EDITOR: Mật Mật
Ngu Nhiễm nhìn thoáng qua liền trực tiếp phớt lờ. Cô biết đây là tin nhắn của trợ lý Kim. Dù vậy, cô cũng không muốn bỏ qua.
Mục Tùng được bổ nhiệm làm người huấn luyện tại trường cảnh sát thành phố B trong một khoảng thời gian. Anh làm tổng chỉ huy. Sau khi khóa đào tạo kết thúc nhân tiện kiểm tra một số thứ. Cho nên hai ngày sau mới từ thành phố M trở về bộ đội. Bởi vì tuần sau, có cuộc diễn tập tại quân khu Tây Bắc và khu vực quân sự nơi họ đóng quân. Mục Tùng phải trở lại bộ đội ngay sau khi anh đến thành phố B.
Bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần, Mục Tùng liền trở về nhà vào buổi tối.
Ngay khi về đến nhà, anh đã nghe được tiếng của bác sĩ Chung và dì Phó cùng nhau đang liên miên cằn nhằn trong nhà bếp. “Cũng không biết Mục Tùng rốt cuộc nó muốn làm cái gì. Mà đã sắp 30 đến nơi, cũng đã sắp đến 40. Cư nhiên ngay cả bạn gái cũng chưa có. Bà nói làm sao tôi không sốt ruột đi, chính là nghĩ trong lòng vẫn khẩn trương a!”
Bác sĩ Chung không ý thức được người hiện tại mà bà đang nhắc đến trong miệng kia, đã đứng trước cửa phòng bếp nghe hết cuộc nói chuyện.
Mục Tùng nghe thấy Bác sĩ Chung nói chuyện, liền có chút đau đầu.
Tuy rằng anh là đàn ông, có thể anh không quan tâm đến tuổi tác nhiều như phụ nữ. Nhưng sự khác biệt giữa 31 và 40 có vẻ quá lớn đi! Trong lòng Tham mưu trưởng có chút ủy khuất.
Dì Phó ở Mục gia làm việc đã nhiều năm. Hai anh em,Mục Loan và Mục Tùng cơ hồ đều là bà nhìn lớn lên.
Nói đến vấn đề tình cảm của hai đứa nhỏ, Dì Phó gật đầu và tỏ vẻ có chung nhận thức với bác sĩ Chung: “Nhà của tôi các cháu đều đã đi nhà trẻ. Ba của chúng cũng bằng tuổi a Tùng, ôi uyy…..” Những lời nói tiếp theo thật sự đáng giá.
Bác sĩ Chung càng nghĩ thì trong lòng càng hoang mang rối loạn. Bà cũng đã sắp xếp các cuộc xem mắt cho đứa con trai lớn nhà mình, nhưng cuối cùng đều thất bại. Các cuộc xem mặt thiếu chút nữa thì trở thành thù.
“Nếu trước kia không cho nó thi vào trường quân đội là tốt rồi, đi học trường sư phạm hay trường gì khác cũng được. Tốt xấu gì cũng có con gái a!!” Bác sĩ Chung nghe được người ta nói trường sư phạm có tỉ lệ nam nữ 1:100, nam sinh đều là hoa thơm cỏ lạ!
Dì Phó cười hai tiếng: “Trường tài chính học cũng được a. Tôi nghe bà vợ nhà kia nói rằng trường kinh tế và quản lý đều là âm thịnh dương suy a!Tôi xem nếu như a Tùng học tại đây, thì có lẽ đã có con ẩm bồng”
Mục Tùng người chưa được phát hiện ở cửa: “…………..”
“Ai, đều do trường quân đội a. Bên trong tất cả đều là nam. Bà xem đã là đàn ông còn chui vào chỗ toàn là đàn ông. Tôi liền lo lắng Mục Tùng đã không biết bộ dáng của nữ nhân là gì. Vạn nhất nó lại thích nam nhân thì sao bây giờ?” Bác sĩ Chung thực sự rất lo lắng. Hôm nay bà đ ingang qua khoa hậu môn và gặp được hai thanh niên dính vào nhau. Một người băng bó mông, biểu tình rất thống khổ. Người bên cạnh còn nắm lấy tay hắn, còn không ngừng nói: “Bảo bối, hãy nhẫn nhịn”…………..
