Sáng sớm tôi và Hoàng Phong bắt đầu chuẩn bị lên đường về quê, con đường quen thuộc năm nào nay có phần xa lạ, mọi thứ xung quanh dường như thay đổi rất nhiều. Còn nhớ lần đầu tiên tôi bước chân trên con đường này, cây xanh cả một đoạn đường dài vậy mà... giờ đây chẳng có bóng dáng một cái cây nào. Ngôi nhà năm nào mà tôi ở cũng đã được sơn phết đẹp hơn, mới hơn... tôi nhanh chóng bước chân vào nhà. Định tạo bất ngờ cho mẹ... nhưng bất ngờ không chỉ dành cho mẹ mà còn dành cho tôi khi mà tất cả mọi người đều tập hợp đông đủ ở đây. Nhìn vẻ mặt bất ngờ và vui sướng của mẹ, tôi hạnh phúc lắm, tôi nhào vào lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt để bù đắp cho bao nhiêu năm xa cách. Thoả mản nổi nhớ rồi tôi mới quay ra ôm từng người, từng người một. Đầu tiên là Tuệ Lâm, sau đó là Gia Hân, Gia Linh, Minh Hoàng, Minh Long và cuối cùng là... Bảo Dương, cái ôm gượng gạo nhất. Sau khi đã được mọi người chào đón một cách nòng nhiệt, chúng tôi bắt đầu ra sofa ngồi. Bộ ghế bàn dài năm xưa đã được thay bằng bộ sofa này rồi nhĩ?
- Mọi người về khi nào vậy? - Tôi hỏi.
- Trước mày một lúc thôi - Gia Hân nhanh miệng trả lời.
- Sao mọi người biết tôi về? - Tôi buộc miệng hỏi tiếp.
Sau câu hỏi của tôi chẳng có một câu trả lời, mà đồng loạt nhìn vào một hướng, tôi cũng nhìn theo, và hướng nhìn đó kết thúc vào một người, đó là Hoàng Phong, khỏi nói cũng biết, chắc Hoàng Phong đã thông báo cho mọi người.
Mọi người bắt đầu cùng nhau trò chuyện hỏi thăm, cũng lâu rồi mới có ngày sum hợp mà. Mẹ thì cũng lớn tuổi nên không còn sức đâu mà nói chuyện dỡ hơi với đám trẻ tụi tôi mà vào bếp nấu thức ăn.
- Em về sao không báo cho mọi người biết - Minh Hoàng dở giọng trách tôi.
- Em định tạo bất ngờ cho mọi người... - Tôi liếc sang Hoàng Phong - Không ngờ người bất ngờ lại là em...
- Em về đây luôn hay lại sang bên đấy - Bảo Dương bất ngờ hỏi tôi.
- Chắc...chắc vài tháng nữa em sẽ về lại Pháp - Tôi ấp úng không dám nhìn mặt Bảo Dương.
- Bây giờ mày ở đâu? - Gia Linh hỏi tôi.
- Cô ấy ở nhà tôi - Chưa kịp để tôi trả lời Hoàng Phong đã lên tiếng.
- Nhà anh? - Mọi người đều há hóc mồm nhìn Hoàng Phong và chỉ nhận được cái gật đầu.
Người thất vọng nhất có lẽ là Bảo Dương, vì anh ấy đứng lên và nói:
- Mọi người cứ nói chuyện vui vẻ, tôi muốn đi dạo một chút.
Tôi cũng lấy cớ đi vệ sinh mà rời khỏi đây.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, trong lòng tôi chỉ sợ Bảo Dương hiểu lầm mặc dù mối quan hệ giữa chúng tôi chẳng là gì cả. Tôi nhanh chóng đi vòng ra cửa sau, ngược với hướng Bảo Dương đi nên tôi phải vòng ngược lại ngoài sân lên phía trước thì đã thấy Bảo Dương đứng dựa vào một góc cây dừa gần đó. Hai chân tôi cứ hối thúc tôi bước lại, nhưng lí trí bảo rằng không được đi. Cứ đấu tranh tư tưởng một lúc cuối cùng tôi quyết định quay vào trong nhưng chẳng may đá vấp cục đá vậy là không khỏi rên một tiếng A Bảo Dương nghe tiếng tôi liền quay lại, mặt anh trở nên khó coi khi thấy tôi như vậy và nhanh chóng chạy lại đỡ tôi đứng lên.
