Sắp hoàng hôn, ánh chiều tà dần di chuyển theo quỷ đạo của mình, hoàng hôn mênh mong. Một quán trà nhỏ hơi có tuổi, tọa lạc trong trấn nhỏ này, kết cấu nhà gỗ giản dị không bắt mắt. Tốp năm tóp ba khách ngồi trong phòng trà, khách trà ở đây hơn phân nửa là dân bản xứ, bọn họ ăn mặc thuần phác, vừa thưởng thức trà vừa tán gẫu. Chỉ có bốn người ngồi ở góc hơi khác thường, bọn họ cùng tác phong tây trang giày da, rất không phù hợp với nhà gỗ đơn sơ.
Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, anh ưu nhã thưởng thức trà phổ nhỉ, trên mặt duy trì nụ cười nhạt, khiến người ta có ảo giác không tranh sự đời.
Trình Nặc nhìn thấy nghi trung từng xuất hiện trong bảng báo cáo và hình chiếu lúc này Lương Dĩ Hà đang lẳng lặng ngồi trước mặt mình, mặc dù cô hiểu rõ ít nhiều về người này, nhưng trực diện như vậy tương đối là lần đầu. Lương Dĩ Hà bốn mươi tuổi, màu da ngăm đen, khóe mắt đã có nếp nhăn nhợt nhạt, nhưng giống như thành người đàn ông từng trải sự đời phong phú. Hắn rất ít nói chuyện, mà hơn phân nửa là nghe Lâm Tu Dương và Triệu Hạo nói chuyện.
Lần này chạm mặt ở Mạnh Định càng giống như mấy người du lịch, đề tài mà bọn họ bàn bạc không hề dính dáng với hạng mục hợp tác, nhưng như vậy Trình Nặc vẫn không có cảm thấy nhẹ nhõm. Cô mang theo nhiệm vụ đến, chỉ có kéo dài thời gian gặp mặt khá lâu, mới có thể để người của mình có chuẩn bị đầy đủ hơn. Cảnh sát sớm có căn cứ phạm tôi của Lương Dĩ Hà, thế nhưng Lương Dĩ Hà ẩn núp khá sâu, cảnh sát vẫn không tìm được thời cơ truy nã. Lúc này không dám tùy tiện làm việc, dù sao Lâm Tu Dương còn ngồi bên cạnh cô, cô phải bảo đảm an toàn cho Lâm Tu Dương trước hết mới có thể áp dụng hành động.
Vì trong lòng cô đầy chuyện, nên quan sát Lương Dĩ Hà càng nhìn càng nhiều. Cô phát hiện Lương Dĩ Hà ngoại trừ lúc Triệu Hạo giới thiệu đến về mình thì ánh mắt dừng lại giây lát, thời gian còn lại sự tồn tại của cô giống như trở nên như ẩn như hiện. Nếu không phải lúc trao đổi cô cần trả lời, hắn sẽ không thấy mình.
Trà Phổ Nhỉ Vân Nam, Lâm tiên sinh thưởng thức cảm giác như thế nào? Trên mặt Lương Dĩ Hà vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, hắn để ly trà không xuống, nhìn Triệu Hạo ý bảo tiếp chén.
Triệu Hạo cầm ấm tử sa, đỗ trà Phổ Nhỉ vừa mới pha xong ngã vào trong ly không của hắn.
Lúc mới vào miệng hơi cảm thấy đắng chát, từ từ vào hầu sau đó mới ngọt lành tinh khiết và thơm.
Lương Dĩ Hà nhíu mày, vẫn không trả lời Lâm Tu Dương một câu, ngược lại chuyển ánh mắt nhìn người phụ nữ đối diện mình, Thu kí Trình biết trà đạo?
Trình Nặc giật mình, làm khó là trách cô không chủ động pha trà sao? Cô không hiểu người đàn ông này ra bài không theo lẽ thường, đang lúc cô muốn nói gì, ngược lại Lâm Tu Dương bên cạnh giành trước.
Bình thường tôi uống cà phê, không hay pha trà.
Lương Dĩ Hà cười bí hiểm, tầm mắt của hắn chuyển từ Lâm Tu Dương đến Trình Nặc lần nữa, Xem ra thư kí Trình rất được Lâm tiên sinh thưởng thức.
