*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Thẩm Tuyệt vội vàng đi tới, sau khi quỳ xuống hành lễ, đi thẳng vào vấn đề: “Hoàng thượng, thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
An Yến không dời mắt, tựa hồ không để ý đến chuyện quan trọng mà Thẩm Tuyệt muốn nói.
Thẩm Tuyệt thấy An Yến không để ý đến ông ta, vội hô một tiếng: “Hoàng thượng! Thánh tử có hài tử, đứa nhỏ này chúng ta nhất định phải nhanh chóng diệt trừ!”
An Yến ừ một tiếng, giọng điệu phong khinh vân đạm: “Ta biết rồi.”
Thẩm Tuyệt ngây người: “Ngài biết rồi?”
Chẳng lẽ hoàng thượng cũng phái người đi đến rừng Vạn Vật?
“Hoàng thượng nếu đã biết, xin hoàng thượng lập tức phái binh đi rừng Vạn Vật, diệt trừ hài tử trong bụng Lâm Tử Mặc.” Thẩm Tuyệt không để ý, một lòng chỉ nghĩ mau chóng diệt trừ đứa bé kia.
An Yến nói: “Những năm này quốc sư vất vả vì An quốc không ít, trẫm nghĩ nên cho ngươi về quê nhà dưỡng già.”
Thẩm Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu, thử hỏi: “Không biết hoàng thượng có ý gì?”
“Bắt đầu từ ngày mai, chức quốc sư này ngươi không cần làm nữa, về nhà dưỡng già đi.”
“Hoàng thượng, ngài như vậy là giết cựu thần rồi!” Thẩm Tuyệt vội vàng quỳ xuống, giọng điệu khó hiểu cùng bất đắc dĩ.
“Hoàng thượng, thần một mực trung thành và tận tâm, thuần phục ngài không hai lòng, cho dù muốn thần cáo lão hồi hương, cũng xin hoàng thượng nói rõ hơn một chút.”
An Yến không nói gì. Thẩm Tuyệt nghi hoặc ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện trong phòng không biết khi nào có thêm một người.
Người nọ mặc một chiếc áo choàng đen có mũ trùm, đầu cúi thấp, cả khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
Thẩm Tuyệt thấy người này có khí chất quỷ quyệt, nội tâm hoảng hốt, khiếp sợ nói: “Ngươi... Ngươi là...”
Người nọ lên tiếng, giọng nói âm u khàn khàn nhưng lại có một sự mê hoặc khó tả.
“Thẩm quốc sư, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ.”
Thẩm Tuyệt không ngốc, đã hiểu vì sao hoàng thượng như thế, vô cùng đau lòng nói: “Hoàng thượng, người Vu tộc không đáng tin! Kính xin ngài thận trọng!”
An Yến khoát tay, ý bảo Thẩm Tuyệt không cần nhiều lời: “Điểm tốt của quốc sư trẫm vẫn luôn nhớ rõ, ngày mai trẫm sẽ phái người tiễn ngươi trở về, ngươi lui ra đi.”
Thẩm Tuyệt lặng im vài giây, hành lễ lần cuối với An Yến, đứng dậy rời đi, gió thổi bay một góc áo của Thẩm Tuyệt, tiếng thở dài loáng thoáng hòa lẫn vào cơn gió.
Vu Lê hỏi An Yến: “Không biết hoàng thượng ăn đan dược vào thì có cảm giác thế nào?”
“Cảm giác rất tốt, dường như trẻ lại hơn mười tuổi, nhưng không biết đan dược này luyện chế ra sao?”
“Đan dược này dùng vẩy cá Nhân Ngư tộc mài chế mà thành, nhưng phải nhổ xuống từ cơ thể sống, nếu không công hiệu kéo dài tuổi thọ sẽ giảm đi rất nhiều.” Vu Lê nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Máu Kỳ Lân mặc dù có dược hiệu trường sinh bất lão, nhưng nếu trực tiếp uống hết, tất sẽ chịu không nổi, bạo thể mà chết.”
“Vậy không biết nên dùng như thế nào?” An Yến khiêm tốn thỉnh giáo, không nghi ngờ gì lời của Vu Lê.
“Máu Kỳ Lân là kỳ dược thượng hạng, đương nhiên cần dùng đan dược phụ cao cấp, chờ thân thể hoàng thượng thích ứng với dược phụ, mới có thể chịu đựng được máu Kỳ Lân.” Giọng nói mê hoặc của Vu Lê làm cho người ta vừa nghe đã tin tưởng ngay lập tức.
“Dược phụ phải dùng bao lâu?”
Vu Lê khẳng định: “Năm năm.”
“Trẫm có thể bắt Kỳ Lân tới đây trước, chờ năm năm sau lại ăn.”
“Không thể. “ Vu Lê nói: “Kỳ Lân sinh ra ở rừng Vạn Vật, ngoài rừng Vạn Vật ra thì những nơi khác đều không thích ứng được, nếu nhốt ở hoàng cung chỉ sợ qua mấy ngày sẽ chết mất.”
Năm năm quá dài, An Yến sợ sẽ có biến cố, bắt đầu do dự.
Vu Lê lại thêm một mồi lửa: “Nếu hoàng thượng không tín nhiệm Vu tộc chúng ta, quan hệ hợp tác của chúng ta có thể dừng ở đây.”
Hôm nay theo như lời Vu Lê, có rất nhiều chuyện Thẩm Tuyệt không biết, về Kỳ Lân rõ ràng Vu Lê hiểu sâu hơn.
Thế nhưng...