Bác sĩ Chung tỏ vẻ chính mình bị chịu nhiều đả kích. Bà cũng không phải là người lạc hậu, cũng nghĩ được đã có chuyện gì xảy ra. Bác sĩ Chung không thể nào nghĩ được đứa con trai lớn của bà. Là đứa con trai lớn nhà bà sẽ không bị cái kia đi?
“Mẹ…..” Mục Tùng có vẻ mình thực sự không nghe nổi nữa, không khỏi bất đắc dĩ phải mở miệng.
Ở phòng bếp hai người đang nói chuyện bị giật mình. Bất quá bác sĩ Chung đã sớm luyện kỹ năng nên nhanh chóng bình tĩnh: “À, đã trở lại?” Bà rất nhanh liền khôi phục được trạng thái bình thường, giống như vừa rồi chính mình chưa từng nói gì.
Một ánh cười xẹt qua mắt Mục Tùng: “Hôm nay giữa trưa con đã trở lại, nhưng phải về bộ đội, con còn chút tình hình phải xử lí.” Anh đơn giản nói lịch trình của mình với mẹ.
Có thể là bởi vì những lời kia bị chính con trai mình nghe đươc. Bác sĩ Chung cũng không muốn che dấu nữa. Bà một tay kéo Mục Tùng lại gần phòng bếp, một tay còn cẩn thận đóng cửa.
Mục Tùng: “…………” Mẹ, hiện tại chúng ta đang ở trong bếp, người muốn đóng cửa có ý tứ gì?
Bác sĩ Chung cũng không có tinh lực để đi đoán mò hiện tại Mục Tùng đang nghĩ cái gì, chính là vội vàng muốn chứng thực một việc: “Mục Tùng, con thành thật cho mẹ biết, con không phải thích một tiểu nam nhân thuần khiết đúng không?”
Mục Tùng: “…………”Tiểu nam nhân? EXM!?
Tham mưu trưởng Mục hiện tại không biết nên nói cái gì cho phải. Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của bác sĩ Chung. Anh thật sự muốn quay đầu bước đi!
“Mẹ, đó không phải là điều con nghĩ. Người đem những tâm tư này thu hồi đi, lưu lại để khi phẫu thuật dùng đi.”
Bác sĩ Chung nghe thấy Mục Tùng trả lời, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thuận tay chính mình vỗ ngực: “Trước kia không phải mẹ nhìn được con cùng các tiểu nam nhân cùng nhau ngủ sao? Cái này làm sao không lo lắng, con xem con lớn như vậy. Bạn gái cũng không có, con thực sự bộ dạng cũng không quá khó coi, như thế nào lại không có người thích?”
Bác sĩ Chung một mực nhắc đến tiểu nam nhân, Mục Tùng cảm thấy gân xanh trên trán mình đều đang nảy thình thịch.
Đây là sức nặng của cuộc sống a!
Mục Tùng không thể lý giải được tư tưởng của bác sĩ Chung, nên lấy cớ thoát thân lên lầu.
Gây sức ép cả ngày. Thời điểm buổi chiều trước khi quay lại, tại quân doanh anh cùng mấy tiểu tử giao thủ. Trên người có chút khó chịu.
Mục Tùng liền nhanh chóng đi vào tắm rửa.
Vì ở bộ đội đã lâu, cho dù là ở nhà. Anh cũng sẽ rất nhanh mặc quần áo và sửa sang lại. Lúc này mới ngồi trước bàn.
Trên bàn của anh có mấy bộ sách quân sự, tay anh tìm bookmark lần trước đã được đánh dấu và bắt đầu lật lại xem.
Không bao lâu, dì Phó ở dưới lầu gọi hắn xuống ăn cơm.
Mục Tùng lên tiếng, xoay người bước ra khỏi phòng.
Anh không có mang di động. Thời điểm anh xuống lầu để ăn cơm thì điên thoại ở đầu giường có thông báo.
Bởi vì buổi tối Mục tướng quân đã trở lại. Hai cha con có rất nhiều chuyện để tán gẫu. Mục Tùng liền trực tiếp theo Mục Tướng quân lên thư phòng. Trong cuộc diễn tập được diễn ra vào tuần tới. Mục tướng quân là thủ trưởng ở quân khu bên đây, tự nhiên rất coi trọng.