- Cảm ơn anh - Tôi mĩm cười nhìn Bảo Dương khi anh đã đỡ tôi đứng dậy.
- Ngồi xuống đây đi - Bảo Dương chỉ vào một góc bờ ngay cái ao bên cạnh.
- Ở đây mát quá anh nhĩ - Tôi cũng ngồi xuống theo Bảo Dương.
- Không phải mát mà là lạnh, lạnh đến đau lòng khi nhìn thấy em bên cạnh một người khác... - Bảo Dương thờ ơ đáp.
- Anh và Mỹ Liên thế nào rồi? - Tôi đánh trống lãng.
- Cũng bình thường thôi.
- Còn công việc của anh? Hôm nay không có show hay sao mà lại về đây.
- Không có nên nghe Hoàng Phong nói vậy anh mới tranh thủ về đây, cũng lâu rồi anh không về nơi đây, mọi thứ thay đổi nhiều quá - Giọng Bảo Dương bỗng khàn đi.
- Mọi thứ rồi sẽ thay đổi thôi anh à.
- Tình cảm cũng vậy em nhĩ? Mong manh... dể thành nhưng dể vỡ... - Bảo Dương cười nhạt.
- Ý anh là sao?
- À không có gì, thôi em vào nhà đi đừng để mọi người chờ.
Bảo Dương đã nói vậy tôi cũng không thể nào ngồi ở đây mãi, cho nên tôi đứng dậy bước vào nhà bằng cửa sau như lúc đi ra.
Tình cảm mong manh... dể thành nhưng dể vỡ tôi biết câu nói này Bảo Dương ngầm ám chỉ tôi, tôi cũng biết tại sao anh lại như vậy. Nhưng thật sự tôi còn cách nào khác để quên anh không? Chỉ có cách tôi tiếp nhận Hoàng Phong thì may ra mới có thể quên anh...
Mọi người đâu hết rồi nhỉ? Ừm, chắc có lẽ đi chơi hết cả rồi. Tôi cũng nhanh chân mang đôi dép vào rồi bước ra ngoài. Nơi này thay đổi nhiều quá nên tôi cũng không biết rằng mình đang đi đâu, chỉ theo đường mòn mà đi, được mười phút sau thì bãi biển đã xuất hiện trước mắt tôi, thì ra cái đường mòn kia đưa tôi đến đây. Tôi bắt đầu dạo một vòng quanh biển, chợt tôi thấy Hoàng Phong đứng cô đơn một mình ở đó. Nhìn dáng vẻ mãnh khảnh của anh ấy phấp phơ theo gió, tôi cảm thấy mình thật có lỗi với Hoàng Phong. Thế là tôi nhanh chân bước lại chỗ anh, ôm anh từ phía sau giống như hôm qua anh ôm tôi vậy.
Hoàng Phong không nói gì chỉ im lặng, anh đưa hai tay mình nắm hai tay tôi ngay bụng anh siết lại.
- Tuệ Nghi, anh thật sự có thể sao?
- Ừm, anh có thể - Tôi hiểu anh đang nói gì nên gật đầu cái rụp.
Sau đó Hoàng Phong liền xoay người tôi lại và ôm tôi vào lòng. Hơi thở anh phả ra cổ tôi làm cơ thể tôi có chút nóng. Anh liền đặt lên trán tôi một nhụ hôn rồi quay xuống thì thầm vào tai tôi:
- Anh Yêu Em...
