*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
16 năm sau.
Tiểu Tiểu Tô đã hai mươi mốt tuổi, trở thành Đại Đại Tô.
Hôm nay là sinh nhật Diệp Mộ Hàn, hắn đã sớm rời giường, không cho hạ nhân hầu hạ, mà tự mình mặc y phục tử tế, cẩn thận vuốt phẳng nếp uốn y phục.
Soi gương đồng một hồi lâu, Diệp Mộ Hàn mới thoả mãn, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ở cửa, có một thị nữ hầu cung kính khom người, trong tay bưng một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
Diệp Mộ Hàn mở hộp, lấy hạt châu ra, Cơ Cố rất tri kỷ, trên hạt châu còn được đục một cái lỗ nhỏ, có thể đeo lên cổ.
Tuy đeo thứ này sẽ có vẻ rất không nam nhân, nhưng vì có thể được chạm vào Cơ Cố, Diệp Mộ Hàn không chút do dự cầm lấy đeo vào.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Diệp Mộ Hàn vẫn chạm thử vào một gia đinh ngoại tộc để thí nghiệm.
Diệp Mộ Hàn vỗ vỗ bờ vai của gã, ừ, không xảy ra chuyện gì cả.
“Đồ đã chuẩn bị xong cả chưa?” Diệp Mộ Hàn lạnh giọng hỏi.
“Ổn... ổn rồi ạ.” Thị nữ ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Hàn, run rẩy, lắp bắp đáp.
Sau khi lớn lên, Diệp Mộ Hàn khác xa với khi còn bé, khuôn mặt không còn mũm mĩm nữa, trên người cũng không còn nú nần, thay vào đó là cơ thể rắn chắc.
Khí tràng so với Diệp Nhiên Tiêu cha hắn, càng chỉ có hơn chứ không kém.
Diệp Mộ Hàn không thích cười, luôn nghiêm mặt, hơn nữa làm việc quyết đoán, thủ đoạn hung ác, thường xuyên chỉ cần liếc nhìn xuống, chân hạ nhân đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Những hạ nhân nhìn Diệp Mộ Hàn từ nhỏ đến lớn thì nội tâm càng sụp đổ, không hiểu nổi, sao khi còn bé là một hài tử đáng yêu thì bây giờ lại biến thành một Diêm Vương mặt lạnh chứ.
Diệp Mộ Hàn mặc kệ cái nhìn của mọi người, quan trọng nhất là ý kiến của Cơ Cố.
Những năm đầu, mỗi hai tháng Lâm Tử Mặc sẽ tới thăm Diệp Mộ Hàn một lần để xem tinh thần của hắn ra sao, kiểm tra thân thể của hắn, sợ bị tên hỗn đản Vu Lê kia ngược đãi.
Nhưng càng trưởng thành, Diệp Mộ Hàn chín chắn hơn rất nhiều, hơn nữa có hai bảo khố, Lâm Tử Mặc đổi thành nửa năm qua thăm một chuyến.
16 năm qua, số lần gặp mặt giữa Diệp Mộ Hàn và Cơ Cố có thể đếm rõ bằng hai bàn tay. Diệp Mộ Hàn cố ý tránh y, thầm nghĩ mình phải trở nên mạnh mẽ rồi lại gặp y.
Tính toán, đã ba năm hai người chưa gặp nhau rồi.
Chẳng qua, sắp có thể gặp lại.
Diệp Mộ Hàn dẫn theo một đoàn người trùng điệp xuất phát đến tộc Nhân Ngư, người phía sau đều không đi tay không, cứ hai người xách theo một cái rương.
Tính đơn giản, cũng có hơn trăm cái.
Cơ Cố đương nhiên biết rõ hôm nay là Diệp Mộ Hàn đến tìm y, vốn mỗi ngày ngủ đến giữa trưa bây giờ dậy thật sớm, mất nửa ngày chọn y phục, cuối cùng lựa một bộ màu lam giống với màu tóc và mắt của mình.
Cơ Cố ăn mặc đẹp đẽ xong, chạy ra cổng lớn trông ngóng, trông đến mòn con mắt.
Cơ Hòa thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của y, quả thực chỉ muốn bắt y nằm xuống đánh cho một trận!
Cơ Cố mặc kệ cha mình, tiếp tục chờ.
Những năm qua, từ khi Diệp Mộ Hàn lên làm gia chủ Vu tộc, quan hệ với tộc Nhân Ngư hòa hoãn rất nhiều, thậm chí đến tình trạng hữu hảo.
Đương nhiên, chuyện này không thể bỏ qua công lao của Cơ Cố. Mỗi ngày y đều nhắc đi nhắc lại bên tai Cơ Hòa, nói tốt cho Diệp Mộ Hàn.
Mấy câu như ăn cây táo, rào cây sung, Cơ Hòa không chỉ nói một lần.
Cơ Cố không chờ lâu, đã nhìn thấy Diệp Mộ Hàn cưỡi trên lưng ngựa, dẫn theo một đoàn người chậm rãi đi tới.
Cho tới bây giờ chưa thấy qua điệu bộ này, Cơ Cố sững sờ tại chỗ, Cơ Hòa cũng sợ ngây người, đây là chuẩn bị làm gì vậy?!
Diệp Mộ Hàn dần dần đến gần, Cơ Cố vô ý thức ngẩng đầu
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
16 năm sau.
