Lâm Tử Mặc, Diệp Minh vờ như không nghe thấy, còn trách móc đại phu nhân.
Lần này Diệp Minh không thờ ơ nữa, hừ hừ: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ cho tiểu tử kia đẹp mặt!”
Đại phu nhân nảy ra ý hay, nói: “Lão gia, không bằng chúng ta nạp thiếp cho Diệp Nhiên Tiêu, tiêu diệt uy phong của Lâm Tử Mặc.”
Diệp Minh cúi đầu suy tư, cảm thấy kế này không tệ, nói không chừng còn có thể nuôi thêm một đồng minh khác, vì vậy nới tay: “Có người thích hợp chưa?”
“Có có, thứ nữ Thẩm Mộng Dĩnh của Hoàng gia, tuy gia thế không tốt lắm, nhưng là người thông minh, cũng khá xinh đẹp.” Mỗi ngày đại phu nhân cùng những lão tỷ muội kia tụ tập tán gẫu, đương nhiên biết rất rành rẽ cô nương nhà ai chưa xuất giá.
Ngay cả đại phu nhân cũng khen cô nương này thông minh, vậy thì không chỉ là thông minh thường đâu, chỉ sợ tâm cơ rất nặng.
“Được, ngày mai mời cô ta đến gặp mặt Diệp Nhiên Tiêu.” Diệp Minh quyết đoán nói.
Đại phu nhân bất ngờ: “Không chờ thêm sao? Không báo cho Diệp Nhiên Tiêu chuẩn bị một chút à?”
“Chờ gì mà chờ, một tên tàn phế thôi, cô nương người ta nguyện ý gả là vinh hạnh của nó!” Diệp Minh không khách khí nói, hoàn toàn mất kiên nhẫn với Diệp Nhiên Tiêu.
Đại phu nhân liên tục hô tốt, cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài cho người truyền lời mời Thẩm Mộng Dĩnh.
Ngày hôm sau, Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu bị Diệp Minh quát giục lên chính sảnh. Lâm Tử Mặc vừa uống trà vừa đảo mắt, không biết Diệp Minh cùng đại phu nhân lại muốn làm trò khỉ gì.
Diệp Nhiên Tiêu vững vàng ngồi đó, xem Diệp Minh và đại phu nhân lại muốn tìm đường chết thế nào.
Đại phu nhân mở lời: “Nhiên Tiêu à, tuy di nương biết cảm tình giữa con và Tử Mặc rất tốt, nhưng con là trưởng tử Diệp gia, cũng là một nam nhân, dù sao cũng phải có hậu thế, nếu không sau này già rồi ai chăm sóc con.”
Đại phu nhân nơi nơi nhắm vào Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc suýt chút nữa sặc nước, bà có thể đẻ thì giỏi lắm hả?! Ta mà có cơ quan kia còn đẻ nhiều hơn bà! Năng suất cao như heo mẹ tin không!
Lâm Tử Mặc thích động vật, cho nên dùng động vật để hình dung cũng không thấy có gì sai.
Diệp Nhiên Tiêu nói: “Làm phiền Đại di nương lo lắng, chẳng qua ta không thích tiểu hài tử, ta cùng Tử Mặc thế này là tốt rồi.”
Lâm Tử Mặc còn kinh ngạc hơn đại phu nhân, huynh là đồ lừa đảo! Lần trước rõ ràng huynh nói thích tiểu hài tử, nếu không Lâm Tử Mặc cũng không hiểu lầm Diệp Nhiên Tiêu thích cô nương rồi, xoắn xuýt cả đêm không ngủ.
Thế nhưng biết rõ Diệp Nhiên Tiêu không thích tiểu hài tử, Lâm Tử Mặc vẫn vui trong dạ, dù sao y không có cách để sinh tiểu hài tử.
Đại phu nhân tự quyết định, cho rằng Diệp Nhiên Tiêu chỉ nói vậy do đang ở trước mặt Lâm Tử Mặc: “Ái chà, nam nhân mà, ai mà không tam thê lục thiếp, con chỉ thú Tử Mặc có phải là hơi thiếu không?”
