Ngày nối tiếp ngày Hiểu Hằng học pháp thuật do chính "phu quân" mình dạy. Nàng được dạy cách sử dụng kiếm mà không cần dùng tay và loại pháp thuận cổ xưa do Tử Dương dạy bằng cách điều khiển các hệ khác và trong ngũ hành.
Ngày đẹp trời nàng đang đọc sách dưới đình và nhâm nhi miếng bánh ngot thì một thương hình yểu điệu đi vào sặc mùi son phấn.
"Tỷ tỷ, người cũng có nhã hứng hóng mát sao?"
"Bảo muội sao muội rãnh rỗi đến đây chơi vậy?"
"Muội đến thăm tỷ nghe nói tỷ đang học pháp thuật, Nhưng tại sao đến giờ tỷ mới học, có phải là tỷ chưa có phép thuật đúng không"
"Muội đến đây thì ta vui nhưng muội muốn biết những thứ khác thì cứ hỏi Vương gia của muội đi"
"..." ( nhiều chuyện hả cưng Hiểu tỷ nói một câu trúng tim đen á khẩu luôn)
"Không còn Việc gì thì ta không tiễn" Hiểu Hằng lệnh tiếng đuổi khéo có Bảo Bình kia vì thứ nhất mùi son phấn nàng chịu không được, hai là nàng không thích việc người khác biết những điều về mình.
"Muội xin phép" Bảo Bình vừa bước ra khỏi đình là ngay lập tức có đám mây bay tới đậu trên đỉnh đầu và tạo ra mấy tiếng sét 'sẹt sẹt'.
---Tối hôm đó---
Hiểu Hằng đang dùng bữa tối và có cả Tử Dương điều này làm cho nô tì phải kính nể Hiểu Hằng thêm mấy lần.
"Ăn xong ta muốn sử dụng kiếm"
"Được, nàng cứ ăn no đi"
Dùng xong bữa cơm xa hoa, Hiểu Hằng tiến vào phòng ngủ lấy Ngọc Hư Kiếm ra. Thanh kiếm vẫn đặc trưng của màu băng. Cầm Thanh kiếm ra hoa viên đêm trăng thanh gió lộng thanh kiếm bay trên không trung, đường nét sắc lạnh như muốn làm đứt lìa ánh trăng. Hiểu Hằng chỉ lướt nhẹ theo thanh kiếm nhưng đối với ai nhìn vào thì chỉ thêm thầm bái phục.
"Chỉ một thời gian ngắn như vậy mà nàng có thể sử dụng kiếm thành thục như vậy quả là một chuyện không ai làm được"
Nàng từ trên không tiếp đất nhẹ nhàng và chỉ với một cái lắc tay thì thanh kiếm đã được thu về. "Rắc..." tiếng cành cây khô bị đạp gãy. Ánh mắt nàng nhanh chóng hướng về phía bóng tối nơi phát ra âm thanh. Thanh kiếm nhanh chóng từ trong tay nàng phân thành nhiều thanh kiếm nhỏ đồng loạt bay về phía nơi nàng nhìn.
"Á..."
Đi lại nơi phát ra tiếng hét thì hóa ra đó là Tử Hi công chúa phá phách trong cung.
"Sao muội đến đây làm gì?"
"Huynh bỏ muội không chơi với muội" trả lời câu hỏi hơi khó khăn vì nàng bị hơn chục thanh kiếm trên áo làm nàng treo dính trên cây.
"Sau này ta đang luyện kiếm đừng núp nữa kiếm của ta không có mắt đâu công chúa"
"Do ngươi à, người giỏi vậy sao, ta muốn tỉ thí với ngươi, rút kiếm lại và ta muốn tỉ thí với ngươi"
Trước tiếng hét nàng thu kiếm lai rồii nhanh chóng phi thân đi bỏ lại nàng công chúa nhỏ đang la hét om sòm. Theo sau nàng là Tử Dương cũng theo nàng bước vào phòng, Đặt thanh kiếm trên bàn nàng tùy tiện rót một chum trà uống.
"Tử Hi tính tình háo thắng từ nhỏ nàng đừng để bụng."
"Không sao ta mệt muốn tắm rữa rồi ngủ."