Trình Nặc nghe ra ý tứ mập mờ trong lời nói của hắn, Lâm tổng có một thư kí khác am hiểu trà đạo, vì vậy nếu có thiết yếu cũng là sân nhà của người thư kí kia. Nguyên tưởng rằng mình có lý do lười biếng, không mong hôm nay lại vấp ngã. Cô giả vờ tỉnh ngộ, thong dong hóa giải lúng túng.
Khóe miệng Lương Dĩ Hà nhếch lên, rất lâu không nói tiếp, hắn uống hết trà trong chén, tự mình bưng bình trà tử sa lên tiếp chén, sương trắng lượn lờ quanh quẩn trên miệng chén.
Lâm tiên sinh tự mình chăm nom công ty đến nay cũng hiểu rõ nhiều hơn, ngoài năng lực của riêng ngài, trên nhân lực cũng nuôi dưỡng không ít lương tướng. Hắn dừng lại, ánh mắt cũng dừng lại trên người bọn họ, Như vậy... Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Lương Dĩ Hà vươn tay chờ đối phương đáp lại, trên mặt của hắn vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, Lâm Tu Dương thuận thế bắt tay với hắn, di$%$%$%end%$ %$anle%$%$%$quydon hai người đều đứng lên, khách sáo hàn huyên đôi câu với nhau thì có ý rời đi.
Trình Nặc nhíu chân mày, thầm nghĩ người này quả nhiên đa nghi, trên thực tế hắn đã quyết định hợp tác với Lâm Tu Dương từ dâu, chỉ là muốn thừa này gặp mặt vì để che giấu chuyện mình trốn đi Miến Điện. Cô giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ và nhanh chóng nhấn cái nút bên cạnh mặt đồng hồ, đây là tín hiệu nhắc nhở, Lương Dĩ Hà sắp bỏ trốn.
Đi ra quán trà, cô đi sau lưng Lâm Tu Dương, dư quang quan sát biến hóa xung quanh, Lương Dĩ Hà đã dần đến gần phạm vi an bài của bọn họ, hôm nay chỉ cần che chở Lâm Tu Dương đến khu vực an toàn, nhiệm vụ của cô xem như là kết thúc, nghĩ đến đây nhịp tim của Trình Nặc không khỏi tăng nhanh.
Tôi còn có việc, vì vậy tạm biệt. Lương Dĩ Hà đột nhiên dừng bước, xoay người tạm biệt Lâm Tu Dương.
Cũng tốt, nếu ngài còn có việc, vậy chúng tôi không tiện quấy rầy nhiều, chuyện hợp đồng để thứ hai thư ký soạn ra rồi fax cho quản lý Triệu. Lâm Tu Dương xem qua bố trí hành động, tự nhiên cũng biết thời điểm nguy cấp lúc này, anh không lộ dấu vết nói tạm biệt, tạo khoảng cách tốt giữa bọn họ.
Nói đến đây, vẻ mặt Lương Dĩ Hà hơi chậm lại, ngược lại cười nói: Quản lý Triệu, hộ tống Lâm tiên sinh và thư ký Trình để lại ở...
Hắn còn chưa nói hết lời, Lâm Tu Dương đã cắt đứt, Hết sức xin lỗi, Lâm Tu Dương mang vẻ mặt vui vẻ, Đến đây vài ngày, Vân Nam là địa phương tốt, vốn định ở thêm mấy ngày, thế nhưng công ty bên kia tồn động không ít chuyện chờ tôi xử lý, nên đã đặt 2 vé máy bay lúc mười giờ ba mươi tối, đúng lúc tôi và ngài gặp mặt, vì vậy tính tối nay là đáp chuyến bay trở về thành phố B. Lâm Tu Dương nói không nhanh không chậm, lời nói không cứng ngắc giống như nghĩ sẵn trong đầu trước như vậy, ngược lại khiến người ta cảm thấy tự nhiên.
Tốt lắm, đã như vậy, vậy sau này chúng ta còn gặp lại. Lương Dĩ Hà đưa tay nắm tay của anh, ngay lúc Lâm Tu Dương và Trình Nặc nghĩ là cuối cùng có thể kết thúc, A, Lương Dĩ Hà giống như nhớ ra điều gì, vỗ ót, Quả thật là gần đây bận rộn nên trí nhớ càng giảm xuống, hắn đưa ánh mắt sang Trình Nặc, Trên xe của tôi để một phần văn kiện, bên trong tôi có viết mấy điều đề nghị liên quan đến hợp tác lần này, nếu thư ký Trình nguyện ý, có thể cùng đi ra xe lấy với tôi hay không?