Đợi lúc Mục Tùng trở về phòng, đã muốn qua mười một giờ. Anh cầm lấy di động liền nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là dãy số đến từ thành phố M. Mục Tùng lấy tay xoa lấy huyệt thái dương. Vừa rồi ở thư phòng, các vấn đề của Mục tướng quân đều rất sắc bén, anh có chút không chống đỡ được.
Hiện tại lại nhìn thấy các cuộc gọi nhỡ đến từ một số. Mục Tùng hoài nghi có phải hay không. Buổi huấn luyện cuối cùng hôm nay có vấn đề gì. Anh không dám trì hoãn và gọi lại.
Ngu Nhiễm đang mơ ngủ, mơ mơ màng màng. Cả đêm tâm tình cô có chút bị hạ thấp. Cô hai lần thêm Wechat mà anh ta lại không hề đáp lại. Cô có thể thuyết phục chính mình là bởi vì anh tham gia quân ngũ không thể lên mạng, cho nên không nhìn thấy. Ngay cả khi cô gọi điện thoại anh cũng không nghe máy. Ngu Nhiễm cảm thấy chính mình không thể tìm được lý do nào biện minh cho việc mình bị từ chối.
Cô là ôm lấy điện thoại đi ngủ. Bởi vì chờ đợi quá lâu. Cô không thể nhịn được, hai mí mắt đã muốn dính lại với nhau.
Khi tiếng chuông di động vang lên: “It’s you brought me back when I was lost.” Lúc này Ngu Nhiễm mới hoàn toàn tỉnh táo lại, hơn nữa xem được hiện tại ai đang gọi điện cho cô.
Dĩ nhiên là Mục Tùng!
Một khắc đó Ngu Nhiễm liền muốn bùng nổ. Nhìn được ai đang gọi đến trên mặt cô liền tỉnh táo hẳn. Thậm chí tâm tình đang ở số âm một cái liền biến thành giá trị dương. Gọi điện thoại đến là Mục Tùng. Nhận thức này làm cho tâm tình của cô liền muốn bay lên.
Cô hắng giọng và cảm thấy được bản thân ở trạng thái tốt nhất. Lúc này mới nhấn nghe máy.
“Xin chào.”
Rõ ràng đây là giọng nữ, mát rượi mang theo vài phần tùy ý.
Một giọng nữ xa lại làm cho tay Mục Tùng đang cầm điện thoại nhất thời cứng ngắc.
“Xin lỗi đã quấy rầy, xin hỏi cô là….” Mục Tùng cố gắng trong đầu nhớ lại hôm nay đã gặp được nữ huấn luyện viên tại trường. Còn chưa đợi cho anh hồi tưởng lại, chợt bên kia điện thoại giọng nữ đã muốn làm sáng tỏ thân phận của mình.
“Tôi là tiếp viên trên chuyến bay hôm nay.”
Một câu như vậy, nháy máy Mục Tùng đã hiểu được cô gái đầu bên kia điện thoại là ai?
Ánh mắt Mục Tùng không khỏi dừng lại trên chiếc quần màu xanh biếc bên ngoài sân thượng. Anh giờ phút này cảm thấy được não mình có chút phát đau.
“Xin chào, cho hỏi cô gọi điện cho tôi có việc gì không?” Anh không muốn nghĩ lại cảm giác vội vàng lấy quần trước khi ăn cơm. Tuy rằng không hiện lên rõ ràng, nhưng nhìn kỹ vẫn có một chút màu.
Người khác không nhìn ra. Nhưng tham mưu trưởng cảm thấy đây là bóng ma a!
Đây là một việc đau lòng!
Ngu Nhiễm không cảm thấy rằng đây là cuộc gọi không cần thiết: “Tôi muốn nhắc anh thêm bạn tôi trên Wechat. Hôm nay buổi chiều tôi đã gủi lời mời muốn trở thành bạn đến hai lần.”
Mục Tùng: “………..”
Ngu Nhiễm không nghe thấy âm thanh bên đầu bên kia, không khỏi lại nói: “Anh có còn nghe không?”
“Ờ”
Mục Tùng trả lời rất ngắn gọn. Anh còn nghĩ rằng có phải hay không huấn luyện có vấn đề. Nên anh ấy đã gọi lại. Hiện tại anh không muốn nói chuyện. Nhưng vì mặt mũi của con gái nhà người ta, nếu anh tắt ngang điện thoại. Sẽ không lịch sự.