Tôi như bất động bởi câu nói của anh, tôi biết Hoàng Phong có tình cảm với mình nhưng không ngờ anh ấy lại nói ra nhanh như vậy. Tôi im lặng không đáp, sau đó đẩy anh ra xa rồi ngồi xuống nhặt một vỏ xò.
- Hoàng Phong, anh biết không? Cuộc sống của em cũng giống như cái vỏ sò này vậy. Mặc cho sóng đánh đến đâu thì đến, em không có quyền lựa chọn cuộc sống cho chính mình. Hơn nữa, cuộc đời em cũng giống như cái võ sò bị bể mất một miếng này, mãi mãi không bao giờ nguyên vẹn...
- Vậy anh sẽ giúp em tìm mãnh vỡ của nó - Hoàng Phong cũng ngồi xuống cạnh tôi, tay đưa xuống cát tìm kiếm.
- Anh nhìn biển đi, cả một bãi biển rộng như vậy, cái mãnh vỡ kia thật sự không thể tìm được - Tôi đưa mắt nhìn xa xăm.
- Hôm nay tìm không được ngày mai chúng ta lại tiếp tục tìm. Ngày mai tìm không được thì ngày mốt lại tiếp tục tìm, tìm đến khi nào được thì thôi. Chỉ cần có em bên cạnh... anh nhất định sẽ tìm được mãnh vỡ đó cho em.
- Anh ngốc quá, chúng ta tiếp tục đi dạo đi - Tôi nắm tay kéo Hoàng Phong đứng dậy.
Vừa quay mặt sang thì đã thấy Bảo Dương đứng cách đó một khoảng không xa, từ khoảng cách đó có lẽ anh không nghe những gì chúng tôi vừa nói. Nhưng cũng có thể Bảo Dương không hề quan tấm đến bọn tôi bởi qua ánh mắt của anh tôi có thể thấy được ánh mắt bất cần đó lạnh lẽo đến thế nào.
Hoàng Phong không nhìn thấy Bảo Dương thì phải, anh vẫn nắm tay tôi đi tiếp và chỉ vài bước chân chúng tôi đã chạm mặt nhau.
- Hai người hạnh phúc nhĩ - Bảo Dương buông một câu mĩa mai.
- Đương nhiên rồi - Tôi cũng cười đáp.
- Cậu nên tìm cho mình một người đi chứ - Hoàng Phong cũng cất lời.
- Tôi sống tự do quen rồi nên cũng không muốn ràng buộc bởi một người con gái - Bảo Dương hất mặt đáp.
- Tôi không nghĩ là ràng buộc, bởi vì đó là tự nguyện - Hoàng Phong cũng không thua.
- Được rồi hai người đừng cãi nữa - Tôi lên tiếng can ngăn rồi quay sang Hoàng Phong - Chúng ta đi thôi.
Thề có chúa biết khi bước qua anh, tôi đau đớn biết nhường nào. Bước ngang qua anh, tim tôi cũng như có mũi tên đâm vào, đau lắm nhưng chẳng thể làm gì được. Tôi chỉ biết bất lực chịu đựng và nắm tay Hoàng Phong bước tiếp.
Chín người chúng tôi ngồi vào bàn ăn tối. Vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, thiệt không hiểu lũ trẻ thời nay nói chuyện kiểu gì mà mẹ tôi nghe chỉ biết cười chứ chẳng biết đáp thế nào. Đơn giản bà chỉ cười cho qua chuyện vì bà cũng có hiểu bọn tôi nói gì đâu. Ăn xong tôi và Tuệ Lâm xuống gọt trái cây cho mọi người, Gia Hân và Gia Linh thì rửa chén dĩa, mẹ thì vào phòng nghĩ ngơi, nói chung chỉ có bọn con trai là sướng.
- Trái cây có rồi đây - Tuệ Lâm vừa bưng dĩa trái cây vừa rao.