Lâm Tử Mặc giờ mới hiểu ra Diệp Minh và đại phu nhân có ý gì rồi, bọn họ muốn Diệp Nhiên Tiêu lại tìm một cô vợ bé, bắt đầu “ép hôn”.
Lâm Tử Mặc giả cười, vụng trộm véo cánh tay Diệp Nhiên Tiêu. Ta véo ta véo, khốn kiếp, sao lại cứng vậy, véo không nổi.
Diệp Nhiên Tiêu không hề thấy đau, sức lực cỡ này của Lâm Tử Mặc chỉ như đang gãi ngứa cho hắn, nhưng còn Lâm Tử Mặc thì véo đến bàn tay tê dại, “hai lực luôn cân bằng”, lời này thật không sai.
Diệp Nhiên Tiêu thẳng thừng cự tuyệt: “Ta có Tử Mặc là đủ rồi.”
Nhưng đại phu nhân không nghe lọt, ra hiệu bằng mắt cho gã hầu, gã hầu lập tức tiến lên nói: “Phu nhân, Thẩm gia tiểu thư đã đến.”
“Vậy còn không nhanh đưa người ta đến, chậm trễ không hay.”
“Dạ.” Gã hầu ngầm làm ra vẻ đi mời người.
Diệp Minh nặng nề nói: “Chờ con gặp người ta rồi thì quyết định cũng không muộn.”
Theo Diệp Minh, là nam nhân thì tính tình ai chẳng giống nhau, ăn trong nồi nhìn trong chén, chỉ chê ít thê thiếp. Diệp Nhiên Tiêu sở dĩ cự tuyệt, đơn giản là vì khách khí mà thôi, hơn nữa đang ở trước mặt Lâm Tử Mặc nên không dám sảng khoái đồng ý.
Lâm Tử Mặc khó chịu muốn lật bàn nhưng cũng muốn thấy phong thái của Thẩm tiểu thư, y không tin có thể đẹp đến mức nào, quá lắm là ngực lớn hơn y một chút thôi, Lâm Tử Mặc vô cùng oán niệm tình địch này.
“Thẩm tiểu thư, mời đi bên này.”
Lâm Tử Mặc nghe được tiếng bước chân cùng với giọng gã hầu dẫn đường, khịt khịt mũi, bà nó người còn chưa vào mà mùi hương đã bay vào trước rồi, nồng đến mức não Lâm Tử Mặc phát đau.
Thẩm Mộng Dĩnh rẽ vào khúc ngoặt, đi tới, nhìn thấy đại phu nhân cùng Diệp Minh thì mỉm cười, hành lễ, sau đó lại thản nhiên cười với Diệp Nhiên Tiêu.
“Mộng Dĩnh tới rồi, mau mau, ngồi bên này.” Đại phu nhân kéo Thẩm Mộng Dĩnh, ánh mắt Thẩm Mộng Dĩnh vẫn thoang thoáng nhìn Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc đánh giá Thẩm Mộng Dĩnh, tuy không muốn thừa nhận, nhưng người thật không tệ. Một thân hoàng y làm nổi bật lên làn da trắng ngần, khí chất ưu nhã, tự nhiên hào phóng, một cái nhăn mày một nụ cười đều điều chỉnh vô cùng tốt, sẽ không quá giả cũng không quá mức, có thể nhìn ra là tâm cơ nữ, không biết luyện cười bao nhiêu lần qua gương mới được như vậy.
Lâm Tử Mặc buồn bực nhìn ngực Thẩm Mộng Dĩnh, quả thật lớn hơn mình không ít.
Từ hôm nay trở đi ta phải luyện cơ ngực! Lâm Tử Mặc thầm phát thệ.
Diệp Nhiên Tiêu thấy Lâm Tử Mặc dừng mắt ở Thẩm Mộng Dĩnh hồi lâu, hai mắt thẳng tắp, biểu cảm của Diệp Nhiên Tiêu lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lùng hơn.
