10
Tôi rút ngón tay giống như bị điện giật về, không chạm vào anh ta nữa.
Tâm trạng của tôi rất phức tạp, tôi vốn cho rằng Tông Dã chỉ xem tôi như một tấm lá chắn, chẳng qua là vì ông nội anh ta muốn anh ta kết hôn, cho nên anh ta mới tùy tiện tìm tôi làm bạn đời.
Mà tôi tiếp cận anh ta chỉ với một mục đích, đó chính là nằm vùng ở bên cạnh anh ta, nghĩ cách xử lý anh ta bằng pháp luật.
Nhưng tôi không ngờ là, Tông Dã lại yêu tôi thật lòng.
Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say của Tông Dã, chỉ vài giây sau, tôi đã lấy lại được vẻ bình tĩnh thường ngày.
Cho dù Tông Dã yêu tôi thì sao chứ?
Anh ta là ma quỷ giết người, là tội phạm tội ác tày trời, là tên tội phạm sắp bị tôi tống vào tù.
Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Tôi không yêu anh ta, vĩnh viễn sẽ không yêu anh ta.
Tôi chăm sóc Tông Dã giống như đang thực hiện trách nhiệm với công việc.
Tôi xem như chưa từng nghe thấy lời thổ lộ của Tông Dã với tôi, mọi thứ vẫn diễn ra như thường.
Sau khi Tông Dã tỉnh dậy, đôi mắt mờ mịt, nhưng chỉ vài giây sau đã khôi phục thần thái thâm sâu.
Tôi nở nụ cười dịu dàng, ra vẻ quan tâm: “Tông Dã, anh tỉnh rồi, anh có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Tông Dã gật đầu, giọng nói có hơi khàn: “Ừm, nhờ em chăm sóc anh, cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, chúng ta sắp thành vợ chồng, đừng xa lạ thế.” Nói xong, tôi ân cần mà đưa cho Tông Dã ly nước, dịu dàng nói: “Tông Dã, uống nước đi.”
Tôi tự nhủ trong lòng: “Cho dù anh yêu tôi cũng vô dụng, tôi không yêu anh.”
Tông Dã đưa tay nhận nước, khi chạm vào ngón tay của tôi, tôi thấy gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của anh ta thay đổi, đôi mắt luôn trầm ổn để lộ một chút hoảng loạn, đôi tai vốn hồng như tôm càng đỏ hơn.
Nhưng nháy mắt tiếp đó, một tia chua xót lại lập loè trong đôi mắt anh ta.
Tôi tò mò không biết anh ta đang nghĩ gì, đúng lúc nghe thấy lời trong lòng anh ta:
“Hôm nay cô ấy thật xinh đẹp, chiếc váy thật đẹp.”
Tôi lập tức hiểu ra, này, hóa ra là bị sắc đẹp của tôi mê hoặc nên anh ta mới lộ ra biểu cảm vừa rồi.
Tôi thấy Tông Dã rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, vẫn tao nhã như thường lệ, không để lộ nửa điểm thất thố.
Sau mấy ngày chăm sóc tỉ mỉ, cơ thể của Tông Dã cũng đang dần hồi phục.
Có điều, ngay cả khi Tông Dã đang ở bệnh viện cũng không quên chèn ép thế lực của chú Lạc.
Vài ngày sau, chú Lạc cũng nhanh chóng sa lưới.
Sở dĩ chú Lạc bị tóm thành công không chỉ bởi vì cảnh sát đã giám sát ông ta từ lâu, mà còn bởi vì trong khoảng thời gian này, sau khi ông ta và Tông Dã không kiêng nể gì nhau nữa, đấu đá dữ dội, chó cùng rứt giậu, dùng những thủ đoạn ngầm âm hiểm, lúc này mới để lộ không ít chứng cứ mang tính mấu chốt.
Cảnh sát có những bằng chứng vô cùng xác thực để bắt giữ chú Lạc.