- Thế bao nhiêu một dĩa? - Minh Hoàng cũng hùa theo, anh ấy cũng thích chọc Tuệ Lâm vì nhìn mặt Tuệ Lâm lúc bị trêu chọc khiến người ta không thể nhịn cười.
- Trái cây em biếu chứ chả bán cho anh - Tuệ Lâm cũng không vừa.
- Thế biếu cho anh một phần có được không? - Minh Hoàng tiếp tục.
- Xời, hỏi vậy cũng hỏi, biếu ai em biếu, chứ biếu anh... thôi miễn bàn - Con bé hất mặt đáp.
Tôi đứng đó chỉ biết cười trừ chào thua với hai người này.
- Được rồi đừng đùa nữa, mọi người ăn trái cây đi - Tôi nói.
Vậy là mỗi người một miếng trái cây, chị em Gia Hân, Gia Linh cũng nhanh chóng lấy cho mình một miếng ăn tráng miệng.
- Ngày mai mày quay lại thành phố cùng bọn tao luôn à? - Gia Linh hỏi tôi.
Theo như dự định là ngày mai tôi sẽ quay lại thành phố, nhưng không phải với mọi người mà đi cùng với Hoàng Phong. Thật sự mà nói tôi thích đi cùng mọi người hơn nhưng đi cùng thì sẽ có Bảo Dương tôi lại không muốn đối mặt với anh, nên vội vàng trả lời:
- Ừm. Nhưng tao đi cùng anh Phong.
Nói xong có cho tôi tiền, tôi cũng không dám quay sang nhìn sắc mặt Bảo Dương thế nào nữa. Nhưng không lâu sau đó, Bảo Dương lại buông câu mĩa mai:
- Người ta đi có đôi có cặp, mọi người định chia rẻ hạnh phúc của Tuệ Nghi và Hoàng Phong sao?
Không khí bỗng trở nên căng thẳng sau câu nói của Bảo Dương. Tôi thật sự rất tức, tôi có đụng chạm gì đến anh đâu, mà anh cứ kím chuyện với tôi hoài như thế.
- Mọi người nói chuyện đi, em về phòng với mẹ.
- Anh nói không đúng sao mà lại bỏ đi - Toan đứng lên thì tôi lại nghe giọng Bảo Dương.
- Em đã nói là em có chuyện muốn nói với mẹ, anh nghe không hiểu sao? - Tôi nghiến răng tức giận.
- Em có nghe câu có tật giật mình chưa vậy, Tuệ Nghi? - Bảo Dương nhấn mạnh hai từ cuối bởi vì từ lúc quen biết đến nay Bảo Dương chưa bao giờ gọi tôi bằng tên cả.
- Đúng vậy, em với anh Phong là đang hẹn hò đó, chuyện này mọi người đều biết cả mà - Tôi quay người lại về phía mọi người - Đúng không mọi người?
- Vậy còn trốn tránh làm gì? Hay là em sợ mọi người nói em bắt cá hai tay?
- Bảo Dương anh nghe cho rõ đây, em và anh đã chấm dứt rồi, em yêu ai, quen ai là chuyện của em, liên quan gì đến anh - Tôi tức giận đáp.
- Tại sao lại không liên quan, anh là anh của em, anh nên quan tâm em gái mình đúng không?
- Anh em? - Tất cả những người còn lại đồng thanh.
- Đúng, chúng ta là anh em. Nhưng anh nên biết khoảng cách giữa anh em là như thế nào, anh xen vào cuộc sống của em hơi quá rồi đó - Tôi cảm nhận được mặt mình đang đỏ phừng lên vì tức giận.
- Em gái mình sang nhà trai ở, em nghĩ anh có nên quan tâm không?
- Chỉ là chuyện nơi ở thôi, anh có nên làm phức tạp vấn đề lên như thế không?
- Anh không làm quá. Em nên biết con gái không nên ở với người xa lạ, hơn nữa đó lại là đàn ông.