“Mộng Dĩnh à, đây là Nhiên Tiêu, hai người các con chào hỏi đi.” Đại phu nhân hào hứng nói.
Thẩm Mộng Dĩnh gật đầu, cười e thẹn: “Diệp đại ca, chào huynh, em là Mộng Dĩnh.”
Lâm Tử Mặc quay đầu, nhịn.
Diệp Nhiên Tiêu lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Mộng Dĩnh, sau đó dời đi, không đáp.
Thẩm Mộng Dĩnh cũng không xấu hổ, mắt dời về phía Lâm Tử Mặc, chuẩn bị ra tay từ Lâm Tử Mặc: “Huynh là Lâm đại ca sao? Sau này Mộng Dĩnh còn nhờ huynh chỉ bảo nhiều hơn.”
Bị gọi Lâm đại ca, Lâm Tử Mặc nghe không được tự nhiên, nhờ ta chỉ bảo? Còn chưa gả tới đã bắt đầu cầu chỉ rồi? Ta nhổ vào!
Lâm Tử Mặc lập tức không cho Thẩm Mộng Dĩnh sắc mặt tốt: “Nam nữ khác biệt, ta chỉ bảo được gì cho cô? Hay là cô muốn gả cho ta làm thiếp?”
Không ngờ cũng nếm mùi thất bại từ Lâm Tử Mặc, Thẩm Mộng Dĩnh cầu cứu nhìn Diệp Minh cùng đại phu nhân.
Diệp Minh lên tiếng giải vây giúp Thẩm Mộng Dĩnh: “Cho dù ngươi muốn nhưng Mộng Dĩnh không đồng ý đâu, người Mộng Dĩnh hợp ý không phải ngươi, người phải gả cũng không phải ngươi.”
Lâm Tử Mặc nói móc, không hề e dè: “Ông che chở cô ta như vậy, có phải cũng có ý với người ta rồi chăng? Đúng ha, dù Đại di nương tốt cỡ nào nhưng đã già rồi, đâu xinh đẹp trẻ trung như vị Thẩm cô nương này.”
Lời vừa rồi của Lâm Tử Mặc đánh thẳng vào mặt đại phu nhân, Diệp Minh và Thẩm Mộng Dĩnh.
Diệp Minh lớn tiếng quát: “Ngươi nói năng lung tung gì đấy!”
Đại phu nhân xanh cả mặt, Thẩm Mộng Dĩnh thấy tình hình như vậy thì che mặt nhỏ giọng khóc thút thít.
Lâm Tử Mặc đứng lên, rống to hết mức: “Lung tung chỗ nào? Không phải ông bị ta nói trúng tim đen nên chột dạ?!”
“Nói hưu nói vượn!”
“Ai nói hươu nói vượn? Lần trước ta thấy ông còn ôm một cô nương trẻ, động tay động chân nữa kìa!” Lâm Tử Mặc bắt đầu thêu dệt, nói như thật.
Diệp Minh há mồm nửa ngày, rõ ràng không còn lời nào để nói.
Lâm Tử Mặc kinh hãi, hóa ra bị y chọt đúng rồi, việc xác suất thấp thế này cũng có thể bị đoán đúng? Vậy nói rõ Diệp Minh thường xuyên làm chuyện tổn hại phụ nữ nhà lành, hoàng hoa khuê nữ.
Đại phu nhân không ngốc, thấy Diệp Minh như thế thì biết việc này có thật. Đại phu nhân thành thân cùng Diệp Minh vài chục năm, dĩ nhiên hiểu rõ Diệp Minh có nữ nhân bên ngoài.
Nhưng mình biết là một chuyện, người ngoài chăn trông thấy lại là một chuyện khác. Đại phu nhân lập tức cảm thấy mất hết cái mặt già, không dây dưa Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu nữa, mặt không đổi sắc rời đi.
Thẩm Mộng Dĩnh nhận ra bầu không khí không ổn, không diễn trò nổi, khóc cũng không xong.
Diệp Minh nói với Thẩm Mộng Dĩnh: “Cô về trước đi.”