Lần này chú Lạc sa lưới, cũng có Tông Dã nhúng tay phía sau, đây là nguyên văn lời cấp trên của tôi: “Có vẻ như Tông Dã muốn cho chúng ta mượn đao để bắt chú Lạc. Có vài bằng chứng còn do anh ta cung cấp, cũng là Tông Dã ép chú Lạc để lộ những hoạt động kinh doanh mờ ám đó.”
Cấp trên của tôi còn nói, chứng cứ để bắt giữ Tông Dã cũng có rất nhiều, nhưng anh ta là mắt xích kết nối nhiều người, phải một lướt bắt hết anh ta cùng những kẻ có quan hệ với anh ta, bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Cho nên tôi phải tiếp tục chờ, tiếp tục chịu đựng.
Mấy tuần sau, tôi cùng Tông Dã chuẩn bị hôn lễ.
Khi tôi khoác lên mình chiếc váy cưới, trong mắt Tông Dã ánh lên vẻ kinh diễm.
Anh ta đến gần tôi, nhìn tôi chăm chú, khen ngợi: “Đẹp quá.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ dù có đẹp đến mấy cũng chỉ là đám cưới giả.
Bởi vì cấp trên nói với tôi, buổi tối trước đêm diễn ra lễ cưới, những tên tội phạm ở nước ngoài đó đều sẽ tới chúc mừng, đồng thời bọn họ chuẩn bị hợp tác làm một giao dịch lớn. Đến lúc đó, chính là thu lưới.
Tất cả đều sẽ trần ai lạc định.
Khi tôi đến phòng thử đồ thay quần áo có lơ đãng quay đầu lại, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tôi nhìn thấy trong mắt Tông Dã thoáng hiện một tia bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Khi tôi muốn đi chọn trang sức, mấy chiếc xe vây quanh tôi, ngay sau đó là một cuộc đấu súng.
Trong sự hỗn loạn tột độ, tôi bị ai đó kéo đi.
Khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe buýt cũ nát, trên xe đầy những người bị trói.
Sau khi xe buýt dừng lại, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi, là Lâm Hải Đường.
Tôi rút ngón tay giống như bị điện giật về, không chạm vào anh ta nữa.
Tâm trạng của tôi rất phức tạp, tôi vốn cho rằng Tông Dã chỉ xem tôi như một tấm lá chắn, chẳng qua là vì ông nội anh ta muốn anh ta kết hôn, cho nên anh ta mới tùy tiện tìm tôi làm bạn đời.
Mà tôi tiếp cận anh ta chỉ với một mục đích, đó chính là nằm vùng ở bên cạnh anh ta, nghĩ cách xử lý anh ta bằng pháp luật.
Nhưng tôi không ngờ là, Tông Dã lại yêu tôi thật lòng.
Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say của Tông Dã, chỉ vài giây sau, tôi đã lấy lại được vẻ bình tĩnh thường ngày.
Cho dù Tông Dã yêu tôi thì sao chứ?
Anh ta là ma quỷ giết người, là tội phạm tội ác tày trời, là tên tội phạm sắp bị tôi tống vào tù.
Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Tôi không yêu anh ta, vĩnh viễn sẽ không yêu anh ta.
Tôi chăm sóc Tông Dã giống như đang thực hiện trách nhiệm với công việc.
Tôi xem như chưa từng nghe thấy lời thổ lộ của Tông Dã với tôi, mọi thứ vẫn diễn ra như thường.
Sau khi Tông Dã tỉnh dậy, đôi mắt mờ mịt, nhưng chỉ vài giây sau đã khôi phục thần thái thâm sâu.
Tôi nở nụ cười dịu dàng, ra vẻ quan tâm: “Tông Dã, anh tỉnh rồi, anh có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Tông Dã gật đầu, giọng nói có hơi khàn: “Ừm, nhờ em chăm sóc anh, cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, chúng ta sắp thành vợ chồng, đừng xa lạ thế.” Nói xong, tôi ân cần mà đưa cho Tông Dã ly nước, dịu dàng nói: “Tông Dã, uống nước đi.”