Sau một bữa tối náo loạn do Tử Hi gây ra nàng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Tất nhiên Tử Dương cũng lẽo đẽo theo sau lên giường nhưng lúc nào cũng được nàng chia ranh giới cả.
Ngày đẹp trời nàng đang đọc sách dưới đình và nhâm nhi miếng bánh ngot thì một thương hình yểu điệu đi vào sặc mùi son phấn.
"Tỷ tỷ, người cũng có nhã hứng hóng mát sao?"
"Bảo muội sao muội rãnh rỗi đến đây chơi vậy?"
"Muội đến thăm tỷ nghe nói tỷ đang học pháp thuật, Nhưng tại sao đến giờ tỷ mới học, có phải là tỷ chưa có phép thuật đúng không"
"Muội đến đây thì ta vui nhưng muội muốn biết những thứ khác thì cứ hỏi Vương gia của muội đi"
"..." ( nhiều chuyện hả cưng Hiểu tỷ nói một câu trúng tim đen á khẩu luôn)
"Không còn Việc gì thì ta không tiễn" Hiểu Hằng lệnh tiếng đuổi khéo có Bảo Bình kia vì thứ nhất mùi son phấn nàng chịu không được, hai là nàng không thích việc người khác biết những điều về mình.
"Muội xin phép" Bảo Bình vừa bước ra khỏi đình là ngay lập tức có đám mây bay tới đậu trên đỉnh đầu và tạo ra mấy tiếng sét 'sẹt sẹt'.
---Tối hôm đó---
Hiểu Hằng đang dùng bữa tối và có cả Tử Dương điều này làm cho nô tì phải kính nể Hiểu Hằng thêm mấy lần.
"Ăn xong ta muốn sử dụng kiếm"
"Được, nàng cứ ăn no đi"
Dùng xong bữa cơm xa hoa, Hiểu Hằng tiến vào phòng ngủ lấy Ngọc Hư Kiếm ra. Thanh kiếm vẫn đặc trưng của màu băng. Cầm Thanh kiếm ra hoa viên đêm trăng thanh gió lộng thanh kiếm bay trên không trung, đường nét sắc lạnh như muốn làm đứt lìa ánh trăng. Hiểu Hằng chỉ lướt nhẹ theo thanh kiếm nhưng đối với ai nhìn vào thì chỉ thêm thầm bái phục.
"Chỉ một thời gian ngắn như vậy mà nàng có thể sử dụng kiếm thành thục như vậy quả là một chuyện không ai làm được"
Nàng từ trên không tiếp đất nhẹ nhàng và chỉ với một cái lắc tay thì thanh kiếm đã được thu về. "Rắc..." tiếng cành cây khô bị đạp gãy. Ánh mắt nàng nhanh chóng hướng về phía bóng tối nơi phát ra âm thanh. Thanh kiếm nhanh chóng từ trong tay nàng phân thành nhiều thanh kiếm nhỏ đồng loạt bay về phía nơi nàng nhìn.
"Á..."
Đi lại nơi phát ra tiếng hét thì hóa ra đó là Tử Hi công chúa phá phách trong cung.
"Sao muội đến đây làm gì?"
"Huynh bỏ muội không chơi với muội" trả lời câu hỏi hơi khó khăn vì nàng bị hơn chục thanh kiếm trên áo làm nàng treo dính trên cây.
"Sau này ta đang luyện kiếm đừng núp nữa kiếm của ta không có mắt đâu công chúa"
"Do ngươi à, người giỏi vậy sao, ta muốn tỉ thí với ngươi, rút kiếm lại và ta muốn tỉ thí với ngươi"
Trước tiếng hét nàng thu kiếm lai rồii nhanh chóng phi thân đi bỏ lại nàng công chúa nhỏ đang la hét om sòm. Theo sau nàng là Tử Dương cũng theo nàng bước vào phòng, Đặt thanh kiếm trên bàn nàng tùy tiện rót một chum trà uống.
"Tử Hi tính tình háo thắng từ nhỏ nàng đừng để bụng."
"Không sao ta mệt muốn tắm rữa rồi ngủ."
Sau một bữa tối náo loạn do Tử Hi gây ra nàng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Tất nhiên Tử Dương cũng lẽo đẽo theo sau lên giường nhưng lúc nào cũng được nàng chia ranh giới cả.
/17
|