Trình Nặc cười, Được, tôi đi cùng ngài, cô nhìn đồng hồ, lại đưa mắt sang Lâm Tu Dương, Bây giờ cách thời gian cất cánh còn lại không nhiều, tối nay không đi nữa, ngày mai chỉ có một chuyến máy bay đến thành phố B vào buổi chiều, hay Lâm tổng ngài đến sân bay trước đi, tôi sẽ đón xe qua sau.
Xuất hiện sự kiện chắn ngang trước mặt của Trình Nặc, phân tích Lương Dĩ Hà lúc đó có thật quên cầm văn kiện xuống xe hay không đã không còn ý nghĩa nào. Hắn rõ ràng muốn bắt Trình Nặc làm bia đở đạn, để ngừa chưa chuẩn bị. Nếu cô thật sự là một người thư ký bình thường, tình trạng trước mắt tự nhiên không muốn đồng ý, nhưng trước mắt ngoài cô cũng chỉ còn mình Lâm Tu Dương, Trình Nặc tự nhiên sẽ không để anh lâm vào hiểm cảnh không biết.
Được, tôi chờ cô ở sân bay. Trong lòng của Lâm Tu Dương giãy giụa, nhưng Trình Nặc đã nói hết lời, nếu lúc này anh còn kiên trì ngược lại sẽ hại Trình Nặc.
※※※
Dọc theo đường đi, Trình Nặc đi sau lưng Lương Dĩ Hà, trong lòng tính toán làm sao thoát đi, mặc dù cô đã kéo dài khoảng cách với Lương Dĩ Hà, nhưng lại có Triệu Hạo đi sau lưng, mặc dù hắn bước đi không nhanh, nhưng nếu Trình Nặc muốn kéo ra khoảng cách trong lúc này vẫn hơi khó khăn.
Không lâu lắm, hai bên đường đột nhiên có nhiều người mặc tây trang màu đen, bọn họ đi bên cạnh Lương Dĩ Hà, mà Lương Dĩ Hà khôi phục trạng thái trầm mặc ít nói lần nữa, mục đích của hắn đã đạt được, Trình Nặc làm đối tượng bị uy hiếp, bất luận thế nào hay sẽ phát sinh trạng huống ra sao, hắn vẫn còn nắm giữ quyền khống chế nhất định.
Mà trong lúc mọi người có tâm tư khác nhau, Trình Nặc nghe tiếng kêu đau đớn sau lưng, Triệu Hạo thẳng tắp té trên mặt đất. Đứng mấy vệ sĩ bên cạnh Lương Dĩ Hà lập tức móc súng che chở, không chờ bọn hắn cẩn thận thăm dò, người đã bị mấy hướng đạn xung quanh bay đến, mấy tên sung máy phía xa che chở không lãng phí một viên đạn, Trình Nặc thừa dịp hốt hoảng nhanh nhẹn tung người chui vào bên trong rừng rậm.
Thoáng trong lúc đó, Triệu Hạo và mấy tên vệ sĩ xung quanh đều chết hết, mà Trình Nặc bỗng nhiên không rõ tung tích, Lương Dĩ Hà giống như chim sợ cành cong, lại không có che chở. Lần này lẩn trốn nhất định phải ẩn nấp, nên hắn không dẫn nhiều vệ sĩ, nhưng lúc này hắn lại vô cùng hối hận. Hắn liếc nhìn Triệu Hạo té bên cạnh mình, trong mắt không khỏi xẹt qua vẻ đau thương, ngay sau đó hắn nghe âm thanh ma sát rất nhỏ phát ra trên cỏ, người nhanh chóng khôi phục thần sắc, hắn lật người nhảy vào rừng rậm.
Rừng cây ở đây rất dày đặc, so với đường cái trống trải vừa rồi, rừng rậm này ẩn thân hiệu quả sẽ tốt hơn.
Lương Dĩ Hà cẩn thận đi trong rừng rậm, mà hắn không biết đã rất gần khoảng cách với Trình Nặc. Một bên Trình Nặc ngừng thở, rất sợ khiến Lương Dĩ Hà chú ý.