- Bảo Dương anh biết gì không? Anh nói như vậy người ngoài không biết sẽ nói anh đang ghen đó - Tôi hất mặt ra ngoài.
- Ý em là sao?
- Có lẽ em nghĩ anh nên đưa bạn gái anh về, cô ấy lặn lội đường xá xa xôi đến đây chắc không phải là xem anh nổi cơn ghen đấy chứ? - Tôi vừa lớn giọng nói vừa hất mặt ra phía cửa, nơi Mỹ Liên đang đứng.
- Mỹ Liên - Bảo Dương có vẻ không vui khi nhìn thấy Mỹ Liên.
- Được rồi mọi người cứ tiếp tục đi nha, em mệt rồi - Nói rồi tôi bước một mạch vào phòng không buồn quay lại lấy một lần.
- Mọi người về khi nào vậy? - Tôi hỏi.
- Trước mày một lúc thôi - Gia Hân nhanh miệng trả lời.
- Sao mọi người biết tôi về? - Tôi buộc miệng hỏi tiếp.
Sau câu hỏi của tôi chẳng có một câu trả lời, mà đồng loạt nhìn vào một hướng, tôi cũng nhìn theo, và hướng nhìn đó kết thúc vào một người, đó là Hoàng Phong, khỏi nói cũng biết, chắc Hoàng Phong đã thông báo cho mọi người.
Mọi người bắt đầu cùng nhau trò chuyện hỏi thăm, cũng lâu rồi mới có ngày sum hợp mà. Mẹ thì cũng lớn tuổi nên không còn sức đâu mà nói chuyện dỡ hơi với đám trẻ tụi tôi mà vào bếp nấu thức ăn.
- Em về sao không báo cho mọi người biết - Minh Hoàng dở giọng trách tôi.
- Em định tạo bất ngờ cho mọi người... - Tôi liếc sang Hoàng Phong - Không ngờ người bất ngờ lại là em...
- Em về đây luôn hay lại sang bên đấy - Bảo Dương bất ngờ hỏi tôi.
- Chắc...chắc vài tháng nữa em sẽ về lại Pháp - Tôi ấp úng không dám nhìn mặt Bảo Dương.
- Bây giờ mày ở đâu? - Gia Linh hỏi tôi.
- Cô ấy ở nhà tôi - Chưa kịp để tôi trả lời Hoàng Phong đã lên tiếng.
- Nhà anh? - Mọi người đều há hóc mồm nhìn Hoàng Phong và chỉ nhận được cái gật đầu.
Người thất vọng nhất có lẽ là Bảo Dương, vì anh ấy đứng lên và nói:
- Mọi người cứ nói chuyện vui vẻ, tôi muốn đi dạo một chút.
Tôi cũng lấy cớ đi vệ sinh mà rời khỏi đây.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, trong lòng tôi chỉ sợ Bảo Dương hiểu lầm mặc dù mối quan hệ giữa chúng tôi chẳng là gì cả. Tôi nhanh chóng đi vòng ra cửa sau, ngược với hướng Bảo Dương đi nên tôi phải vòng ngược lại ngoài sân lên phía trước thì đã thấy Bảo Dương đứng dựa vào một góc cây dừa gần đó. Hai chân tôi cứ hối thúc tôi bước lại, nhưng lí trí bảo rằng không được đi. Cứ đấu tranh tư tưởng một lúc cuối cùng tôi quyết định quay vào trong nhưng chẳng may đá vấp cục đá vậy là không khỏi rên một tiếng A Bảo Dương nghe tiếng tôi liền quay lại, mặt anh trở nên khó coi khi thấy tôi như vậy và nhanh chóng chạy lại đỡ tôi đứng lên.
- Cảm ơn anh - Tôi mĩm cười nhìn Bảo Dương khi anh đã đỡ tôi đứng dậy.
- Ngồi xuống đây đi - Bảo Dương chỉ vào một góc bờ ngay cái ao bên cạnh.