Tiểu Tiểu Tô đã hai mươi mốt tuổi, trở thành Đại Đại Tô.
Hôm nay là sinh nhật Diệp Mộ Hàn, hắn đã sớm rời giường, không cho hạ nhân hầu hạ, mà tự mình mặc y phục tử tế, cẩn thận vuốt phẳng nếp uốn y phục.
Soi gương đồng một hồi lâu, Diệp Mộ Hàn mới thoả mãn, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ở cửa, có một thị nữ hầu cung kính khom người, trong tay bưng một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
Diệp Mộ Hàn mở hộp, lấy hạt châu ra, Cơ Cố rất tri kỷ, trên hạt châu còn được đục một cái lỗ nhỏ, có thể đeo lên cổ.
Tuy đeo thứ này sẽ có vẻ rất không nam nhân, nhưng vì có thể được chạm vào Cơ Cố, Diệp Mộ Hàn không chút do dự cầm lấy đeo vào.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Diệp Mộ Hàn vẫn chạm thử vào một gia đinh ngoại tộc để thí nghiệm.
Diệp Mộ Hàn vỗ vỗ bờ vai của gã, ừ, không xảy ra chuyện gì cả.
“Đồ đã chuẩn bị xong cả chưa?” Diệp Mộ Hàn lạnh giọng hỏi.
“Ổn... ổn rồi ạ.” Thị nữ ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Hàn, run rẩy, lắp bắp đáp.
Sau khi lớn lên, Diệp Mộ Hàn khác xa với khi còn bé, khuôn mặt không còn mũm mĩm nữa, trên người cũng không còn nú nần, thay vào đó là cơ thể rắn chắc.
Khí tràng so với Diệp Nhiên Tiêu cha hắn, càng chỉ có hơn chứ không kém.
Diệp Mộ Hàn không thích cười, luôn nghiêm mặt, hơn nữa làm việc quyết đoán, thủ đoạn hung ác, thường xuyên chỉ cần liếc nhìn xuống, chân hạ nhân đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Những hạ nhân nhìn Diệp Mộ Hàn từ nhỏ đến lớn thì nội tâm càng sụp đổ, không hiểu nổi, sao khi còn bé là một hài tử đáng yêu thì bây giờ lại biến thành một Diêm Vương mặt lạnh chứ.
Diệp Mộ Hàn mặc kệ cái nhìn của mọi người, quan trọng nhất là ý kiến của Cơ Cố.
Những năm đầu, mỗi hai tháng Lâm Tử Mặc sẽ tới thăm Diệp Mộ Hàn một lần để xem tinh thần của hắn ra sao, kiểm tra thân thể của hắn, sợ bị tên hỗn đản Vu Lê kia ngược đãi.
Nhưng càng trưởng thành, Diệp Mộ Hàn chín chắn hơn rất nhiều, hơn nữa có hai bảo khố, Lâm Tử Mặc đổi thành nửa năm qua thăm một chuyến.
16 năm qua, số lần gặp mặt giữa Diệp Mộ Hàn và Cơ Cố có thể đếm rõ bằng hai bàn tay. Diệp Mộ Hàn cố ý tránh y, thầm nghĩ mình phải trở nên mạnh mẽ rồi lại gặp y.
Tính toán, đã ba năm hai người chưa gặp nhau rồi.
Chẳng qua, sắp có thể gặp lại.
Diệp Mộ Hàn dẫn theo một đoàn người trùng điệp xuất phát đến tộc Nhân Ngư, người phía sau đều không đi tay không, cứ hai người xách theo một cái rương.
Tính đơn giản, cũng có hơn trăm cái.
Cơ Cố đương nhiên biết rõ hôm nay là Diệp Mộ Hàn đến tìm y, vốn mỗi ngày ngủ đến giữa trưa bây giờ dậy thật sớm, mất nửa ngày chọn y phục, cuối cùng lựa một bộ màu lam giống với màu tóc và mắt của mình.
Cơ Cố ăn mặc đẹp đẽ xong, chạy ra cổng lớn trông ngóng, trông đến mòn con mắt.
Cơ Hòa thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của y, quả thực chỉ muốn bắt y nằm xuống đánh cho một trận!
Cơ Cố mặc kệ cha mình, tiếp tục chờ.
Những năm qua, từ khi Diệp Mộ Hàn lên làm gia chủ Vu tộc, quan hệ với tộc Nhân Ngư hòa hoãn rất nhiều, thậm chí đến tình trạng hữu hảo.
Đương nhiên, chuyện này không thể bỏ qua công lao của Cơ Cố. Mỗi ngày y đều nhắc đi nhắc lại bên tai Cơ Hòa, nói tốt cho Diệp Mộ Hàn.
Mấy câu như ăn cây táo, rào cây sung, Cơ Hòa không chỉ nói một lần.
Cơ Cố không chờ lâu, đã nhìn thấy Diệp Mộ Hàn cưỡi trên lưng ngựa, dẫn theo một đoàn người chậm rãi đi tới.
Cho tới bây giờ chưa thấy qua điệu bộ này, Cơ Cố sững sờ tại chỗ, Cơ Hòa cũng sợ ngây người, đây là chuẩn bị làm gì vậy?!
Diệp Mộ Hàn dần dần đến gần, Cơ Cố vô ý thức ngẩng đầu
/47
|