Thư ký Trình? Lương Dĩ Hà dường như nghe tiếng hít thở, mặt hắn âm hiểm cười đến gần chỗ con mèo, Trình Nặc cưỡng bách mình nín thở, một tay cẩn thận lục lọi sung lục bên hông.
Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, anh ưu nhã thưởng thức trà phổ nhỉ, trên mặt duy trì nụ cười nhạt, khiến người ta có ảo giác không tranh sự đời.
Trình Nặc nhìn thấy nghi trung từng xuất hiện trong bảng báo cáo và hình chiếu lúc này Lương Dĩ Hà đang lẳng lặng ngồi trước mặt mình, mặc dù cô hiểu rõ ít nhiều về người này, nhưng trực diện như vậy tương đối là lần đầu. Lương Dĩ Hà bốn mươi tuổi, màu da ngăm đen, khóe mắt đã có nếp nhăn nhợt nhạt, nhưng giống như thành người đàn ông từng trải sự đời phong phú. Hắn rất ít nói chuyện, mà hơn phân nửa là nghe Lâm Tu Dương và Triệu Hạo nói chuyện.
Lần này chạm mặt ở Mạnh Định càng giống như mấy người du lịch, đề tài mà bọn họ bàn bạc không hề dính dáng với hạng mục hợp tác, nhưng như vậy Trình Nặc vẫn không có cảm thấy nhẹ nhõm. Cô mang theo nhiệm vụ đến, chỉ có kéo dài thời gian gặp mặt khá lâu, mới có thể để người của mình có chuẩn bị đầy đủ hơn. Cảnh sát sớm có căn cứ phạm tôi của Lương Dĩ Hà, thế nhưng Lương Dĩ Hà ẩn núp khá sâu, cảnh sát vẫn không tìm được thời cơ truy nã. Lúc này không dám tùy tiện làm việc, dù sao Lâm Tu Dương còn ngồi bên cạnh cô, cô phải bảo đảm an toàn cho Lâm Tu Dương trước hết mới có thể áp dụng hành động.
Vì trong lòng cô đầy chuyện, nên quan sát Lương Dĩ Hà càng nhìn càng nhiều. Cô phát hiện Lương Dĩ Hà ngoại trừ lúc Triệu Hạo giới thiệu đến về mình thì ánh mắt dừng lại giây lát, thời gian còn lại sự tồn tại của cô giống như trở nên như ẩn như hiện. Nếu không phải lúc trao đổi cô cần trả lời, hắn sẽ không thấy mình.
Trà Phổ Nhỉ Vân Nam, Lâm tiên sinh thưởng thức cảm giác như thế nào? Trên mặt Lương Dĩ Hà vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, hắn để ly trà không xuống, nhìn Triệu Hạo ý bảo tiếp chén.
Triệu Hạo cầm ấm tử sa, đỗ trà Phổ Nhỉ vừa mới pha xong ngã vào trong ly không của hắn.
Lúc mới vào miệng hơi cảm thấy đắng chát, từ từ vào hầu sau đó mới ngọt lành tinh khiết và thơm.
Lương Dĩ Hà nhíu mày, vẫn không trả lời Lâm Tu Dương một câu, ngược lại chuyển ánh mắt nhìn người phụ nữ đối diện mình, Thu kí Trình biết trà đạo?
Trình Nặc giật mình, làm khó là trách cô không chủ động pha trà sao? Cô không hiểu người đàn ông này ra bài không theo lẽ thường, đang lúc cô muốn nói gì, ngược lại Lâm Tu Dương bên cạnh giành trước.
Bình thường tôi uống cà phê, không hay pha trà.
Lương Dĩ Hà cười bí hiểm, tầm mắt của hắn chuyển từ Lâm Tu Dương đến Trình Nặc lần nữa, Xem ra thư kí Trình rất được Lâm tiên sinh thưởng thức.
Trình Nặc nghe ra ý tứ mập mờ trong lời nói của hắn, Lâm tổng có một thư kí khác am hiểu trà đạo, vì vậy nếu có thiết yếu cũng là sân nhà của người thư kí kia. Nguyên tưởng rằng mình có lý do lười biếng, không mong hôm nay lại vấp ngã. Cô giả vờ tỉnh ngộ, thong dong hóa giải lúng túng.