“Vậy vì sao anh lại không nói?” Trên giường Ngu Nhiễm đã muốn ngồi dậy, tay đang giữ chặt chăn, ngữ khí như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, rất đáng thương.
Mục Tùng không có nhiều cảm xúc như vậy. Câu trả lời của anh tuân thủ theo mục đích tóm tắt các tài liệu trong kỳ thi ứng dụng. Ngắn gọn và trực quan.
“Tôi không biết nói cái gì”
Ngu Nhiễm: “…………….”
Cô lúc này đây, rất không muốn cúp điện thoại.
Một cuộc trò chuyện mêt mỏi như vậy, Ngu Nhiễm cảm thấy bất lực.
Tuy nhiên, sau khi cúp điện thoại. Cô phát hiện ra vẫn chưa có phát hiện thông báo từ Wechat và yêu cầu thêm bạn của cô giống như chìm trong đáy biển, không có nửa điểm tin tức.
Tham mưu trưởng chuẩn bị đi ngủ. Hiển nhiên không đem trận “Diễm ngộ” để ở trong lòng. Trong đầu anh hiện tại chỉ có diễn tập, trong đầu đang nghĩ đến các phương án phòng thủ cùng công kích. Không thể nghĩ những chuyện gì khác.
Ngay khi Mục Tùng đang chuẩn bị tắt đèn, ở trên đầu giường di động lại sáng lên.
Có một tin nhắn chưa đọc và anh mở nó ra.
“Thêm Wechat của tôi.”
Anh buông điện thoại xuống.
Một phút đồng hồ sau, di động lại một lần nữa sáng lên.
“Thêm Wechat của tôi.”
Mục Tùng nhắm mắt, quyết định không để ý đến. Anh rất khi lên Wechat. Tiểu cô nương thêm Wechat của anh làm gì?
Di động trong bóng đêm lại sáng, tắt, sáng, tắt, sáng….
Mà Mục Tùng, đã ngủ
Thật là muốn diện kiến Bác Sĩ Chung aaaa!!!
Chương mới đã lên, chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!
Ngu Nhiễm nhìn thoáng qua liền trực tiếp phớt lờ. Cô biết đây là tin nhắn của trợ lý Kim. Dù vậy, cô cũng không muốn bỏ qua.
Mục Tùng được bổ nhiệm làm người huấn luyện tại trường cảnh sát thành phố B trong một khoảng thời gian. Anh làm tổng chỉ huy. Sau khi khóa đào tạo kết thúc nhân tiện kiểm tra một số thứ. Cho nên hai ngày sau mới từ thành phố M trở về bộ đội. Bởi vì tuần sau, có cuộc diễn tập tại quân khu Tây Bắc và khu vực quân sự nơi họ đóng quân. Mục Tùng phải trở lại bộ đội ngay sau khi anh đến thành phố B.
Bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần, Mục Tùng liền trở về nhà vào buổi tối.
Ngay khi về đến nhà, anh đã nghe được tiếng của bác sĩ Chung và dì Phó cùng nhau đang liên miên cằn nhằn trong nhà bếp. “Cũng không biết Mục Tùng rốt cuộc nó muốn làm cái gì. Mà đã sắp 30 đến nơi, cũng đã sắp đến 40. Cư nhiên ngay cả bạn gái cũng chưa có. Bà nói làm sao tôi không sốt ruột đi, chính là nghĩ trong lòng vẫn khẩn trương a!”
Bác sĩ Chung không ý thức được người hiện tại mà bà đang nhắc đến trong miệng kia, đã đứng trước cửa phòng bếp nghe hết cuộc nói chuyện.
Mục Tùng nghe thấy Bác sĩ Chung nói chuyện, liền có chút đau đầu.
Tuy rằng anh là đàn ông, có thể anh không quan tâm đến tuổi tác nhiều như phụ nữ. Nhưng sự khác biệt giữa 31 và 40 có vẻ quá lớn đi! Trong lòng Tham mưu trưởng có chút ủy khuất.
Dì Phó ở Mục gia làm việc đã nhiều năm. Hai anh em,Mục Loan và Mục Tùng cơ hồ đều là bà nhìn lớn lên.