- Ở đây mát quá anh nhĩ - Tôi cũng ngồi xuống theo Bảo Dương.
- Không phải mát mà là lạnh, lạnh đến đau lòng khi nhìn thấy em bên cạnh một người khác... - Bảo Dương thờ ơ đáp.
- Anh và Mỹ Liên thế nào rồi? - Tôi đánh trống lãng.
- Cũng bình thường thôi.
- Còn công việc của anh? Hôm nay không có show hay sao mà lại về đây.
- Không có nên nghe Hoàng Phong nói vậy anh mới tranh thủ về đây, cũng lâu rồi anh không về nơi đây, mọi thứ thay đổi nhiều quá - Giọng Bảo Dương bỗng khàn đi.
- Mọi thứ rồi sẽ thay đổi thôi anh à.
- Tình cảm cũng vậy em nhĩ? Mong manh... dể thành nhưng dể vỡ... - Bảo Dương cười nhạt.
- Ý anh là sao?
- À không có gì, thôi em vào nhà đi đừng để mọi người chờ.
Bảo Dương đã nói vậy tôi cũng không thể nào ngồi ở đây mãi, cho nên tôi đứng dậy bước vào nhà bằng cửa sau như lúc đi ra.
Tình cảm mong manh... dể thành nhưng dể vỡ tôi biết câu nói này Bảo Dương ngầm ám chỉ tôi, tôi cũng biết tại sao anh lại như vậy. Nhưng thật sự tôi còn cách nào khác để quên anh không? Chỉ có cách tôi tiếp nhận Hoàng Phong thì may ra mới có thể quên anh...
Mọi người đâu hết rồi nhỉ? Ừm, chắc có lẽ đi chơi hết cả rồi. Tôi cũng nhanh chân mang đôi dép vào rồi bước ra ngoài. Nơi này thay đổi nhiều quá nên tôi cũng không biết rằng mình đang đi đâu, chỉ theo đường mòn mà đi, được mười phút sau thì bãi biển đã xuất hiện trước mắt tôi, thì ra cái đường mòn kia đưa tôi đến đây. Tôi bắt đầu dạo một vòng quanh biển, chợt tôi thấy Hoàng Phong đứng cô đơn một mình ở đó. Nhìn dáng vẻ mãnh khảnh của anh ấy phấp phơ theo gió, tôi cảm thấy mình thật có lỗi với Hoàng Phong. Thế là tôi nhanh chân bước lại chỗ anh, ôm anh từ phía sau giống như hôm qua anh ôm tôi vậy.
Hoàng Phong không nói gì chỉ im lặng, anh đưa hai tay mình nắm hai tay tôi ngay bụng anh siết lại.
- Tuệ Nghi, anh thật sự có thể sao?
- Ừm, anh có thể - Tôi hiểu anh đang nói gì nên gật đầu cái rụp.
Sau đó Hoàng Phong liền xoay người tôi lại và ôm tôi vào lòng. Hơi thở anh phả ra cổ tôi làm cơ thể tôi có chút nóng. Anh liền đặt lên trán tôi một nhụ hôn rồi quay xuống thì thầm vào tai tôi:
- Anh Yêu Em...
Tôi như bất động bởi câu nói của anh, tôi biết Hoàng Phong có tình cảm với mình nhưng không ngờ anh ấy lại nói ra nhanh như vậy. Tôi im lặng không đáp, sau đó đẩy anh ra xa rồi ngồi xuống nhặt một vỏ xò.
- Hoàng Phong, anh biết không? Cuộc sống của em cũng giống như cái vỏ sò này vậy. Mặc cho sóng đánh đến đâu thì đến, em không có quyền lựa chọn cuộc sống cho chính mình. Hơn nữa, cuộc đời em cũng giống như cái võ sò bị bể mất một miếng này, mãi mãi không bao giờ nguyên vẹn...
- Vậy anh sẽ giúp em tìm mãnh vỡ của nó - Hoàng Phong cũng ngồi xuống cạnh tôi, tay đưa xuống cát tìm kiếm.