Thẩm Mộng Dĩnh cầu còn không được, nhưng trước khi đi còn nhìn Diệp Nhiên Tiêu đầy quyến rũ, cố ý đi lướt qua bên cạnh hắn, tay áo mang theo một làn gió thơm phớt qua mặt Diệp Nhiên Tiêu.
Cũng may, Diệp Nhiên Tiêu phản ứng kịp, nhanh chóng lui về sau một bước, dùng tay áo che mặt, bằng không Lâm Tử Mặc thật sẽ đau tim chết.
Thẩm Mộng Dĩnh le lưỡi, dứt khoát rời đi. Diệp Minh trừng Lâm Tử Mặc, bắt đầu động sát tâm.
Lâm Tử Mặc chỉ lo ghen tuông với Thẩm Mộng Dĩnh, không chú ý tới ánh mắt Diệp Minh, nhưng Diệp Nhiên Tiêu lại thấy hết.
Diệp Nhiên Tiêu thấy Diệp Minh đi rồi mới nói: “Tử Mặc, chúng ta cũng trở về đi.”
Lâm Tử Mặc hừ hừ, không tự nhiên: “Vừa rồi không thân cận được với Thẩm cô nương kia, huynh thất vọng lắm phải không?”
“Nàng đâu có kém ngươi, ngươi mới là người đời này ta muốn chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão [1].” Diệp Nhiên Tiêu nghiêm túc nói, tỏ vẻ thành khẩn, trong mắt toàn bộ là Lâm Tử Mặc, ánh mắt dịu dàng sắp dìm chết y.
[1] chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: trích trong bài thơ “Kích Cổ 4” của Khổng Tử, có nghĩa nắm tay nhau, (Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.
Lâm Tử Mặc ho khan hai tiếng, tựa như cũng là cảm thấy mình hơi vô lý: “Hứ, ta chỉ đang thử huynh thôi.”
“Tuy nhiên, lời huynh vừa nói ta thích nghe!” Lâm Tử Mặc không biết xấu hổ nói, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên mặt Diệp Nhiên Tiêu, xem như ban thưởng.
Lâm Tử Mặc đẩy Diệp Nhiên Tiêu ra ngoài, Diệp Nhiên Tiêu nói: “Khuya nay chi bằng nương tử xuống bếp, vi phu rất nhớ bữa cơm lần đầu chúng ta gặp gỡ.”
Lâm Tử Mặc nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt, cười ngây ngô, khi đó y còn không nỡ giết con gà mẹ kia. Nghe nói hiện tại con gà mẹ kia đã trở thành “vạn gà mê” trong ổ gà, gà trống mê đắm nó đến không thể thoát ra.
“Được thôi, hôm nay ta sẽ bộc lộ tài năng.” Lâm Tử Mặc đương nhiên sảng khoái đồng ý, tục ngữ nói đúng, muốn giữ đàn ông phải nắm giữ được dạ dày của anh ta.
Lúc ăn cơm, Đại Béo và Nhị Béo cùng hổ Đại đều đến tham gia náo nhiệt. Tuy nước bọt của Đại Béo và Nhị Béo sắp chảy hết ra ngoài nhưng hai chim béo vẫn hiểu quy củ, biết rõ đồ trong mâm đều dành cho người ăn, ngoan ngoãn chờ Lâm Tử Mặc đặt đồ ăn vào chén nhỏ dành riêng cho chúng nó.
Lâm Tử Mặc sờ sờ đầu bọn nó, vừa định khích lệ, đã bị Đại Béo và Nhị Béo mổ tới tấp: “Ăn cơm mới cho sờ! Không cho ăn ngon là không cho sờ!”
Lâm Tử Mặc cắn răng, hai con chim đáng khinh này! Uổng công cho chúng nó ăn nhiều thóc như vậy!
Dù trong nội tâm nghĩ vậy, Lâm Tử Mặc vẫn nhanh chóng rửa sạch chén của Đại Béo và Nhị Béo, sau đó lấy trứng gà, rắc ít đậu phộng, rồi gọt một quả táo, cắt nhỏ