*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Sáng sớm, Lâm Tử Mặc đã sai Diệp Hoa cùng Diệp Toàn đi ra ngoài mua thịt và đồ ăn, còn mình ở nhà chuẩn bị.
Lâm Tử Mặc chuyển từng cái bàn ra bãi cỏ, ghép lại cùng một chỗ.
Chân bàn rất ngắn, chưa tới nửa thước, đây là Lâm Tử Mặc cố ý mua, dự định để cho những động vật chân ngắn thuận tiện vào ăn.
Sự thật chứng minh, Lâm Tử Mặc thật sự nghĩ quá đúng, ngoại trừ các loài chim Đại Béo và Nhị Béo dẫn đến, còn dắt theo vài con thú chân ngắn.
Lâm Tử Mặc lấy rau dưa, thóc, đậu phộng, bánh đậu xanh, quế hoa cao vân vân chia đều vào trong mâm, bưng lên bàn.
Đương nhiên cũng sẽ không xem nhẹ cả nhà hổ cha hổ mẹ, Lâm Tử Mặc chuẩn bị các loại thịt tươi.
Còn lại vài túi thóc, túi ngô lớn đều thả xuống đất, không đủ sẽ rải thêm nữa.
Trên bàn lớn chất đầy thức ăn, Diệp Nhiên Tiêu ngồi một bên lặng yên nhìn Lâm Tử Mặc bận trước bận sau.
Chuẩn bị xong mọi thứ, lúc Lâm Tử Mặc muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn nhịn không được u oán nói: “Thức ăn của chúng nó ngươi đều đã lo liệu xong, vậy ta ăn cái gì?”
Úi cha một tiếng, Lâm Tử Mặc rõ là đã quên mất phu quân nhà mình.
Y ngượng ngùng gãi gãi đầu: “À, những món này huynh cũng có thể ăn chứ sao.”
Diệp Nhiên Tiêu quan sát đồ trên bàn, ghét bỏ bĩu môi, hừ một tiếng quay đầu đi, vô cùng ngạo kiều.
Lâm Tử Mặc nín cười, vội vàng đuổi theo dụ dỗ nói: “Ta sai rồi ta sai rồi, buổi trưa hôm nay huynh nhịn một chút được không, buổi tối chuẩn bị đồ ngon cho huynh.”
Lúc này mới thoả mãn, Diệp Nhiên Tiêu được Lâm Tử Mặc đẩy về chỗ cũ.
Diệp Hoa cùng Diệp Toàn thức thời dời mắt.
“Mặc Mặc! Mặc Mặc! Chúng ta tới rồi!” Vỗ cánh bay tới, Nhị Béo hét lên.
Lâm Tử Mặc ngẩng đầu, trông thấy mấy trăm con chim bay từ trên cao tới.
Lâm Tử Mặc méo mặt, lặng lẽ tháo hết mấy cái túi lớn này ra, còn dư cái cọng lông á, nhiều chim như vậy không biết đủ không, phải mở thêm hầu bao rồi đây.
Trên trời là chim, dưới đất ngoại trừ nhà hổ cha hổ mẹ, còn vài con chậm rãi đi tới.
Lâm Tử Mặc tập trung nhìn thử, một con mèo quýt ú nu, một con chó trắng lông xù như bông, một con ngựa mini [1]?! Còn có một con gấu trúc con?!
[1] ngựa mini: hay còn gọi ngựa giống nhỏ hoặc ngựa lùn Mỹ là những giống ngựa cở nhỏ được tìm thấy ở châu Âu và Bắc Mỹ. Ngựa mini có xuất xứ từ châu Mỹ. Ngay từ những năm 1600 người ta đã nhân giống ngựa nhỏ làm ngựa cảnh ở Châu Âu và Châu Mỹ. (hình bên dưới nhé)
Lâm Tử Mặc thầm nói tục, quả là vật họp theo loài, bốn con đều hệt như Đại Béo và Nhị Béo, tất cả đều mập mạp, tròn vo, xem ra xoa xoa sẽ rất thích.
Chúng chim chào hỏi, bay lên bàn mổ đồ ăn. Lâm Tử Mặc bước lên quan sát bốn thú bạn mới này.
Chú chó toàn thân trắng như tuyết đang ngoe nguẩy đuôi, nhào vào Lâm Tử Mặc, le lưỡi nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào Mặc Mặc, ta tên Bạch Tuyết.”
Màu lông của Bạch Tuyết sáng óng ánh, lông cũng rất sạch sẽ, tính tình lại thân thiện, chắc chắn không phải là chó lang thang.
“Chủ nhân của ngươi là ai vậy?” Lâm Tử Mặc hỏi.