- Anh nhìn biển đi, cả một bãi biển rộng như vậy, cái mãnh vỡ kia thật sự không thể tìm được - Tôi đưa mắt nhìn xa xăm.
- Hôm nay tìm không được ngày mai chúng ta lại tiếp tục tìm. Ngày mai tìm không được thì ngày mốt lại tiếp tục tìm, tìm đến khi nào được thì thôi. Chỉ cần có em bên cạnh... anh nhất định sẽ tìm được mãnh vỡ đó cho em.
- Anh ngốc quá, chúng ta tiếp tục đi dạo đi - Tôi nắm tay kéo Hoàng Phong đứng dậy.
Vừa quay mặt sang thì đã thấy Bảo Dương đứng cách đó một khoảng không xa, từ khoảng cách đó có lẽ anh không nghe những gì chúng tôi vừa nói. Nhưng cũng có thể Bảo Dương không hề quan tấm đến bọn tôi bởi qua ánh mắt của anh tôi có thể thấy được ánh mắt bất cần đó lạnh lẽo đến thế nào.
Hoàng Phong không nhìn thấy Bảo Dương thì phải, anh vẫn nắm tay tôi đi tiếp và chỉ vài bước chân chúng tôi đã chạm mặt nhau.
- Hai người hạnh phúc nhĩ - Bảo Dương buông một câu mĩa mai.
- Đương nhiên rồi - Tôi cũng cười đáp.
- Cậu nên tìm cho mình một người đi chứ - Hoàng Phong cũng cất lời.
- Tôi sống tự do quen rồi nên cũng không muốn ràng buộc bởi một người con gái - Bảo Dương hất mặt đáp.
- Tôi không nghĩ là ràng buộc, bởi vì đó là tự nguyện - Hoàng Phong cũng không thua.
- Được rồi hai người đừng cãi nữa - Tôi lên tiếng can ngăn rồi quay sang Hoàng Phong - Chúng ta đi thôi.
Thề có chúa biết khi bước qua anh, tôi đau đớn biết nhường nào. Bước ngang qua anh, tim tôi cũng như có mũi tên đâm vào, đau lắm nhưng chẳng thể làm gì được. Tôi chỉ biết bất lực chịu đựng và nắm tay Hoàng Phong bước tiếp.
Chín người chúng tôi ngồi vào bàn ăn tối. Vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, thiệt không hiểu lũ trẻ thời nay nói chuyện kiểu gì mà mẹ tôi nghe chỉ biết cười chứ chẳng biết đáp thế nào. Đơn giản bà chỉ cười cho qua chuyện vì bà cũng có hiểu bọn tôi nói gì đâu. Ăn xong tôi và Tuệ Lâm xuống gọt trái cây cho mọi người, Gia Hân và Gia Linh thì rửa chén dĩa, mẹ thì vào phòng nghĩ ngơi, nói chung chỉ có bọn con trai là sướng.
- Trái cây có rồi đây - Tuệ Lâm vừa bưng dĩa trái cây vừa rao.
- Thế bao nhiêu một dĩa? - Minh Hoàng cũng hùa theo, anh ấy cũng thích chọc Tuệ Lâm vì nhìn mặt Tuệ Lâm lúc bị trêu chọc khiến người ta không thể nhịn cười.
- Trái cây em biếu chứ chả bán cho anh - Tuệ Lâm cũng không vừa.
- Thế biếu cho anh một phần có được không? - Minh Hoàng tiếp tục.
- Xời, hỏi vậy cũng hỏi, biếu ai em biếu, chứ biếu anh... thôi miễn bàn - Con bé hất mặt đáp.
Tôi đứng đó chỉ biết cười trừ chào thua với hai người này.
- Được rồi đừng đùa nữa, mọi người ăn trái cây đi - Tôi nói.