“Chờ đợi năm năm, đổi lại là trường sinh bất lão hơn ngàn năm, hơn vạn năm, khoản
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Thẩm Tuyệt vội vàng đi tới, sau khi quỳ xuống hành lễ, đi thẳng vào vấn đề: “Hoàng thượng, thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
An Yến không dời mắt, tựa hồ không để ý đến chuyện quan trọng mà Thẩm Tuyệt muốn nói.
Thẩm Tuyệt thấy An Yến không để ý đến ông ta, vội hô một tiếng: “Hoàng thượng! Thánh tử có hài tử, đứa nhỏ này chúng ta nhất định phải nhanh chóng diệt trừ!”
An Yến ừ một tiếng, giọng điệu phong khinh vân đạm: “Ta biết rồi.”
Thẩm Tuyệt ngây người: “Ngài biết rồi?”
Chẳng lẽ hoàng thượng cũng phái người đi đến rừng Vạn Vật?
“Hoàng thượng nếu đã biết, xin hoàng thượng lập tức phái binh đi rừng Vạn Vật, diệt trừ hài tử trong bụng Lâm Tử Mặc.” Thẩm Tuyệt không để ý, một lòng chỉ nghĩ mau chóng diệt trừ đứa bé kia.
An Yến nói: “Những năm này quốc sư vất vả vì An quốc không ít, trẫm nghĩ nên cho ngươi về quê nhà dưỡng già.”
Thẩm Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu, thử hỏi: “Không biết hoàng thượng có ý gì?”
“Bắt đầu từ ngày mai, chức quốc sư này ngươi không cần làm nữa, về nhà dưỡng già đi.”
“Hoàng thượng, ngài như vậy là giết cựu thần rồi!” Thẩm Tuyệt vội vàng quỳ xuống, giọng điệu khó hiểu cùng bất đắc dĩ.
“Hoàng thượng, thần một mực trung thành và tận tâm, thuần phục ngài không hai lòng, cho dù muốn thần cáo lão hồi hương, cũng xin hoàng thượng nói rõ hơn một chút.”
An Yến không nói gì. Thẩm Tuyệt nghi hoặc ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện trong phòng không biết khi nào có thêm một người.
Người nọ mặc một chiếc áo choàng đen có mũ trùm, đầu cúi thấp, cả khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
Thẩm Tuyệt thấy người này có khí chất quỷ quyệt, nội tâm hoảng hốt, khiếp sợ nói: “Ngươi... Ngươi là...”
Người nọ lên tiếng, giọng nói âm u khàn khàn nhưng lại có một sự mê hoặc khó tả.
“Thẩm quốc sư, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ.”
Thẩm Tuyệt không ngốc, đã hiểu vì sao hoàng thượng như thế, vô cùng đau lòng nói: “Hoàng thượng, người Vu tộc không đáng tin! Kính xin ngài thận trọng!”
An Yến khoát tay, ý bảo Thẩm Tuyệt không cần nhiều lời: “Điểm tốt của quốc sư trẫm vẫn luôn nhớ rõ, ngày mai trẫm sẽ phái người tiễn ngươi trở về, ngươi lui ra đi.”
Thẩm Tuyệt lặng im vài giây, hành lễ lần cuối với An Yến, đứng dậy rời đi, gió thổi bay một góc áo của Thẩm Tuyệt, tiếng thở dài loáng thoáng hòa lẫn vào cơn gió.
Vu Lê hỏi An Yến: “Không biết hoàng thượng ăn đan dược vào thì có cảm giác thế nào?”
“Cảm giác rất tốt, dường như trẻ lại hơn mười tuổi, nhưng không biết đan dược này luyện chế ra sao?”
“Đan dược này dùng vẩy cá Nhân Ngư tộc mài chế mà thành, nhưng phải nhổ xuống từ cơ thể sống, nếu không công hiệu kéo dài tuổi thọ sẽ giảm đi rất nhiều.” Vu Lê nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Máu Kỳ Lân mặc dù có dược hiệu trường sinh bất lão, nhưng nếu trực tiếp uống hết, tất sẽ chịu không nổi, bạo thể mà chết.”
“Vậy không biết nên dùng như thế nào?” An Yến khiêm tốn thỉnh giáo, không nghi ngờ gì lời của Vu Lê.
“Máu Kỳ Lân là kỳ dược thượng hạng, đương nhiên cần dùng đan dược phụ cao cấp, chờ thân thể hoàng thượng thích ứng với dược phụ, mới có thể chịu đựng được máu Kỳ Lân.” Giọng nói mê hoặc của Vu Lê làm cho người ta vừa nghe đã tin tưởng ngay lập tức.
“Dược phụ phải dùng bao lâu?”
Vu Lê khẳng định: “Năm năm.”
“Trẫm có thể bắt Kỳ Lân tới đây trước, chờ năm năm sau lại ăn.”
“Không thể. “ Vu Lê nói: “Kỳ Lân sinh ra ở rừng Vạn Vật, ngoài rừng Vạn Vật ra thì những nơi khác đều không thích ứng được, nếu nhốt ở hoàng cung chỉ sợ qua mấy ngày sẽ chết mất.”
Năm năm quá dài, An Yến sợ sẽ có biến cố, bắt đầu do dự.
Vu Lê lại thêm một mồi lửa: “Nếu hoàng thượng không tín nhiệm Vu tộc chúng ta, quan hệ hợp tác của chúng ta có thể dừng ở đây.”
Hôm nay theo như lời Vu Lê, có rất nhiều chuyện Thẩm Tuyệt không biết, về Kỳ Lân rõ ràng Vu Lê hiểu sâu hơn.
Thế nhưng...
“Chờ đợi năm năm, đổi lại là trường sinh bất lão hơn ngàn năm, hơn vạn năm, khoản
/47
|