Nhị Béo tranh đáp: “Hắn là chó con nhà Vương đại nương phố tây!”
Lâm Tử Mặc sáng tỏ, khẽ hôn Bạch Tuyết. Mèo quýt khinh bỉ liếc họ, đi ngang qua họ kiếm đồ ăn.
Lâm Tử Mặc: “...”
Ánh mắt Lâm Tử Mặc nhìn sang mèo quýt, chúng chim nhìn thấy mèo quýt đi qua, đều liên tục tháo chạy.
Vẻ mặt mèo quýt thể hiện thiên hạ này là của trẫm, nhảy phốc lên bàn, khoan thai ăn... bắp cải trắng.
Mèo nhà mà ăn bắp cải trắng? Thật sự là một con mèo ăn uống rất điều độ, chẳng qua thích ăn bắp cải trắng như thế sao mà mập vậy? Lâm Tử Mặc khó hiểu.
Người ta nói mèo với chim là thiên địch, sao Đại Béo và Nhị Béo còn xem con mèo này là bằng hữu.
Mèo quýt nheo mắt nhỏ, vừa ăn bắp cải trắng, vừa duỗi trảo quơ quào về phía lũ chim.
Dám đoạt bắp cải trắng của bổn mèo đại gia? Đánh ngươi tin không?!
“Con mèo quýt này là mèo hoang sao?” Lâm Tử Mặc hỏi Nhị Béo.
Nhị Béo lắc đầu: “Hắn tên Bàn Bàn (mập mạp)! Là mèo nhà Vinh thịt heo!”
Vinh thịt heo... Hèn gì mèo quýt này thích ăn bắp cải trắng như vậy, hóa ra ăn thịt trong nhà chán rồi.
Tục ngữ nói “mười con mèo quýt hết chín con béo, con còn lại đè sập giường”.
Câu này thật không sai, Lâm Tử Mặc cười trộm.
Dường như nghe sau lưng có người nói xấu nó, mèo quýt quay đầu liếc Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc nghiêm mặt, ngựa mini và gấu trúc con đi lên ôm lấy bắp đùi của y, cọ cọ.
“Các ngươi tên gì?” Lâm Tử Mặc xoay người.
“Ta tên là Tiểu Tiểu.” Ngựa mini nói.
Gấu trúc con gãi gãi bụng mình: “Ta
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Sáng sớm, Lâm Tử Mặc đã sai Diệp Hoa cùng Diệp Toàn đi ra ngoài mua thịt và đồ ăn, còn mình ở nhà chuẩn bị.
Lâm Tử Mặc chuyển từng cái bàn ra bãi cỏ, ghép lại cùng một chỗ.
Chân bàn rất ngắn, chưa tới nửa thước, đây là Lâm Tử Mặc cố ý mua, dự định để cho những động vật chân ngắn thuận tiện vào ăn.
Sự thật chứng minh, Lâm Tử Mặc thật sự nghĩ quá đúng, ngoại trừ các loài chim Đại Béo và Nhị Béo dẫn đến, còn dắt theo vài con thú chân ngắn.
Lâm Tử Mặc lấy rau dưa, thóc, đậu phộng, bánh đậu xanh, quế hoa cao vân vân chia đều vào trong mâm, bưng lên bàn.
Đương nhiên cũng sẽ không xem nhẹ cả nhà hổ cha hổ mẹ, Lâm Tử Mặc chuẩn bị các loại thịt tươi.
Còn lại vài túi thóc, túi ngô lớn đều thả xuống đất, không đủ sẽ rải thêm nữa.
Trên bàn lớn chất đầy thức ăn, Diệp Nhiên Tiêu ngồi một bên lặng yên nhìn Lâm Tử Mặc bận trước bận sau.
Chuẩn bị xong mọi thứ, lúc Lâm Tử Mặc muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn nhịn không được u oán nói: “Thức ăn của chúng nó ngươi đều đã lo liệu xong, vậy ta ăn cái gì?”
Úi cha một tiếng, Lâm Tử Mặc rõ là đã quên mất phu quân nhà mình.
Y ngượng ngùng gãi gãi đầu: “À, những món này huynh cũng có thể ăn chứ sao.”
Diệp Nhiên Tiêu quan sát đồ trên bàn, ghét bỏ bĩu môi, hừ một tiếng quay đầu đi, vô cùng ngạo kiều.
Lâm Tử Mặc nín cười, vội vàng đuổi theo dụ dỗ nói: “Ta sai rồi ta sai rồi, buổi trưa hôm nay huynh nhịn một chút được không, buổi tối chuẩn bị đồ ngon cho huynh.”