Nói đến vấn đề tình cảm của hai đứa nhỏ, Dì Phó gật đầu và tỏ vẻ có chung nhận thức với bác sĩ Chung: “Nhà của tôi các cháu đều đã đi nhà trẻ. Ba của chúng cũng bằng tuổi a Tùng, ôi uyy…..” Những lời nói tiếp theo thật sự đáng giá.
Bác sĩ Chung càng nghĩ thì trong lòng càng hoang mang rối loạn. Bà cũng đã sắp xếp các cuộc xem mắt cho đứa con trai lớn nhà mình, nhưng cuối cùng đều thất bại. Các cuộc xem mặt thiếu chút nữa thì trở thành thù.
“Nếu trước kia không cho nó thi vào trường quân đội là tốt rồi, đi học trường sư phạm hay trường gì khác cũng được. Tốt xấu gì cũng có con gái a!!” Bác sĩ Chung nghe được người ta nói trường sư phạm có tỉ lệ nam nữ 1:100, nam sinh đều là hoa thơm cỏ lạ!
Dì Phó cười hai tiếng: “Trường tài chính học cũng được a. Tôi nghe bà vợ nhà kia nói rằng trường kinh tế và quản lý đều là âm thịnh dương suy a!Tôi xem nếu như a Tùng học tại đây, thì có lẽ đã có con ẩm bồng”
Mục Tùng người chưa được phát hiện ở cửa: “…………..”
“Ai, đều do trường quân đội a. Bên trong tất cả đều là nam. Bà xem đã là đàn ông còn chui vào chỗ toàn là đàn ông. Tôi liền lo lắng Mục Tùng đã không biết bộ dáng của nữ nhân là gì. Vạn nhất nó lại thích nam nhân thì sao bây giờ?” Bác sĩ Chung thực sự rất lo lắng. Hôm nay bà đ ingang qua khoa hậu môn và gặp được hai thanh niên dính vào nhau. Một người băng bó mông, biểu tình rất thống khổ. Người bên cạnh còn nắm lấy tay hắn, còn không ngừng nói: “Bảo bối, hãy nhẫn nhịn”…………..
Bác sĩ Chung tỏ vẻ chính mình bị chịu nhiều đả kích. Bà cũng không phải là người lạc hậu, cũng nghĩ được đã có chuyện gì xảy ra. Bác sĩ Chung không thể nào nghĩ được đứa con trai lớn của bà. Là đứa con trai lớn nhà bà sẽ không bị cái kia đi?
“Mẹ…..” Mục Tùng có vẻ mình thực sự không nghe nổi nữa, không khỏi bất đắc dĩ phải mở miệng.
Ở phòng bếp hai người đang nói chuyện bị giật mình. Bất quá bác sĩ Chung đã sớm luyện kỹ năng nên nhanh chóng bình tĩnh: “À, đã trở lại?” Bà rất nhanh liền khôi phục được trạng thái bình thường, giống như vừa rồi chính mình chưa từng nói gì.
Một ánh cười xẹt qua mắt Mục Tùng: “Hôm nay giữa trưa con đã trở lại, nhưng phải về bộ đội, con còn chút tình hình phải xử lí.” Anh đơn giản nói lịch trình của mình với mẹ.
Có thể là bởi vì những lời kia bị chính con trai mình nghe đươc. Bác sĩ Chung cũng không muốn che dấu nữa. Bà một tay kéo Mục Tùng lại gần phòng bếp, một tay còn cẩn thận đóng cửa.
Mục Tùng: “…………” Mẹ, hiện tại chúng ta đang ở trong bếp, người muốn đóng cửa có ý tứ gì?
Bác sĩ Chung cũng không có tinh lực để đi đoán mò hiện tại Mục Tùng đang nghĩ cái gì, chính là vội vàng muốn chứng thực một việc: “Mục Tùng, con thành thật cho mẹ biết, con không phải thích một tiểu nam nhân thuần khiết đúng không?”
Mục Tùng: “…………”Tiểu nam nhân? EXM!?
Tham mưu trưởng Mục hiện tại không biết nên nói cái gì cho phải. Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của bác sĩ Chung. Anh thật sự muốn quay đầu bước đi!
“Mẹ, đó không phải là điều con nghĩ. Người đem những tâm tư này thu hồi đi, lưu lại để khi phẫu thuật dùng đi.”