Vậy là mỗi người một miếng trái cây, chị em Gia Hân, Gia Linh cũng nhanh chóng lấy cho mình một miếng ăn tráng miệng.
- Ngày mai mày quay lại thành phố cùng bọn tao luôn à? - Gia Linh hỏi tôi.
Theo như dự định là ngày mai tôi sẽ quay lại thành phố, nhưng không phải với mọi người mà đi cùng với Hoàng Phong. Thật sự mà nói tôi thích đi cùng mọi người hơn nhưng đi cùng thì sẽ có Bảo Dương tôi lại không muốn đối mặt với anh, nên vội vàng trả lời:
- Ừm. Nhưng tao đi cùng anh Phong.
Nói xong có cho tôi tiền, tôi cũng không dám quay sang nhìn sắc mặt Bảo Dương thế nào nữa. Nhưng không lâu sau đó, Bảo Dương lại buông câu mĩa mai:
- Người ta đi có đôi có cặp, mọi người định chia rẻ hạnh phúc của Tuệ Nghi và Hoàng Phong sao?
Không khí bỗng trở nên căng thẳng sau câu nói của Bảo Dương. Tôi thật sự rất tức, tôi có đụng chạm gì đến anh đâu, mà anh cứ kím chuyện với tôi hoài như thế.
- Mọi người nói chuyện đi, em về phòng với mẹ.
- Anh nói không đúng sao mà lại bỏ đi - Toan đứng lên thì tôi lại nghe giọng Bảo Dương.
- Em đã nói là em có chuyện muốn nói với mẹ, anh nghe không hiểu sao? - Tôi nghiến răng tức giận.
- Em có nghe câu có tật giật mình chưa vậy, Tuệ Nghi? - Bảo Dương nhấn mạnh hai từ cuối bởi vì từ lúc quen biết đến nay Bảo Dương chưa bao giờ gọi tôi bằng tên cả.
- Đúng vậy, em với anh Phong là đang hẹn hò đó, chuyện này mọi người đều biết cả mà - Tôi quay người lại về phía mọi người - Đúng không mọi người?
- Vậy còn trốn tránh làm gì? Hay là em sợ mọi người nói em bắt cá hai tay?
- Bảo Dương anh nghe cho rõ đây, em và anh đã chấm dứt rồi, em yêu ai, quen ai là chuyện của em, liên quan gì đến anh - Tôi tức giận đáp.
- Tại sao lại không liên quan, anh là anh của em, anh nên quan tâm em gái mình đúng không?
- Anh em? - Tất cả những người còn lại đồng thanh.
- Đúng, chúng ta là anh em. Nhưng anh nên biết khoảng cách giữa anh em là như thế nào, anh xen vào cuộc sống của em hơi quá rồi đó - Tôi cảm nhận được mặt mình đang đỏ phừng lên vì tức giận.
- Em gái mình sang nhà trai ở, em nghĩ anh có nên quan tâm không?
- Chỉ là chuyện nơi ở thôi, anh có nên làm phức tạp vấn đề lên như thế không?
- Anh không làm quá. Em nên biết con gái không nên ở với người xa lạ, hơn nữa đó lại là đàn ông.
- Bảo Dương anh biết gì không? Anh nói như vậy người ngoài không biết sẽ nói anh đang ghen đó - Tôi hất mặt ra ngoài.
- Ý em là sao?
- Có lẽ em nghĩ anh nên đưa bạn gái anh về, cô ấy lặn lội đường xá xa xôi đến đây chắc không phải là xem anh nổi cơn ghen đấy chứ? - Tôi vừa lớn giọng nói vừa hất mặt ra phía cửa, nơi Mỹ Liên đang đứng.
- Mỹ Liên - Bảo Dương có vẻ không vui khi nhìn thấy Mỹ Liên.
- Được rồi mọi người cứ tiếp tục đi nha, em mệt rồi - Nói rồi tôi bước một mạch vào phòng không buồn quay lại lấy một lần.
/93
|