Tôi tự nhủ trong lòng: “Cho dù anh yêu tôi cũng vô dụng, tôi không yêu anh.”
Tông Dã đưa tay nhận nước, khi chạm vào ngón tay của tôi, tôi thấy gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của anh ta thay đổi, đôi mắt luôn trầm ổn để lộ một chút hoảng loạn, đôi tai vốn hồng như tôm càng đỏ hơn.
Nhưng nháy mắt tiếp đó, một tia chua xót lại lập loè trong đôi mắt anh ta.
Tôi tò mò không biết anh ta đang nghĩ gì, đúng lúc nghe thấy lời trong lòng anh ta:
“Hôm nay cô ấy thật xinh đẹp, chiếc váy thật đẹp.”
Tôi lập tức hiểu ra, này, hóa ra là bị sắc đẹp của tôi mê hoặc nên anh ta mới lộ ra biểu cảm vừa rồi.
Tôi thấy Tông Dã rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, vẫn tao nhã như thường lệ, không để lộ nửa điểm thất thố.
Sau mấy ngày chăm sóc tỉ mỉ, cơ thể của Tông Dã cũng đang dần hồi phục.
Có điều, ngay cả khi Tông Dã đang ở bệnh viện cũng không quên chèn ép thế lực của chú Lạc.
Vài ngày sau, chú Lạc cũng nhanh chóng sa lưới.
Sở dĩ chú Lạc bị tóm thành công không chỉ bởi vì cảnh sát đã giám sát ông ta từ lâu, mà còn bởi vì trong khoảng thời gian này, sau khi ông ta và Tông Dã không kiêng nể gì nhau nữa, đấu đá dữ dội, chó cùng rứt giậu, dùng những thủ đoạn ngầm âm hiểm, lúc này mới để lộ không ít chứng cứ mang tính mấu chốt.
Cảnh sát có những bằng chứng vô cùng xác thực để bắt giữ chú Lạc.
Lần này chú Lạc sa lưới, cũng có Tông Dã nhúng tay phía sau, đây là nguyên văn lời cấp trên của tôi: “Có vẻ như Tông Dã muốn cho chúng ta mượn đao để bắt chú Lạc. Có vài bằng chứng còn do anh ta cung cấp, cũng là Tông Dã ép chú Lạc để lộ những hoạt động kinh doanh mờ ám đó.”
Cấp trên của tôi còn nói, chứng cứ để bắt giữ Tông Dã cũng có rất nhiều, nhưng anh ta là mắt xích kết nối nhiều người, phải một lướt bắt hết anh ta cùng những kẻ có quan hệ với anh ta, bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Cho nên tôi phải tiếp tục chờ, tiếp tục chịu đựng.
Mấy tuần sau, tôi cùng Tông Dã chuẩn bị hôn lễ.
Khi tôi khoác lên mình chiếc váy cưới, trong mắt Tông Dã ánh lên vẻ kinh diễm.
Anh ta đến gần tôi, nhìn tôi chăm chú, khen ngợi: “Đẹp quá.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ dù có đẹp đến mấy cũng chỉ là đám cưới giả.
Bởi vì cấp trên nói với tôi, buổi tối trước đêm diễn ra lễ cưới, những tên tội phạm ở nước ngoài đó đều sẽ tới chúc mừng, đồng thời bọn họ chuẩn bị hợp tác làm một giao dịch lớn. Đến lúc đó, chính là thu lưới.
Tất cả đều sẽ trần ai lạc định.
Khi tôi đến phòng thử đồ thay quần áo có lơ đãng quay đầu lại, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tôi nhìn thấy trong mắt Tông Dã thoáng hiện một tia bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Khi tôi muốn đi chọn trang sức, mấy chiếc xe vây quanh tôi, ngay sau đó là một cuộc đấu súng.
Trong sự hỗn loạn tột độ, tôi bị ai đó kéo đi.
Khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe buýt cũ nát, trên xe đầy những người bị trói.
Sau khi xe buýt dừng lại, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi, là Lâm Hải Đường.
/15
|