Bác sĩ Chung nghe thấy Mục Tùng trả lời, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thuận tay chính mình vỗ ngực: “Trước kia không phải mẹ nhìn được con cùng các tiểu nam nhân cùng nhau ngủ sao? Cái này làm sao không lo lắng, con xem con lớn như vậy. Bạn gái cũng không có, con thực sự bộ dạng cũng không quá khó coi, như thế nào lại không có người thích?”
Bác sĩ Chung một mực nhắc đến tiểu nam nhân, Mục Tùng cảm thấy gân xanh trên trán mình đều đang nảy thình thịch.
Đây là sức nặng của cuộc sống a!
Mục Tùng không thể lý giải được tư tưởng của bác sĩ Chung, nên lấy cớ thoát thân lên lầu.
Gây sức ép cả ngày. Thời điểm buổi chiều trước khi quay lại, tại quân doanh anh cùng mấy tiểu tử giao thủ. Trên người có chút khó chịu.
Mục Tùng liền nhanh chóng đi vào tắm rửa.
Vì ở bộ đội đã lâu, cho dù là ở nhà. Anh cũng sẽ rất nhanh mặc quần áo và sửa sang lại. Lúc này mới ngồi trước bàn.
Trên bàn của anh có mấy bộ sách quân sự, tay anh tìm bookmark lần trước đã được đánh dấu và bắt đầu lật lại xem.
Không bao lâu, dì Phó ở dưới lầu gọi hắn xuống ăn cơm.
Mục Tùng lên tiếng, xoay người bước ra khỏi phòng.
Anh không có mang di động. Thời điểm anh xuống lầu để ăn cơm thì điên thoại ở đầu giường có thông báo.
Bởi vì buổi tối Mục tướng quân đã trở lại. Hai cha con có rất nhiều chuyện để tán gẫu. Mục Tùng liền trực tiếp theo Mục Tướng quân lên thư phòng. Trong cuộc diễn tập được diễn ra vào tuần tới. Mục tướng quân là thủ trưởng ở quân khu bên đây, tự nhiên rất coi trọng.
Đợi lúc Mục Tùng trở về phòng, đã muốn qua mười một giờ. Anh cầm lấy di động liền nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là dãy số đến từ thành phố M. Mục Tùng lấy tay xoa lấy huyệt thái dương. Vừa rồi ở thư phòng, các vấn đề của Mục tướng quân đều rất sắc bén, anh có chút không chống đỡ được.
Hiện tại lại nhìn thấy các cuộc gọi nhỡ đến từ một số. Mục Tùng hoài nghi có phải hay không. Buổi huấn luyện cuối cùng hôm nay có vấn đề gì. Anh không dám trì hoãn và gọi lại.
Ngu Nhiễm đang mơ ngủ, mơ mơ màng màng. Cả đêm tâm tình cô có chút bị hạ thấp. Cô hai lần thêm Wechat mà anh ta lại không hề đáp lại. Cô có thể thuyết phục chính mình là bởi vì anh tham gia quân ngũ không thể lên mạng, cho nên không nhìn thấy. Ngay cả khi cô gọi điện thoại anh cũng không nghe máy. Ngu Nhiễm cảm thấy chính mình không thể tìm được lý do nào biện minh cho việc mình bị từ chối.
Cô là ôm lấy điện thoại đi ngủ. Bởi vì chờ đợi quá lâu. Cô không thể nhịn được, hai mí mắt đã muốn dính lại với nhau.
Khi tiếng chuông di động vang lên: “It’s you brought me back when I was lost.” Lúc này Ngu Nhiễm mới hoàn toàn tỉnh táo lại, hơn nữa xem được hiện tại ai đang gọi điện cho cô.
Dĩ nhiên là Mục Tùng!
Một khắc đó Ngu Nhiễm liền muốn bùng nổ. Nhìn được ai đang gọi đến trên mặt cô liền tỉnh táo hẳn. Thậm chí tâm tình đang ở số âm một cái liền biến thành giá trị dương. Gọi điện thoại đến là Mục Tùng. Nhận thức này làm cho tâm tình của cô liền muốn bay lên.
Cô hắng giọng và cảm thấy được bản thân ở trạng thái tốt nhất. Lúc này mới nhấn nghe máy.
“Xin chào.”