Khóe miệng Lương Dĩ Hà nhếch lên, rất lâu không nói tiếp, hắn uống hết trà trong chén, tự mình bưng bình trà tử sa lên tiếp chén, sương trắng lượn lờ quanh quẩn trên miệng chén.
Lâm tiên sinh tự mình chăm nom công ty đến nay cũng hiểu rõ nhiều hơn, ngoài năng lực của riêng ngài, trên nhân lực cũng nuôi dưỡng không ít lương tướng. Hắn dừng lại, ánh mắt cũng dừng lại trên người bọn họ, Như vậy... Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Lương Dĩ Hà vươn tay chờ đối phương đáp lại, trên mặt của hắn vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, Lâm Tu Dương thuận thế bắt tay với hắn, di$%$%$%end%$ %$anle%$%$%$quydon hai người đều đứng lên, khách sáo hàn huyên đôi câu với nhau thì có ý rời đi.
Trình Nặc nhíu chân mày, thầm nghĩ người này quả nhiên đa nghi, trên thực tế hắn đã quyết định hợp tác với Lâm Tu Dương từ dâu, chỉ là muốn thừa này gặp mặt vì để che giấu chuyện mình trốn đi Miến Điện. Cô giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ và nhanh chóng nhấn cái nút bên cạnh mặt đồng hồ, đây là tín hiệu nhắc nhở, Lương Dĩ Hà sắp bỏ trốn.
Đi ra quán trà, cô đi sau lưng Lâm Tu Dương, dư quang quan sát biến hóa xung quanh, Lương Dĩ Hà đã dần đến gần phạm vi an bài của bọn họ, hôm nay chỉ cần che chở Lâm Tu Dương đến khu vực an toàn, nhiệm vụ của cô xem như là kết thúc, nghĩ đến đây nhịp tim của Trình Nặc không khỏi tăng nhanh.
Tôi còn có việc, vì vậy tạm biệt. Lương Dĩ Hà đột nhiên dừng bước, xoay người tạm biệt Lâm Tu Dương.
Cũng tốt, nếu ngài còn có việc, vậy chúng tôi không tiện quấy rầy nhiều, chuyện hợp đồng để thứ hai thư ký soạn ra rồi fax cho quản lý Triệu. Lâm Tu Dương xem qua bố trí hành động, tự nhiên cũng biết thời điểm nguy cấp lúc này, anh không lộ dấu vết nói tạm biệt, tạo khoảng cách tốt giữa bọn họ.
Nói đến đây, vẻ mặt Lương Dĩ Hà hơi chậm lại, ngược lại cười nói: Quản lý Triệu, hộ tống Lâm tiên sinh và thư ký Trình để lại ở...
Hắn còn chưa nói hết lời, Lâm Tu Dương đã cắt đứt, Hết sức xin lỗi, Lâm Tu Dương mang vẻ mặt vui vẻ, Đến đây vài ngày, Vân Nam là địa phương tốt, vốn định ở thêm mấy ngày, thế nhưng công ty bên kia tồn động không ít chuyện chờ tôi xử lý, nên đã đặt 2 vé máy bay lúc mười giờ ba mươi tối, đúng lúc tôi và ngài gặp mặt, vì vậy tính tối nay là đáp chuyến bay trở về thành phố B. Lâm Tu Dương nói không nhanh không chậm, lời nói không cứng ngắc giống như nghĩ sẵn trong đầu trước như vậy, ngược lại khiến người ta cảm thấy tự nhiên.
Tốt lắm, đã như vậy, vậy sau này chúng ta còn gặp lại. Lương Dĩ Hà đưa tay nắm tay của anh, ngay lúc Lâm Tu Dương và Trình Nặc nghĩ là cuối cùng có thể kết thúc, A, Lương Dĩ Hà giống như nhớ ra điều gì, vỗ ót, Quả thật là gần đây bận rộn nên trí nhớ càng giảm xuống, hắn đưa ánh mắt sang Trình Nặc, Trên xe của tôi để một phần văn kiện, bên trong tôi có viết mấy điều đề nghị liên quan đến hợp tác lần này, nếu thư ký Trình nguyện ý, có thể cùng đi ra xe lấy với tôi hay không?
