Trong màng đêm nàng cảm thấy có luống khí dâng trào khó thoát ra được nàng bèn trong đêm một người một Kiếm nhảy múa dưới ánh trăng. Mái tóc tím xõa dài thước tha theo làn gió được kiếm sắt bén đưa trên không trung như muốn cắt lìa ánh trăng khuya một mỹ cảnh khó cưỡng lòng người. Đường kiếm cuối cùng cũng dứt một tiếng vỗ tay làm nàng giật mình.
“Ai?”
“Là ta Tử Dương” đi tới nàng khẽ vuốt mái tóc đang bay.
“Tại sao nàng có Ngọc Hư Kiếm Trận”
“Ta tìm thấy”
“Được nàng theo ta” không nói không rằng Tử Dương kéo nàng đi với vẻ mặt căng thẳng tột cùng khiến nàng phải ủy khuất đi theo Tử Dương. Dắt nàng đi đến thư phòng đặt nàng xuống ghế.
“Nàng có biết Ngọc Hư Kiếm Trận như thế nào không?”
“Ta biết tất cả, và lí do ta ở đây là muốn làm minh chủ võ lâm”
“Được ta sẽ giúp nàng nhưng nàng hay nhớ đừng để kiếm rơi vào tay bất kì ai”
Xong lời Tử Dương đem ra một cuốn sách rất giống cuốn bí tịch của nàng, đúng là không sai trên bí tịch có ghi ‘Ngọc Hư Kiếm Trận 2’. Đưa cho Hiểu Hằng đọc một hồi nàng bắt đầu chau mày lại hỏi những điều ngớ ngẩn.
“Sao ta cho thể điều khiển kiếm?”
“Nàng giả vờ đấy à, ở đây ai cũng có một pháp thuật riêng cho bản thân mà hệ pháp thuật được sử dụng đều tồn tại trong thiên nhiên, nàng cũng có mà chưa phát hiện ra ngày mai ta sẽ tập cho nàng” hắn ôn tồn nói cho nàng nghe mọi thứ ở thế giới này. Thoáng giật mình nàng mới hiểu tại sao chén trà pha đủ độ ấm mà vẫn lúc nóng lúc lạnh bất thường, và nhung cung nữ kia mặc dù không ra khỏi hoàng cung lại biết được nhiều tin tức đến vậy, “Trời ơi tại sao mình lại ngốc vậy”.
Sáng hôm sau nàng được Tử Dương đem ra sân bắt đầu tập luyện các thị vệ cung nữ cũng không khỏi ngạc nhiên một người đào hoa như vương gia luôn xem bọn nữ nhân chỉ là thứ để trêu đùa vậy tại sao hôm nay Vương gia lại ôn như với một cung nữ đã vậy con giúp nữ nhân ấy nhận dạng pháp thuật nữa chứ. Trong cung cũng không tránh khỏi sự bàn tán, nhưng vài ngày sau thì mọi chuyện lại êm xuôi. Không ít người ganh ghét nàng cũng không ít người ngưỡng mộ nàng, nhưng nàng đều mặt kệ không thèm đếm xỉ tới những lời họ nói.
“Ai?”
“Là ta Tử Dương” đi tới nàng khẽ vuốt mái tóc đang bay.
“Tại sao nàng có Ngọc Hư Kiếm Trận”
“Ta tìm thấy”
“Được nàng theo ta” không nói không rằng Tử Dương kéo nàng đi với vẻ mặt căng thẳng tột cùng khiến nàng phải ủy khuất đi theo Tử Dương. Dắt nàng đi đến thư phòng đặt nàng xuống ghế.
“Nàng có biết Ngọc Hư Kiếm Trận như thế nào không?”
“Ta biết tất cả, và lí do ta ở đây là muốn làm minh chủ võ lâm”
“Được ta sẽ giúp nàng nhưng nàng hay nhớ đừng để kiếm rơi vào tay bất kì ai”
Xong lời Tử Dương đem ra một cuốn sách rất giống cuốn bí tịch của nàng, đúng là không sai trên bí tịch có ghi ‘Ngọc Hư Kiếm Trận 2’. Đưa cho Hiểu Hằng đọc một hồi nàng bắt đầu chau mày lại hỏi những điều ngớ ngẩn.
“Sao ta cho thể điều khiển kiếm?”
“Nàng giả vờ đấy à, ở đây ai cũng có một pháp thuật riêng cho bản thân mà hệ pháp thuật được sử dụng đều tồn tại trong thiên nhiên, nàng cũng có mà chưa phát hiện ra ngày mai ta sẽ tập cho nàng” hắn ôn tồn nói cho nàng nghe mọi thứ ở thế giới này. Thoáng giật mình nàng mới hiểu tại sao chén trà pha đủ độ ấm mà vẫn lúc nóng lúc lạnh bất thường, và nhung cung nữ kia mặc dù không ra khỏi hoàng cung lại biết được nhiều tin tức đến vậy, “Trời ơi tại sao mình lại ngốc vậy”.
Sáng hôm sau nàng được Tử Dương đem ra sân bắt đầu tập luyện các thị vệ cung nữ cũng không khỏi ngạc nhiên một người đào hoa như vương gia luôn xem bọn nữ nhân chỉ là thứ để trêu đùa vậy tại sao hôm nay Vương gia lại ôn như với một cung nữ đã vậy con giúp nữ nhân ấy nhận dạng pháp thuật nữa chứ. Trong cung cũng không tránh khỏi sự bàn tán, nhưng vài ngày sau thì mọi chuyện lại êm xuôi. Không ít người ganh ghét nàng cũng không ít người ngưỡng mộ nàng, nhưng nàng đều mặt kệ không thèm đếm xỉ tới những lời họ nói.
/17
|