Rõ ràng đây là giọng nữ, mát rượi mang theo vài phần tùy ý.
Một giọng nữ xa lại làm cho tay Mục Tùng đang cầm điện thoại nhất thời cứng ngắc.
“Xin lỗi đã quấy rầy, xin hỏi cô là….” Mục Tùng cố gắng trong đầu nhớ lại hôm nay đã gặp được nữ huấn luyện viên tại trường. Còn chưa đợi cho anh hồi tưởng lại, chợt bên kia điện thoại giọng nữ đã muốn làm sáng tỏ thân phận của mình.
“Tôi là tiếp viên trên chuyến bay hôm nay.”
Một câu như vậy, nháy máy Mục Tùng đã hiểu được cô gái đầu bên kia điện thoại là ai?
Ánh mắt Mục Tùng không khỏi dừng lại trên chiếc quần màu xanh biếc bên ngoài sân thượng. Anh giờ phút này cảm thấy được não mình có chút phát đau.
“Xin chào, cho hỏi cô gọi điện cho tôi có việc gì không?” Anh không muốn nghĩ lại cảm giác vội vàng lấy quần trước khi ăn cơm. Tuy rằng không hiện lên rõ ràng, nhưng nhìn kỹ vẫn có một chút màu.
Người khác không nhìn ra. Nhưng tham mưu trưởng cảm thấy đây là bóng ma a!
Đây là một việc đau lòng!
Ngu Nhiễm không cảm thấy rằng đây là cuộc gọi không cần thiết: “Tôi muốn nhắc anh thêm bạn tôi trên Wechat. Hôm nay buổi chiều tôi đã gủi lời mời muốn trở thành bạn đến hai lần.”
Mục Tùng: “………..”
Ngu Nhiễm không nghe thấy âm thanh bên đầu bên kia, không khỏi lại nói: “Anh có còn nghe không?”
“Ờ”
Mục Tùng trả lời rất ngắn gọn. Anh còn nghĩ rằng có phải hay không huấn luyện có vấn đề. Nên anh ấy đã gọi lại. Hiện tại anh không muốn nói chuyện. Nhưng vì mặt mũi của con gái nhà người ta, nếu anh tắt ngang điện thoại. Sẽ không lịch sự.
“Vậy vì sao anh lại không nói?” Trên giường Ngu Nhiễm đã muốn ngồi dậy, tay đang giữ chặt chăn, ngữ khí như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, rất đáng thương.
Mục Tùng không có nhiều cảm xúc như vậy. Câu trả lời của anh tuân thủ theo mục đích tóm tắt các tài liệu trong kỳ thi ứng dụng. Ngắn gọn và trực quan.
“Tôi không biết nói cái gì”
Ngu Nhiễm: “…………….”
Cô lúc này đây, rất không muốn cúp điện thoại.
Một cuộc trò chuyện mêt mỏi như vậy, Ngu Nhiễm cảm thấy bất lực.
Tuy nhiên, sau khi cúp điện thoại. Cô phát hiện ra vẫn chưa có phát hiện thông báo từ Wechat và yêu cầu thêm bạn của cô giống như chìm trong đáy biển, không có nửa điểm tin tức.
Tham mưu trưởng chuẩn bị đi ngủ. Hiển nhiên không đem trận “Diễm ngộ” để ở trong lòng. Trong đầu anh hiện tại chỉ có diễn tập, trong đầu đang nghĩ đến các phương án phòng thủ cùng công kích. Không thể nghĩ những chuyện gì khác.
Ngay khi Mục Tùng đang chuẩn bị tắt đèn, ở trên đầu giường di động lại sáng lên.
Có một tin nhắn chưa đọc và anh mở nó ra.
“Thêm Wechat của tôi.”
Anh buông điện thoại xuống.
Một phút đồng hồ sau, di động lại một lần nữa sáng lên.
“Thêm Wechat của tôi.”
Mục Tùng nhắm mắt, quyết định không để ý đến. Anh rất khi lên Wechat. Tiểu cô nương thêm Wechat của anh làm gì?
Di động trong bóng đêm lại sáng, tắt, sáng, tắt, sáng….
Mà Mục Tùng, đã ngủ
Thật là muốn diện kiến Bác Sĩ Chung aaaa!!!
Chương mới đã lên, chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!
/47
|