Trình Nặc cười, Được, tôi đi cùng ngài, cô nhìn đồng hồ, lại đưa mắt sang Lâm Tu Dương, Bây giờ cách thời gian cất cánh còn lại không nhiều, tối nay không đi nữa, ngày mai chỉ có một chuyến máy bay đến thành phố B vào buổi chiều, hay Lâm tổng ngài đến sân bay trước đi, tôi sẽ đón xe qua sau.
Xuất hiện sự kiện chắn ngang trước mặt của Trình Nặc, phân tích Lương Dĩ Hà lúc đó có thật quên cầm văn kiện xuống xe hay không đã không còn ý nghĩa nào. Hắn rõ ràng muốn bắt Trình Nặc làm bia đở đạn, để ngừa chưa chuẩn bị. Nếu cô thật sự là một người thư ký bình thường, tình trạng trước mắt tự nhiên không muốn đồng ý, nhưng trước mắt ngoài cô cũng chỉ còn mình Lâm Tu Dương, Trình Nặc tự nhiên sẽ không để anh lâm vào hiểm cảnh không biết.
Được, tôi chờ cô ở sân bay. Trong lòng của Lâm Tu Dương giãy giụa, nhưng Trình Nặc đã nói hết lời, nếu lúc này anh còn kiên trì ngược lại sẽ hại Trình Nặc.
※※※
Dọc theo đường đi, Trình Nặc đi sau lưng Lương Dĩ Hà, trong lòng tính toán làm sao thoát đi, mặc dù cô đã kéo dài khoảng cách với Lương Dĩ Hà, nhưng lại có Triệu Hạo đi sau lưng, mặc dù hắn bước đi không nhanh, nhưng nếu Trình Nặc muốn kéo ra khoảng cách trong lúc này vẫn hơi khó khăn.
Không lâu lắm, hai bên đường đột nhiên có nhiều người mặc tây trang màu đen, bọn họ đi bên cạnh Lương Dĩ Hà, mà Lương Dĩ Hà khôi phục trạng thái trầm mặc ít nói lần nữa, mục đích của hắn đã đạt được, Trình Nặc làm đối tượng bị uy hiếp, bất luận thế nào hay sẽ phát sinh trạng huống ra sao, hắn vẫn còn nắm giữ quyền khống chế nhất định.
Mà trong lúc mọi người có tâm tư khác nhau, Trình Nặc nghe tiếng kêu đau đớn sau lưng, Triệu Hạo thẳng tắp té trên mặt đất. Đứng mấy vệ sĩ bên cạnh Lương Dĩ Hà lập tức móc súng che chở, không chờ bọn hắn cẩn thận thăm dò, người đã bị mấy hướng đạn xung quanh bay đến, mấy tên sung máy phía xa che chở không lãng phí một viên đạn, Trình Nặc thừa dịp hốt hoảng nhanh nhẹn tung người chui vào bên trong rừng rậm.
Thoáng trong lúc đó, Triệu Hạo và mấy tên vệ sĩ xung quanh đều chết hết, mà Trình Nặc bỗng nhiên không rõ tung tích, Lương Dĩ Hà giống như chim sợ cành cong, lại không có che chở. Lần này lẩn trốn nhất định phải ẩn nấp, nên hắn không dẫn nhiều vệ sĩ, nhưng lúc này hắn lại vô cùng hối hận. Hắn liếc nhìn Triệu Hạo té bên cạnh mình, trong mắt không khỏi xẹt qua vẻ đau thương, ngay sau đó hắn nghe âm thanh ma sát rất nhỏ phát ra trên cỏ, người nhanh chóng khôi phục thần sắc, hắn lật người nhảy vào rừng rậm.
Rừng cây ở đây rất dày đặc, so với đường cái trống trải vừa rồi, rừng rậm này ẩn thân hiệu quả sẽ tốt hơn.
Lương Dĩ Hà cẩn thận đi trong rừng rậm, mà hắn không biết đã rất gần khoảng cách với Trình Nặc. Một bên Trình Nặc ngừng thở, rất sợ khiến Lương Dĩ Hà chú ý.
Thư ký Trình? Lương Dĩ Hà dường như nghe tiếng hít thở, mặt hắn âm hiểm cười đến gần chỗ con mèo, Trình Nặc cưỡng bách mình nín thở, một tay cẩn thận lục lọi sung lục bên hông.
/42
|