Lúc này mới thoả mãn, Diệp Nhiên Tiêu được Lâm Tử Mặc đẩy về chỗ cũ.
Diệp Hoa cùng Diệp Toàn thức thời dời mắt.
“Mặc Mặc! Mặc Mặc! Chúng ta tới rồi!” Vỗ cánh bay tới, Nhị Béo hét lên.
Lâm Tử Mặc ngẩng đầu, trông thấy mấy trăm con chim bay từ trên cao tới.
Lâm Tử Mặc méo mặt, lặng lẽ tháo hết mấy cái túi lớn này ra, còn dư cái cọng lông á, nhiều chim như vậy không biết đủ không, phải mở thêm hầu bao rồi đây.
Trên trời là chim, dưới đất ngoại trừ nhà hổ cha hổ mẹ, còn vài con chậm rãi đi tới.
Lâm Tử Mặc tập trung nhìn thử, một con mèo quýt ú nu, một con chó trắng lông xù như bông, một con ngựa mini [1]?! Còn có một con gấu trúc con?!
[1] ngựa mini: hay còn gọi ngựa giống nhỏ hoặc ngựa lùn Mỹ là những giống ngựa cở nhỏ được tìm thấy ở châu Âu và Bắc Mỹ. Ngựa mini có xuất xứ từ châu Mỹ. Ngay từ những năm 1600 người ta đã nhân giống ngựa nhỏ làm ngựa cảnh ở Châu Âu và Châu Mỹ. (hình bên dưới nhé)
Lâm Tử Mặc thầm nói tục, quả là vật họp theo loài, bốn con đều hệt như Đại Béo và Nhị Béo, tất cả đều mập mạp, tròn vo, xem ra xoa xoa sẽ rất thích.
Chúng chim chào hỏi, bay lên bàn mổ đồ ăn. Lâm Tử Mặc bước lên quan sát bốn thú bạn mới này.
Chú chó toàn thân trắng như tuyết đang ngoe nguẩy đuôi, nhào vào Lâm Tử Mặc, le lưỡi nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào Mặc Mặc, ta tên Bạch Tuyết.”
Màu lông của Bạch Tuyết sáng óng ánh, lông cũng rất sạch sẽ, tính tình lại thân thiện, chắc chắn không phải là chó lang thang.
“Chủ nhân của ngươi là ai vậy?” Lâm Tử Mặc hỏi.
Nhị Béo tranh đáp: “Hắn là chó con nhà Vương đại nương phố tây!”
Lâm Tử Mặc sáng tỏ, khẽ hôn Bạch Tuyết. Mèo quýt khinh bỉ liếc họ, đi ngang qua họ kiếm đồ ăn.
Lâm Tử Mặc: “...”
Ánh mắt Lâm Tử Mặc nhìn sang mèo quýt, chúng chim nhìn thấy mèo quýt đi qua, đều liên tục tháo chạy.
Vẻ mặt mèo quýt thể hiện thiên hạ này là của trẫm, nhảy phốc lên bàn, khoan thai ăn... bắp cải trắng.
Mèo nhà mà ăn bắp cải trắng? Thật sự là một con mèo ăn uống rất điều độ, chẳng qua thích ăn bắp cải trắng như thế sao mà mập vậy? Lâm Tử Mặc khó hiểu.
Người ta nói mèo với chim là thiên địch, sao Đại Béo và Nhị Béo còn xem con mèo này là bằng hữu.
Mèo quýt nheo mắt nhỏ, vừa ăn bắp cải trắng, vừa duỗi trảo quơ quào về phía lũ chim.
Dám đoạt bắp cải trắng của bổn mèo đại gia? Đánh ngươi tin không?!
“Con mèo quýt này là mèo hoang sao?” Lâm Tử Mặc hỏi Nhị Béo.
Nhị Béo lắc đầu: “Hắn tên Bàn Bàn (mập mạp)! Là mèo nhà Vinh thịt heo!”
Vinh thịt heo... Hèn gì mèo quýt này thích ăn bắp cải trắng như vậy, hóa ra ăn thịt trong nhà chán rồi.
Tục ngữ nói “mười con mèo quýt hết chín con béo, con còn lại đè sập giường”.
Câu này thật không sai, Lâm Tử Mặc cười trộm.
Dường như nghe sau lưng có người nói xấu nó, mèo quýt quay đầu liếc Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc nghiêm mặt, ngựa mini và gấu trúc con đi lên ôm lấy bắp đùi của y, cọ cọ.
“Các ngươi tên gì?” Lâm Tử Mặc xoay người.
“Ta tên là Tiểu Tiểu.” Ngựa mini nói.
Gấu trúc con gãi gãi bụng mình: “Ta
/47
|